Yêu giả vi vương

Chương 790: Điều người cho ta


Thấy đối phương cố chấp không nói lý lẽ thì Tiêu Lãng cũng ngang luôn. Người ta muốn đánh nhau, bên mình không thể nào đứng yên cho người ta đánh đi? Đây không phải tính cách của Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng hét to một tiếng:

- Sát Đế!

Sát Đế lập tức xông ra ngoài, bay đến bên cạnh Mộc Tiểu Đao, chủ động nghênh chiến Man nhân bay sang bên này. Tay Tiêu Lãng xuất hiện Vô Tình kiếm.

Tiêu Lãng quát với Man nhân lao đến gần:

- Nếu vị đại nhân này đã không chịu nói lý lẽ thì Tiêu ta đành đắc tội! Tiểu Yêu, đi vào chiến xa của ta!

Mộc Tiểu Yêu bay vào trong chiến xa Chí Tôn của Tiêu Lãng. Man nhân vọt tới gần, đôi hổ quyền kèm theo khí thế Tiêu Lãng ngút trời xé gió bay đến, mặt trên vờn quanh ánh sáng vàng làm Tiêu Lãng rất nghi hoặc. Không phải thiên lực của Tiêu Lãng là mà kim sao? Vì sao của người này là màu vàng?

Hai Man nhân tiến đến không thèm nghe khuyên can, Tiêu Lãng không còn cách nào khác. Bên Sát Đế đã chiến đấu với Man nhân kia. Tiêu Lãng đành khiến mấy vạn thảo đằng thần hồn màu tím rít gào xuất hiện xông hướng Man nhân đó.

Vô Tình kiếm và bốn người Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu, Sát Đế quá bá đạo, Tiêu Lãng không muốn làm tổn thương hòa khí chọc Man Thần Yêu Kiệt tức giận. Tiêu Lãng chỉ có thể dùng thảo đằng thần hồn màu tím uy hiếp một chút.

Nhưng mà!

Khiến Tiêu Lãng cực kỳ ngạc nhiên là thảo đằng thần hồn màu tím rít gào bao bọc Man nhân lại thế nhưng gã không phóng vòng bảo hộ ra, mặc cho thảo đằng thần hồn cắn nuốt.

Năng lực cắn nuốt của thảo đằng thần hồn màu tím đã cực kỳ cường đại, nếu như là cường giả Thiên Đế bình thường, vòng bảo hộ bị phá thì chắc chắn thân thể sẽ bị nuốt ngay. Man nhân này dùng xác thịt cứng rắn chống?

Tiêu Lãng sợ thảo đằng thần hồn màu tím một hơi nuốt Man nhân thành đống xương, vội trầm giọng nói:

- Mị Nhi, thu phân thân lại!

Ai ngờ người Man nhân chợt tỏa ánh sáng vàng rực rỡ. Mấy vạn thảo đằng thần hồn màu tím bao phủ thân thể Man nhân chớp mắt thành hư vô, gã vẫn lao tới trước, thế không thể đỡ.

Tiêu Lãng cực kỳ giật mình kêu lên:

- Đây là thần thông quái dị gì? Không lẽ là thần thông đặc biểt của Man nhân?

Tiêu Lãng do dự không biết có nên dùng Vô Tình kiếm không? Man nhân ngày càng áp sát, Tiêu Lãng cắn răng trầm giọng quát:

- Là người ép ta! Vô Tình kiếm khí!

Một luồng sáng xanh bay vọt lên cao, Vô Tình kiếm xé gió chém vào người Man nhân. Không có gì ngoài ý muốn, Man nhân bị hất văng ra, người như quả pháo bay ra ngoài, cuối cùng đập mạnh xuống đất tạo thành một cái hố sâu.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Chiến đấu bên Sát Đế đã tới hồi gay cấn, liên tục vang tiếng nổ các năng lượng bạo tạc. Mộc Tiểu Đao và Sát Đế liên hợp đối phó với Man nhân. Khí kình của ba người liên tục bắn ra, uy nhiếp khủng bố truyền khắp vực chủ thành, khiến các võ giả trong thành sợ hãi quỳ rạp xuống đất, sợ trúng dư âm.

Vù vù vù vù vù!

Làm Tiêu Lãng cực kỳ giật mình là Man nhân bị đánh xuống đất lại vọt lên, ánh sáng vàng trên người rực rỡ, khóe môi có vết máu, giáp da trước ngực vỡ ra, thân thể không có vết thương gì.

Man nhân ngửa đầu hú dài:

- Hú ú ú ú!

Khí thế của Man nhân càng bạo ngược hơn, lại vọt hướng Tiêu Lãng, trong mắt đầy chiến ý và ánh sáng lạnh lẽo, dường như bị hắn đánh xuống đất chọc gã tức điên.

- Sao Man nhân này có lực phòng ngự cường như vậy? Lực phòng ngự cỡ này tuyệt đối có thể đè ép Thiên Đế bình thường.

Tiêu Lãng thầm giật mình, trước tiên cất đi Vô Tình kiếm, định phóng Tình Thương ra. Nhưng lúc này Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại, đưa mắt nhìn bên Sát Đế, Mộc Tiểu Đao.

Tiêu Lãng kinh khủng hét to:

- Tiểu Đao, cẩn thận!

Nếu lực phòng ngự của Man nhân có thể chèn ép Thiên Đế thì bên cạnh Sát Đế không có Quỷ Sát Vũ quân đoàn, vậy... Man nhân này có thể đánh bại dễ dàng Sát Đế, Mộc Tiểu Đao gặp nguy hiểm rồi.

Tiêu Lãng hét to nhưng đã muộn. Man nhân nghe Tiêu Lãng quát lớn, người tỏa ánh sáng chói lòa cứng rắn đỡ một đòn công kích của Sát Đế, một đấm đập vào ngực gã. Sát Đế ọc máu văng ra ngoài. Nắm đấm mạnh mẽ của Man nhân lại vung ra, nặng nề đập vào người Mộc Tiểu Đao.

Tiêu Lãng tức giận quát:

- Muốn chết!

Vốn chỉ là giết một con Giải Trĩ thú, chuyện nhỏ, nhưng người Man Thần sơn không nói đạo lý, vừa lên liền đánh nhau? Không có chút tình cảm, Tiêu Lãng nghe rõ ràng xương ngực Sát Đế nứt vỡ.

Tiêu Lãng lập tức phóng ra Tình Thương, vô số chữ tình rít gào bay ra ở giữa không trung tổ hợp chữ tình to cỡ mấy trăm thước nặng nề đập vào Man nhân vọt đến.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Không có gì bất ngờ xảy ra, Man nhân hộc bãi máu văng ra ngoài, người đẫm máu, xem tình hình dù không bị trọng thương cũng nếm mùi đau khổ. Tiêu Lãng một lần nữa chứng thực lực công kích của Tình Thương, tuyệt đối cường đại hơn Vô Tình kiếm khí nhưng chưa đến trình độ Chí Tôn Thiên Đế.

- Tiểu Đao!

Tiêu Lãng đánh bị thường Man nhân đó xong hắn khống chế chiến xa Chí Tôn xông hướng Mộc Tiểu Đao, chữ tình rít gào bay ra khỏi người chuẩn bị phóng Tình Thương nữa.

Nhưng... Tiêu Lãng phóng ra chữ tình lại không dám đánh thật.

Vì Mộc Tiểu Đao bị người một đấm đánh bay, ngực chiến khải không vỡ nát nhưng bị lõm vào, miệng hộc bãi máu. Man nhân thấy Tiêu Lãng định công kích liền chạy ra xa, thiết quyền hóa thành thiết trảo bóp cổ Mộc Tiểu Đao.

Mộc Tiểu Yêu sợ hãi kinh kêu:

- Ca!

Mộc Tiểu Yêu sợ ảnh hưởng Tiêu Lãng, vội lấy tay che miệng.

Mộc Tiểu Đao bị bắt cóc!

Mắt Tiêu Lãng lạnh băng, hắn không nhìn Mộc Tiểu Đao mà bỗng đưa mắt hướng Man Tuyết Nhi. Nếu đốip hương đã bắt cóc Mộc Tiểu Đao thì bây giờ Tiêu Lãng phải bắt lấy Man Tuyết Nhi mới phá cục được.

Nhưng Man nhân phản ứng rất nhanh, khiến Tiêu Lãng càng giận dữ hơn. Man nhân bị thương sớm vọt tới dẫn Man Tuyết Nhi bay hướng nam. Man nhân bóp cổ Mộc Tiểu Đao cũng nhanh chóng bay hướng nam, ngoái đầu lại nhìn Tiêu Lãng, khuôn mặt giễu cợt.

Vù vù vù vù vù!

Chiến xa Chí Tôn xé gió lao đi, nhưng tốc độ của chiến xa Chí Tôn chỉ cỡ đỉnh Nhân Hoàng cảnh. Hai Tinh Mộc phu nhân3 là Thiên Đế, Tiêu Lãng hoàn toàn không đuổi kịp. Mấy giây sau hai Tinh Mộc phu nhân một người mang theo Man Tuyết Nhi, một người bóp cổ Mộc Tiểu Đao biến mất trong tầm mắt của Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Yêu.

Tiêu Lãng tức giận quát:

- Tổ cha nó!

Hai tay Tiêu Lãng siết chặt, vẻ mặt biến dữ tợn. Tiêu Lãng không đuổi theo mà khống chế chiến xa Chí Tôn bay trở về. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Tiểu Yêu tràn ngập kinh hoàng, hoàn toàn không biết làm thế nào. Giờ phút này Mộc Tiểu Yêu không dám nói thêm cái gì, sợ ảnh hưởng Tiêu Lãng.

Vù vù vù vù vù!

Chiến xa Chí Tôn bay nhanh trở về, mấy vạn thảo đằng thần hồn màu tím rít gào chui ra chữa trị Sát Đế bị trọng thương. Chờ Sát Đế gần lành lặn, Tiêu Lãng thu lại chiến xa Chí Tôn, một tay bắt lấy Mộc Tiểu Yêu ném cho Sát Đế.

Tiêu Lãng quát to với Sát Đế:

- Dẫn Tiểu Yêu trở về Hồn Khải thành! Sau đó điều động người cho ta! Triệu tập tất cả Nhân Hoàng cảnh, Thiên Đế tây bộ chờ ta ngoài mười vực diện nam hoang! Và báo tin cho sơn chủ của Phổ Đà sơn, Hồng Mông tôn giả chuyện xảy ra chỗ này. Thuận tiện kêu Trà Mộc mang theo đầu lâu, thu lại tàn hồn của Tà Chủ xách đến đây. Xin Âu Dương đại nhân tọa trấn Tinh Thần các! Nếu Man Thần sơn đã muốn chơi thì lão tử chơi tới cùng!

Tiêu Lãng nói xong phi độ hư không đi. Man Thần sơn dám bắt cóc Mộc Tiểu Đao, dù là giết gã hay tổn thương gã thì chuyện sẽ không xong.

Sát Đế, Mộc Tiểu Yêu nhìn Tiêu Lãng nổi điên, trơ mắt nhìn hắn phi độ hư không đi. Tiêu Lãng đi rồi Sát Đế, Mộc Tiểu Yêu mới kinh kêu. Không lẽ Tiêu Lãng đi thẳng đến Man Thần sơn?

Sát Đế, Mộc Tiểu Yêu không dám lỗ mãng. Man Thần sơn có Mộc Tiểu Đao làm con tin, Tiêu Lãng sẽ không dám làm bừa. Sát Đế, Mộc Tiểu Yêu chỉ có thể lao vào truyền tống trận trong phủ thành chủ, chạy đi Thần Khải thành.

Tin tức rất nhanh truyền khắp Thần Khải phủ, mệnh lệnh của Tiêu Lãng truyền về Tiêu Đế thành ngay.

Chớp mắt...

Thần Khải phủ, tây bộ Thiên Châu bạo động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status