Yêu giả vi vương

Chương 73: Quân Thần


Tiêu Thanh Y vẫn là bộ dạng cũ, không lạnh không nhạt, vân đạm phong khinh.

- Lãng nhi, Tiểu Đao, lại đây bái kiến Độc Cô thúc thúc.

Tiêu Lãng, Tiểu Đao lập tức chắp tay hành lễ, có thể làm Tiêu Thanh Y nói như vậy thì rõ ràng là người của mình.

Nam nhân trung niên nhìn kỹ Tiêu Lãng, Tiểu Đao, mỉm cười nói:

- Nhi tử của Thanh Đế? Không tệ, Tiểu Đao cũng khá. Thanh Y, hài tử ngươi bồi dưỡng mười bảy năm quả nhiên không khiến ta tất vọng.

Tiêu Thanh Y nở nụ cười, nhiệt độ trong đại sảnh ấm áp hơn.

Tiêu Thanh Y vui vẻ nhìn Tiêu Lãng, Tiểu Đao, cười nói:

- Công tử thế hệ này chắc rất ít ai được đại lục Quân Thần nghen ngợi.

Nam nhân trung niên cười cười đáp:

- Không phải rất ít, là không có!

Tiểu Đao gãi đầu cười khờ.

Tiêu Lãng giật mình kêu lên:

- Quân Thần, ngươi là Quân Thần Độc Cô Hành?

Tiêu Thanh Y nói Độc Cô thúc thúc làm Tiêu Lãng thấy quen tai, nghe hai chữ Quân Thần thì như sấm bên tai.

Trong Chiến Vương triều mấy chục năm qua nếu nói người nào nổi tiếng nhất, trừ mấy tuyệt thế cường giả như lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử ra thì chỉ có một người, Quân Thần Độc Cô Hành!

Đây là nam nhân duy nhất khiến toàn bộ con dân Chiến Vương triều tôn sùng, kính nể. Một nam nhân xuất thân từ nhà nghèo có kinh nghiệm truyền kỳ.

Mười bốn tuổi kim bảng đề danh, trúng trạng nguyên nhưng bỏ bút tòng quân, trở thành thư ký quan bình thường trong Bắc Cương đại quân. Hơn hai mươi năm từng bước trèo lên, một hơi trở thành nguyên soái Trấn Bắc quân hiện nay, cuộc đời gặp mấy trăm trận chiến dịch lớn nhỏ chưa từng thất bại.

Bốn siêu cấp thế gia bất diệt, Quân Thần không chết thì Chiến Vương triều không vong!

Mười năm trước cường giả tuyệt thế của Huyết Vương triều, Huyết Y từng nói câu này, không chỉ thành tựu uy danh của bốn siêu cấp thế gia, càng đặt song song vị trí của Quân Thần ngang với bốn siêu cấp thế gia, có thể thấy người này đáng sợ cỡ nào.

Nhưng làm Tiêu Lãng ngạc nhiên là nhật vật nổi tiếng như cồn, tựa thần tiên trên chín tầng mây không phải lão nhân mà là nam nhân trung niên điển trai, thư sinh nho nhã tay trói gà không chặt?

Quân Thần Độc Cô Hành mặt mày tuấn tú vô song, là nam nhân càng xem càng thấy hấp dẫn, thoạt trông khoảng ba, bốn mươi tuổi. Nam nhân ở lứa tuổi này không còn ngây ngô, là tuổi lắng đọng phồn hoa. Tiêu Lãng thầm nhủ, nếu ném Quân Thần Độc Cô Hành vào Bào Mã Địa trong Dược Vương thành thì chắc những quý phụ đều điên cuồng.

Quân Thần Độc Cô Hành vẻ mặt thong dong, treo nụ cười như có như không, khí chất giống như Tiêu Thanh Y, dù trời có spaja xuống thì mặt không đổi sắc. Mắt Quân Thần Độc Cô Hành chớp lóe tia sáng tự tin mà thân thiết khiến người thấy hảo cảm.

Quân Thần Độc Cô Hành mỉm cười nhìn Tiêu Lãng, ôn hòa nói:

- Ta chính là Độc Cô Hành, còn Quân Thần gì đó thì chỉ là hư danh. Tiêu Lãng ngươi gần đây danh chấn đế đô, nhi tử của Thanh Đế quả nhiên thanh xuất vu lam. Xem ra danh hiệu đệ nhất công tử đế đô thuộc về ngươi là chắc rồi.

Khi Quân Thần Độc Cô Hành nói chuyện, Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào mắt gã. Tiêu Lãng phát hiện lời Quân Thần Độc Cô Hành nói có lực lượng làm người ta tín phục, không chút giả dối.

Tiêu Lãng định khiêm tốn nói vài câu thì Tiêu Thanh Y phất tay nói:

- Các ngươi đi tắm đi, người đầy mồ hôi không ra gì!

Tiêu Lãng cười khổ dẫn Tiểu Đao rời đi. Quân Thần Độc Cô Hành thu lại tầm mắt khỏi người Tiêu Lãng, mặt không còn nụ cười. Quân Thần Độc Cô Hành nhìn khuôn mặt tuyệt trần của Tiêu Thanh Y, mắt lóe tia nóng cháy, lặng im. Tiêu Thanh Y bị Quân Thần Độc Cô Hành nhìn chằm chằm nhưng không có vẻ gì lúng túng, thản nhiên uống trà, xinh đẹp vô song.

Quân Thần Độc Cô Hành dời mắt nhìn chân Tiêu Thanh Y, lộ vẻ đau lòng.

Quân Thần Độc Cô Hành khẽ thở dài:

- Mười bảy năm, nàng tránh ta mười bảy năm. Nàng không muốn về Tiêu gia nhưng chẳng lẽ không thể đi Bắc Cương sao? Tuy rằng Độc Cô Hành không có tư cách làm người yêu của nàng nhưng ít nhất chúng ta là bằng hữu.

Tiêu Thanh Y đưa mắt nhìn Quân Thần Độc Cô Hành, trong ánh mắt lộ ý cười dịu dàng.

Tiêu Thanh Y lắc đầu, nói:

- Là Thanh Y không có phúc. Lúc đó chiến sự Bắc Cương căng thẳng, tá không muốn liên lụy ngươi, sau này... Thôi, chuyện đã qua, đừng nói nữa.

Mặt Quân Thần Độc Cô Hành lộ cay đắng, ánh mắt cực kỳ chân thành nhìn Tiêu Thanh Y, kiên quyết nói:

- May mắn? Thanh Y, nàng có biết ta cả đời chưa lập gia đình là vì... Chờ nàng. Lần này ta suốt đêm trở về là vì gặp nàng, ta phải quay về Bắc Cương ngay. Nàng... Không thể cho ta chút hy vọng sao?

Cuối cùng Tiêu Thanh Y hơi thay đổi sắc mặt, cúi đầu, rũ mi mắt, dường như không dám đối diện ánh mắt nóng cháy của Quân Thần Độc Cô Hành.

Qua thật lâu sau Tiêu Thanh Y khẽ thở dài:

- Nửa năm, cho ta thêm nửa năm.

- Được!

Mặt Quân Thần Độc Cô Hành rạng rỡ, tinh thần phấn chấn như trẻ lại hơn mười tuổi, càng anh tuấn bất phàm.

Quân Thần Độc Cô Hành cười to bảo:

- Chỉ cần nàng chịu cho ta đáp án, đừng nói là nửa năm, mười năm ta cũng chờ!

Tiêu Thanh Y lần nữa lộ vẻ xúc động, rèm mi run run, rất kích động.

Tiêu Thanh Y ngước mắt nhìn Quân Thần Độc Cô Hành, cay đắng khẽ thở dài:

- Độc Cô, tội gì? Thiên hạ có biết bao nữ nhân tốt, bây giờ ta đã liệt, cũng già đi, không đáng...

- Có ba ngàn nguồn nước nhưng chỉ một mình Tiêu Thanh Y!

Ánh mắt Quân Thần Độc Cô Hành chứa chan tình cảm, lời nói yêu thương, phong độ vô song khiến Tiêu Thanh Y bối rối. Tiêu Thanh Y bưng ly trà lên, giả bộ uống trà để tránh né.

Bỗng nhiên mắt Quân Thần Độc Cô Hành bắn ra sát khí, hình dạng thư sinh yếu đuối lại khiến người thấy đáng sợ hơn cả ma vương giết người.

Quân Thần Độc Cô Hành nhìn ngoài khung cửa sổ, mở miệng nói:

- Mấy năm nay ta đã tra ra chút manh mối về người ám sát các ngươi. Nàng yên tâm,... Chờ ta có rảnh sẽ tìm ra hết bọn chúng, xé từng tên.

Tiêu Thanh Y không kinh ngạc năng lực hành động của Quân Thần Độc Cô Hành, mở miệng nói:

- Ta biết là người của Hắc Long các. Đại ca chết cũng liên quan đến Hắc Long các. Phụ thân đã sắp xếp rồi. Độc Cô, thế nhân nói ngươi trí tuệ siêu hàm, có thể đoán ra bàn tay sau lưng Hắc Long các không?

Quân Thần Độc Cô Hành nhíu mày, trầm ngâm nói:

- Nếu không có bất ngờ xảy ra thì sau lưng Hắc Long các có cái bóng của Huyết Vương triều, hơn nữa ta nghi ngờ có liên hệ với một trong ba nhà kia. Cụ thể là nhà nào thì ta không có chứng cứ thực tế, không tiện nói nhiều.

Tiêu Thanh Y ngạc nhiên, chất vấn:

- Tuy bình thường bốn siêu cấp thế gia tranh đấu gay gắt nhưng chắc không đến nỗi liên hợp với Huyết Vương triều hại Tiêu gia. Nếu không thì Chiến Vương triều diệt vong, bọn họ không sống nổi. Độc Cô, có phải ngươi đã đoán lầm?

- Hừ!

Quân Thần Độc Cô Hành chắp hai tay sau lưng, đứng trước cửa sổ, thản nhiên nói:

- Có thể hại chết Thanh Đế, truy sát các ngươi hơn mười năm, nàng cho rằng không có siêu cấp thế gia che chở, không có nội ứng trong Tiêu gia các ngươi thì Hắc Long các làm được sao? Bây giờ vẫn có thể bình an ẩn núp trong Chiến Vương triều?

Tiêu Thanh Y á khẩu không nói nên lời, dù không dám tin nhưng không tìm ra lời phản bác. Quân Thần Độc Cô Hành xoay người mỉm cười ấm áp.

Quân Thần Độc Cô Hành cực kỳ kiêu ngạo nói:

- Nàng đừng nghĩ nhiều, chờ ta nửa năm, sắp xếp chuyện ở Bắc Cương xong ta lập tức trở về, sẽ dốc sức điều tra việc này. Dù là ai, dám tổn thương nàng thì Độc Cô Hành ta sẽ khiến kẻ đó thành tro bụi! Ta đi đây, nàng bảo trọng.

Quân Thần Độc Cô Hành nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Y, cực kỳ tiêu sái xoay người rời đi. Võ giả áo đen lập tức đi theo, hai bóng lưng một trắng một đen biến mất trong gió đêm, bước đi vững vàng như không có điều lưu luyến.

Tiêu Thanh Y không đưa tiễn Quân Thần Độc Cô Hành, ngơ ngác ngồi trên xe lăn, vẻ mặt áy náy và cay đắng, khóe mắt chảy dài hàng lệ. Không biết tại sao Tiêu Thanh Y rơi lệ.

Thật lâu sau, Tiêu Thanh Y lau khô nước mắt, ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa, nhỏ giọng nói:

- Độc Cô, thật xin lỗi, thật sự là Thanh Y không có phúc...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status