Yêu giả vi vương

Chương 271: Gặp lại Tả Minh, công tử của Tả gia, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia


Hoàng tộc Huyết Vương triều và dân chúng Chiến Vương triều trông ề ngoài thì giống nhau. Tộc Huyết Đế cực kỳ cường đại, đệ tử nhiều đến mấy vạn, một số đệ tử lúc còn trẻ bị Huyết Đế hùng tài đại lược phái vào Chiến Vương triều ẩnn úp, làm nội gian. Quân Thần Độc Cô Hành xuất thân hàn môn, nổi lên tại Bắc Cương nhanh như sao xẹt, không có chút võ lực lại trở thành vị vua không ngai ở Bắc Cương, khống chế quân đội cường đại nhất Chiến Vương triều. Nếu Quân Thần Độc Cô Hành thật sự là gian tế, Chiến Vương triều bị diệt là chuyện rất đơn giản. Cộng với lúc này Quân Thần Độc Cô Hành không nói chịu cho bọn họ biết về kế hoạch tác chiến, khó trách các cường giả đại gia tộc nghi ngờ.

Nhưng bây giờ thế cục đã biến thành như vậy, mọi người bao gồm ba Tả Bình Bình, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu chỉ có thể chờ đợi đại chiến đến. Bọn họ tin tưởng mặc kệ trận chiến này thắng hay thua thì gian tế của Huyết Vương triều sẽ bị lộ hết, nội gian mưu hại Huyết Vương triều sẽ lộ ra dất vết. Dù sao một trận chiến này quan hệ đến mệnh mạch của hai nước, lúc này nội gian không hành động còn chờ đến khi nào?

Mọi chuyện chỉ chờ mùa đông tới.

Tiêu Lãng cũng chờ mùa đông. Vốn đã nói rèn luyện một tháng thế mà kéo dài ba tháng, giờ lại chờ đến mùa đông. Điều này khiến Tiêu Lãng rất là buồn bực, hơi lo, cứ thấy bất an.

Chiến kỹ Thiên Ma luyện thể đã tu luyện đến hơn một trăm, tương đương với trong một tháng Tiêu Lãng hao một phần một trăm sinh mệnh. Nếu Tiêu Lãng có thể sống một trăm tuổi thì tương đương với bớt một năm tuổi thọ. Tiêu Lãng vẫn tiếp tục tu luyện.

Cảnh giới Huyền khí của Tiêu Lãng đã đột phá đến Chiến Tôn cảnh vào đêm trước, có thể hình dung tốc độ như bay. Nhưng so với Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt thì kém quá xa. Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt chưa đầy mười tám tuổi đã đến Chiến Tôn cảnh, Tiêu Lãng có thảo đằng thần hồn màu tím, hao phí tuổi thọ của mình mới đạt tới cảnh giới như vậy.

Tiêu Lãng không cảm thấy tự hào gì, ngược lại thấy sợ âĩ, sợ chiến kỹ Thiên Ma luyện thể sẽ có tác dụng phụ gì khác.

Võ giả đạt đến Chiến Tôn cảnh thì trong người có thể hấp thu Huyền khí với số lượng khủng bố. Nếu là võ giả bình thường thì phải tu luyện thật lâu mới khiến thân thể bão hòa. Nhưng Tiêu Lãng có được thảo đằng thần hồn màu tím, chỉ cần tu luyện ba canh giờ là đủ rồi, vì vậy hắn không ngừng việc tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể. Thứ này như thuốc phiện làm người ta say mê, nghiện ngập, tu luyện rồi không muốn ngừng lại.

Rất quái dị là...

Không biết có phải Lục Minh không có mặt hay nàng không muốn ngăn cản, nàng không xuất hiện một lần nào nữa. Cho dù Tiêu Lãng đột phá Chiến Tôn cảnh rồi vẫn tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể, Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn không có ra mặt khuyên bảo.

Tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể một canh giờ, bởi vì tu luyện lâu dài nên thân kinh Tiêu Lãng tê dại, không cảm thấy đau nhói nữa. Tiêu Lãng nằm một lát liền ngồi dậy, ăn chút đồ. Tiêu Lãng thành cái bóng lao ra, biến mất giữa không trung. Hình ảnh cực kỳ quái dị xảy ra, một tảng đá to lớn đằng trước hang động chợt bay lên giữa không trung, bay đi xa.

Một tảng đá bỗng nhiên bay lơ lửng, nếu người khác thấy hình ảnh quái dị này chắc sẽ sợ đến tiểu trong quần.

Tiêu Lãng tu luyện Thuật Tiềm Phục cực kỳ thành công, ra xa mấy ngàn thước mới lộ thân hình. Thuật Tiềm Phục đi xa nhất chỉ cỡ mấy ngàn thước, hoặc đứng yên tại chỗ thì kéo dài một nén nhang.

Bởi vì tiềm hành quá lâu Huyền khí sẽ rối loạn, Tiêu Lãng không biết tại sao. Nhưng có thể tiềm hành mấy ngàn thước đã quá đủ, thứ này quá tuyệt vời cho việc chạy trốn, phối hợp thảo đằng thần hồn màu tím của hắn, cho dù bị cường giả Chiến Hoàng cảnh truy sát thì hắn vẫn có cơ hội bỏ chạy.

Tiêu Lãng tiếp tục cõng đá to chạy nhanh, khiến Huyền khí bạo loạn ổn định lại. Tiêu Lãng chạy nhanh mấy vạn thước lại ẩn thân, người không có chút hơi thở. Cho dù có ai ở gần đó cũng không thể tỏa định Tiêu Lãng, chỉ có thể thấy một tảng đá to lơ lửng.

- Grao!

Tiêu Lãng chạy nhanh mấy vạn thước chợt đứng lại, mắt lấp lánh tia sáng. Đằng trước có tiếng chiến đấu. Tiêu Lãng lập tức buông đá to, âm thầm thả thảo đằng thần hồn màu tím ra, tiềm lạnh đi xa.

- Grao!

- Giết!

- Các huynh đệ, liều mạng, giết con Huyền thú này!

Càng tới gần tiếng động càng lớn, thanh âm Huyền khí phóng ra vang không ngừng. Tiêu Lãng hơi hưng phấn, tăng nhanh tốc độ. Dường như có người đang vây sát Huyền thú cường đại?

Tiêu Lãng chạy ra mấy ngàn thước, rốt cuộc tới gần chiến trường. Tiêu Lãng nhìn xuyên qua lá cây rậm rạp, kinh ngạc trợn mắt.

Không ngờ là một đoàn mạo hiểm giả đang săn một con Lục giai Huyền thú, Song Đầu Ma Sư.

Đoàn mạo hiểm giả có rất nhiều người, nhìn từ xa cỡ mấy trăm người. Có hơn hai mươi cường giả Chiến Tôn cảnh. Mấy trăm người đoàn mạo hiểm giả bao vây Lục giai Huyền thú, Song Đầu Ma Sư, không cường công mà liên tục phóng Huyền khí công kích nó.

Lục giai Huyền thú, Song Đầu Ma Sư không có sức lực mạnh giống Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn nhưng cao cỡ hai thước, dài năm thước, hai bờm to dựng thẳng trên đầu, liên tục tránh né vô số Huyền khí đao mang. Huyền khí đao mang k odừng lại, mấy lần Lục giai Huyền thú, Song Đầu Ma Sư muốn lao ra khỏi vòng vây lại bị mấy Chiến Tôn cảnh liên hợp công kích bức lùi.

Lục giai Huyền thú, Song Đầu Ma Sư phòng ngự cực kỳ kinh khủng, vô số Huyền khí đao mang chỉ làm nó trầy da, từ từ ứa máu. Nhưng cứ tiếp tục như vậy thì Lục giai Huyền thú, Song Đầu Ma Sư sẽ bị thương càng lúc càng nghiêm trọng, chảy nhiều máu, cuối cùng nó chỉ có thể bị giết.

Tiêu Lãng không nhúc nhích, không có ý định cướp đoạt Huyền thú. Chẳng qua nhiều ngày không thấy bóng người, Tiêu Lãng hưng phấn nhìn đám người giết Huyền thú.

Một lát sau, phía xa vang tiếng hét to:

- Vây quanh rồi sao, vây quanh rồi sao?

Tiêu Lãng con ngươi co rút, bởi vì thanh âm này cực kỳ quen tai. Tiêu Lãng giống như con Lục giai Huyền thú, Song Đầu Ma Sư, dựng đứng lông tơ, vận chuyển Thuật Tiềm Phục. Thân thể Tiêu Lãng ẩn thân tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm hướng phát ra thanh âm.

Quả nhiên là người quen đến.

Hai công tử tuấn tú và hai tiểu thư xinh đẹp có mấy tên Chiến Tôn cảnh bảo hộ đi đến bên ngoài vòng vây. Tiêu Lãng thở dồn dập.

Trong hai công tử có một người khiến Tiêu Lãng ấn tượng khắc sâu, tiểu thư xinh đẹp nhất trong hai tiểu thư cũng rất quen thuộc với hắn. Bởi vì không lâu trước đó khi Tiêu Lãng từ Tây Dao sơn mạch trở về Tiêu gia đã mang tiểu thư này đi theo một đường.

Tả Minh, công tử của Tả gia, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia!

Đây không phải đoàn mạo hiểm giả mà là đội rèn luyện của Tả gia.

Một Chiến Tôn cảnh nịnh nọt khom người nói với bốn công tử, tiểu thư:

- Minh thiếu gia, Hồng thiếu gia, Hi tiểu thư, Linh tiểu thư. Huyền thú đã bị bao vây, nó sẽ không chạy thoát được. Chúng ta đuổi theo nó hai canh giờ, làm sao có thể cho nó thoát?

Bốn công tử, tiểu thư mắt sáng lên nhìn Lục giai Huyền thú, Song Đầu Ma Sư không ngừng gầm gừ, vẻ mặt hưng phấn. Hiển nhiên có thể giết con vật lớn như vậy làm tâm tình bọn họ rất sung sướng.

Tâm tình của Tiêu Lãng rất tệ. ở Tây Dao sơn mạch, hắn và Tiểu Đao suýt chết trong tay Tả Minh, công tử của Tả gia, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia. Giờ phút này, trơ mắt nhìn kẻ thù đứng ngay trước mặt, tâm tình của Tiêu Lãng có thể tốt sao?

Giết hay là không?

Đây là một vấn đề.

Giết Tả Minh, công tử của Tả gia, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, lấy năng lực hiện tại của Tiêu Lãng thì dễ như chơi. Sử dụng thảo đằng thần hồn màu tím kéo Tả Minh, công tử của Tả gia, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia xuống đất, muốn chơi cỡ nào tùy ý. Tiêu Lãng thông qua thảo đằng thần hồn màu tím chạy trốn thì một đám Chiến Tôn cảnh chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn.

Nhưng sự việc đã qua lâu như vậy, năm đó Tả Minh, công tử của Tả gia, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia không giết hắn và Tiểu Đao thành công, thù hận trong lòng hắn không sâu.

Cuối cùng Tiêu Lãng quyết định cướp Lục giai Huyền thú, Song Đầu Ma Sư, thuận tiện hành hạ Tả Minh, công tử của Tả gia, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia một phen để trút giận.

Thảo đằng thần hồn màu tím lặng lẽ di chuyển dưới lòng đất, Tiêu Lãng theo thói quen dò xét xung quanh, kết quả khiến hắn sợ toát mồ hôi hột.

Mắt chớp lóe, đưa mắt nhìn phía xa Tả Minh, công tử của Tả gia, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia vẻ mặt hưng phấn, người phát ra chút sát khí. Tiêu Lãng hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Lãng nói nhỏ:

- Không ngờ là cạm bẫy? Nếu ta thật sự lỗ mãng ra tay sợ là chết không có chỗ chôn. Hai Chiến Vương cảnh của Tả gia che giấu sâu thật. Tả gia khiến Tả Minh, công tử của Tả gia, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia làm mồi nhử, muốn chôn sống ta sao? Hừ, vậy hôm nay ta sẽ chơi với các ngươi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status