Yêu giả vi vương

Chương 57: Một bước lên trời


- Trước kia ta không biết mình là thiếu gia của Tiêu gia, không có ý định giấu nàng.

- Ừm!

- Liễu gia sẽ không sao, ta sẽ kêu Bát gia chăm sóc gia tộc các người.

- Ừm!

- Ngày mai ta về Tiêu gia, không thể mang nàng đi theo.

- Ta biết.

- Chờ tình huống bên kia ổn định rồi ta sẽ đón nàng qua.

- Không, không cần.

Nhã phu nhân Liễu Nhã luôn ngồi bên giường, ngửa mặt nhìn Tiêu Lãng đứng trước mắt mình, kiên quyết lắc đầu. Bỗng gò má Nhã phu nhân Liễu Nhã hây hồng, ôm Tiêu Lãng, môi hé mở phun ra mấy từ khiến máu người sục sôi.

- Tiêu Lãng, đừng nói gì hết, yêu ta đi, yêu Nhã nhi!

Người Tiêu Lãng run lên, của quý bị hai cục thịt đè ép, hắn là trai tân lập tức có phản ứng. Tiêu Lãng vốn chỉ muốn đi vào nói vài câu với Nhã phu nhân Liễu Nhã nhưng ai ngờ nàng phản ứng kịch liệt như vậy.

Nhã phu nhân Liễu Nhã nỉ non từng tiếng như rên như than:

- Tiêu Lãng, yêu ta, yêu ta đi!

Tiêu Lãng cảm thấy người nóng rực. Mấy ngày này mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, thêm vào liên tục giết vài người, lòng sinh ra lệ khí chuyển biến thành lửa dục.

Tiêu Lãng nuốt nước bọt khan, khó khăn hỏi:

- Nàng... Xác định?

Nhã phu nhân Liễu Nhã đứng dậy, hai tay ghìm chặt người Tiêu Lãng, môi anh đào dán môi hắn, người xoay lại, hắn bị đẩy lên giường.

"Ô... Nụ hôn đầu tiên của lão tử, bà nối nó bị cường hôn!"

Tiêu Lãng trợn to mắt, lòng thầm mắng, tiếp theo có đầu lưỡi trơn tuột làm rối loạn tâm thần.

"Ngọt quá, mềm mại, thơm quá."

Đó là cảm giác đầu tiên của Tiêu Lãng. Tiêu Lãng sống hai đời nhưng vẫn là trai tân thuần khiết trăm phần trăm, hắn hoàn toàn không biết nên làm như thế nào. Tiêu Lãng bản năng dùng hai tay bóp cặp mông của Nhã phu nhân Liễu Nhã.

Xúc cảm mềm nhẵn, co giãn làm tim Tiêu Lãng đập nhanh, tay dã man xé váy của Nhã phu nhân Liễu Nhã, tay vuốt làn da mềm mại.

- A?

Bỗng nhiên...

Tiêu Lãng cảm giác người lạnh lẽo, bất giác vạt áo bị mở ra, Nhã phu nhân Liễu Nhã cười khanh khách, thè lưỡi, như con hồ ly tinh từ từ hôn dọc xuống.

"Quả nhiên là yêu tinh, yêu tinh a!"

Con ngươi Tiêu Lãng trợn to, toàn thân run rẩy, chân tay luống cuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị người "Thi bạo". Nhã phu nhân Liễu Nhã ngồi trên người Tiêu Lãng, từ từ cởi đồ. Dưới ánh trăng, thân thể hoàn mỹ lộ ra, Tiêu Lãng nhìn mà lửa dục cháy hừng hực.

- Không được, lão tử là đàn ông, sao có thể bị cưỡi được?

Tiêu Lãng bỗng gầm lên, lật người lại đè Nhã phu nhân Liễu Nhã toàn thân đỏ hồng như dóa hoa nở xuống giường. Tiêu Lãng mày mò, tìm kiếm, trèo non lội suối, khai thác trên dưới.

- Đau!

- Sao vậy?

- Ngươi vào lộn chỗ!

- A! Xin lỗi, lần đầu tiên không có kinh nghiệm, thử lại...

Đêm dài, hai người không muốn ngủ liều chết triền miên. Mấy ngày qua tập trung tinh thần cao độ, trong đầu Tiêu Lãng đều là lệ khí sau các lần ân ái, chúng như dòng nước bị Nhã phu nhân Liễu Nhã xua đi.

Trời sắp sáng, Nhã phu nhân Liễu Nhã vẻ mặt ngọt ngào thiếp ngủ. Tiêu Lãng không buồn ngủ, lặng lẽ ngồi dậy, suy ngẫm.

Cây thảo đằng trong hang không đáy quái dị nhập vòa người hắn, Tiêu Lãng không nói cho bất cứ ai biết, kể cả Tiêu Thanh Y.

Có lẽ là bởi vì việc này rất quái, có lẽ là lòng Tiêu Lãng sợ hãi nên muốn che giấu.

Tiêu Lãng rời đi hang không đáy, mãi đến bây giờ hắn mới có thời gian rảnh, lập tức điều tra.

Nhưng mà...

Tiêu Lãng dò xét một lần lại một lần.

Thân thể rất khỏe mạnh, không có chút gì khác lạ. Thảo đằng tím quái dị biến mất, tựa như giấc mộng nam kha dưới hang không đáy.

Tiêu Lãng thầm kinh sợ.

- Đây là quái vật gì?

Tiêu Lãng không có cách nào, quyết định sau khi trở về Tiêu Lãng tìm tài liệu về mặt này, nếu không được thì đành cầu viện Cô Cô, và tuyệt thế cường giả danh chấn Chiến Vương triều, gia gia chưa từng gặp mặt, Tiêu Bất Tử. Dù sao mạng sống là của mình, không thể liều lĩnh.

Trời tờ mờ sáng, Tiêu Lãng không rối rắm chuyện thảo đằng tím nữa, quay đầu lại thấy khuôn mặt tuyệt đẹp, đôi mắt den láy chất chứa yêu thương nhìn mình.

- Sao không ngủ thêm một lát?

Tiêu Lãng nhẹ nhàng nằm xuống, ôm thân thể mềm mại làm hắn say đắm, hưởng thụ mềm mại làm người ta bốc lửa.

- Nam nhân của ta sắp đi rồi, sao ta ngủ cho được?

Tay Nhã phu nhân Liễu Nhã đau lòng vuốt vết sẹo như rết trước ngực Tiêu Lãng, nhỏ giọng nói:

- Có đau không?

Tiêu Lãng nhếch môi cười nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Đã thói quen.

Tiêu Lãng xấu hổ, lại nhất mạnh:

- Yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng đón nàng đi Tiêu gia.

Nhã phu nhân Liễu Nhã rất là cố chấp nói:

- Không, ta không đi Tiêu gia!

Tiêu Lãng nhíu mày hỏi:

- Tại sao?

Nhã phu nhân Liễu Nhã mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, tiểu nam nhân, về sau thân thể của Nhã nhi của có ngươi hưởng dụng.

Nhã phu nhân Liễu Nhã nhìn Tiêu Lãng có vẻ hơi ghen, giải thích rằng:

- Tàn hoa bại liễu như Nhã nhi làm sao có thể bước qua cổng lớn Tiêu gia các ngươi? Hơn nữa ta không thích Tiêu gia các ngươi đại môn đại hộ. Ta chuẩn bị học luyện đan với Dược Vương. Tiêu Lãng, sau này Nhã nhi sẽ làm tình nhân của ngươi, ta sẽ thu thân như ngọc vì ngươi. Chỉ cần ngươi nhớ tại Dược Vương thành có một nữ nhân chờ ngươi, có rảnh thường xuyên về thăm ta là được rồi.

Tiêu Lãng nhướng mày nói:

- Luyện đan?

Tiêu Lãng nghĩ đến cục diện Tiêu gia phức tạp, chính hắn cũng không rõ ràng. Nhã phu nhân Liễu Nhã đi theo Mộc Đỉnh Dược Vương học luyện đan cũng là lựa chọn không tồi.

Mộc Đỉnh Dược Vương bảo vệ Nhã phu nhân Liễu Nhã như vậy, bảo đảm an toàn cho nàng, Tiêu Lãng lại dặn dò Bát gia âm thầm bảo vệ, chờ bên hắn ổn định hoặc cùng Cô Cô ở không quen rời khỏi Tiêu gia thì lại sắp xếp mặt khác.

- Vậy được rồi, nàng ngụ ở Dược Vương cốc một thời gian đi.

Tiêu Lãng vỗ cặp mông đẫy đà, mặt đầy yêu khí nằm thẳng người, nói:

- Sắp đi rồi, có cần cho nàng cưỡi gia một lần không?

- Hì hì.

Nhã phu nhân Liễu Nhã cười khúc khích, bò lên người Tiêu Lãng, khuôn mặt yêu mị đỏ hồng hấp dẫn người. Nhã phu nhân Liễu Nhã cắn môi, thân thể mềm mại vặn vẹo, vẻ mặt hưng phấn.

Nhã phu nhân Liễu Nhã yêu kiều nói:

- Ngựa hoang nhà ngươi cuối cùng vẫn là bị Nhã nhi thuần phục!

….. …. …. …. …..

Trời sáng, Yên Vũ sơn trang cực kỳ náo nhiệt.

Trong đại sảnh hậu viện, Tiêu Phù Đồ và Bát gia cung kính đứng. Nửa đêm Tiêu Phù Đồ đã trở lại. Bát gia giải quyết chuyện trong Dược Vương thành xong xuôi.

- Tiểu thư, Hỏa Phượng công tử đã được người âm thầm đưa đi, thuộc hạ có phát truy sát lệnh. Giết sạch võ giả Hỏa gia, Tư Đồ gia rồi. Tùy thời có thể lên đường.

- Đã chạy tốn thì thôi, một Hỏa Phượng công tử có thể gây sóng gió gì?

Tiêu Thanh Y không cho là đúng, không muốn quan tâm nhiều. Tiêu Phù Đồ xử lý chuyện này quen tay hay việc.

Tiêu Thanh Y phất tay, ra lệnh:

- Khởi hành đi.

Tiêu Lãng, Tiểu Đao sớm chờ bên ngoài phòng. Tiêu Lãng triền miên một đêm với Nhã phu nhân Liễu Nhã nhưng không lộ vẻ mệt mỏi. Bát gia đẩy xe lăn Tiêu Thanh Y ngồi đi ra, một trăm Huyết Vệ của Tiêu gia chờ xuất phát.

Không qua bao lâu, một trăm con Song Dực Tà Long bay lên trời hướng tới đế đô ở phương đông. Bát gia, Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng, người Yên Vũ sơn trang lặng yên đứng nhìn theo.

Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng biểu tình phức tạp.

Bát gia xách vò rượu lên uống ừng ực, cười dài nói:

- Con độc lang rốt cuộc sói tru vọng chín tầng trời rồi sao? Ta rất mong chờ tính cách kiệt ngạo bất thuần của tiểu tử này sẽ gây ra chuyện kinh thiên động địa gì ở đế đô.

Trong một gian phòng, có bóng dáng yêu kiều đứng bên khung cửa sổ, vẻ mặt cô đơn.

Nhã phu nhân Liễu Nhã khẽ thở dài:

- Tiểu nam nhân, hy vọng ngươi một bước lên trời cũng đừng quên ở Dược Vương thành có một nữ nhân tên Liễu Nhã vĩnh viễn chờ đợi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status