Yêu giả vi vương

Chương 989: Ong độc tập kích


Mấy người Tiêu Lãng ngồi tại một góc của thành trì. Đám người Tiểu Đao lén lút luyện hóa tử thánh thạch, nâng cao thực lực. Tiêu Lãng một mình hấp thu linh khí hỗn độn. Thật ra hắn không thể ngưng tụ thần thể đương nhiên sẽ không xa xỉ tới mức đi luyện hóa tử thánh thạch.

Bên ngoài Thần Vực có một tinh cầu cực lớn tương tự như mặt trời, có thể không ngừng phát sáng toả nhiệt. Thần Vực không di chuyển, nhưng tinh cầu kia lại chuyển động xung quanh Thần Vực. Cho nên Thần Vực cũng phân chia ra ngày và đêm.

Ngày và đêm tại Thần Vực có sự thay đổi nhiệt độ cực lớn. Vào ban đêm, nếu như không phải thực lực đám người Tiêu Lãng cường đại, có lẽ sẽ bị đông cứng mà chết. Cho dù mọi người vận chuyển năng lượng, nhưng toàn thân đều kết thành sương trắng, trên mặt cũng kết băng cực hạn.

Trời lờ mờ sáng, trong thành trì vô số chiến xa bay ra, khiến người ngoài thành chú ý. Vô số võ giả ùa lên. Đám người Tiêu Lãng cũng bị đánh thức. Ma Thanh Thanh đứng lên trước tiên, vận chuyển năng lượng đánh tan băng giá xung quanh thân thể, nhìn đám người Tiêu Lãng khẽ nói:

- Tiêu Lãng, nhanh qua đó đi. Chờ lát nữa sẽ không cơ hội nữa.

Ánh mắt đám người Tiêu Lãng quét qua, dễ dàng nhìn rõ ràng tình cảnh bên ngoài thành. Đó là một đội buôn đi ra. Dưới sự bảo vệ của mấy trăm hộ vệ, từng chiếc chiến xa chậm rãi bay ra khỏi thành.

Mỗi chiến xa này rất kỳ quái cũng không có bánh xe, xem ra giống như đang trôi nổi ở trong không trung. Phía trước đều có một con hồ ly lông trắng như tuyết. Hồ ly dài hơn ba mét, sau lưng còn có ba cái đuôi to ba. Trên đầu đều có dây thừng màu đen buộc cổ nối liền với chiến xa.

- Đi!

Nhìn thấy đám người Tiêu Lãng không nhúc nhích, Ma Thanh Thanh lại khẽ quát một tiếng, đi về phía đoàn xe trước.

Đám người Tiêu Lãng nhìn nhau một chút, bất đắc dĩ đi về phía trước. Mới vào Thần Vực tất cả còn chưa quen. Thực lực của mọi người cũng thấp, chỉ có thể làm tạp dịch cho người khác.

Hai bên đường đều là võ giả Bán Thần, không dám áp sát quá gần, trơ mắt nhìn các hộ vệ ở bên cạnh đội buôn. Thực lực của bọn họ quá yếu, căn bản không có tư cách vào thành, chứ đừng nói tìm nhiệm vụ ở trong thành lấy tử thánh thạch tu luyện. Cơ hội duy nhất chính là phục vụ cho đội buôn, kiếm lấy một chút tử thánh thạch.

Rất nhanh tất cả đội buôn đã đi ra, phải đến một trăm chiếc chiến xa, Tiêu Lãng có chút nghi hoặc, thấp giọng hỏi Ma Thanh Thanh:

- Vì sao lại có nhiều chiến xa như vậy? Cho dù có nhiều hàng hóa hơn nữa, dùng nhẫn không gian chứa không được sao?

Ma Thanh Thanh vẫn mặc nam trang, cúi đầu nói:

- Nhẫn không gian của ngươi có thể chứa được vật sống sao? Trong Độc Phong Lĩnh này có rất nhiều ong độc. Mà ấu ong độc lại là món ăn rất ngon miệng, còn có thể bồi bổ linh hồn. Rất nhiều nhân vật lớn đều rất thích ăn. Nhu cầu ăn lớn như vậy, nhất định sẽ xuất hiện công việc. Nhiều ấu ong độc sống như vậy tất nhiên cần đội buôn vận chuyển.

Tiêu Lãng đã hiểu ra, trong lòng lại không ngừng cảm khái. Chỉ là một loại nguyên liệu thức ăn lại khiến đội buôn vận chuyển như vậy, lại thêm nhân lực vật lực, lợi nhuân của tửu lâu. Như vậy tính xuống, một bàn ấu ong độc tuyệt đối là giá trên trời.

- Ngươi, ngươi, ngươi...

Rất nhanh một lão già có dáng vẻ của một tổng quản đi tới, vươn ngón tay tùy ý chỉ vào từng võ giả Bán Thần. Trên mặt những võ giả kia lập tức lộ vẻ vui mừng chắp tay cảm ơn sau đó cuống quít đi xuống cuối đội buôn.

- Ngươi!

Thời điểm ánh mắt lão già nhìn về phía Tiêu Lãng, ngón tay chỉ đến đầu Tiêu Lãng, Tiêu Lãng hơi co đầu lại, xoay người liên tục chải tóc có chút lúng túng và không thích ứng. Ai biết lão già kia nở nụ cười trào phúng, ngón tay vạch một cái trực tiếp chỉ về phía bên kia, không nhìn tới đám người Tiêu Lãng...

Ma Thanh Thanh cảm thấy bất đắc dĩ. Nàng cũng biết Tiêu Lãng ở Thiên Châu có địa vị như vậy, đi hầu hạ súc sinh có chút khó chịu, cũng không thể nói được gì. Kỳ thực trong lòng nàng cũng rất khó chịu, nhưng vì sinh tồn nàng chỉ có vứt bỏ tôn nghiêm.

Người của Tiêu Lãng không có ý kiến, nhưng một đám võ giả Bán Thần bên cạnh lại khó chịu. Tiêu Lãng giả thanh cao có thể ảnh hưởng tới chuyện bọn họ kiếm tử thánh thạch.

- Hừ hừ, giả vờ cái gì mà giả vờ? Không muốn tiếp nhận nhiệm vụ thì không nên đứng ở đây...

- Đúng vậy. Làm hàng cái gì chứ? Còn tưởng mình là nhân vật lớn gì vậy?

- Phi!

Bên cạnh truyền đến những âm thanh khinh thường không hề che giấu chút nào. Hai tay Tiêu Lãng nắm thật chặt, gân xanh nổ lên. Tiểu Đao và Tiêu Ma Thần trợn mắt nhìn. Nếu không phải Vô Ngân kéo hai người lại trước, sợ là sẽ động thủ. Độc Long cũng âm trầm nhìn mấy người một chút, bên ngoài thân thể tỏa ra khói độc.

Rất nhanh đội buôn chọn xong một răm người tạp dịch. Một trăm người tạp dịch kia đều tiến vào trong mấy chiếc chiến xa. Đám hộ vệ thi nhau tiến vào chiến xa. Ba cái đuôi của phong hồ đong đưa, thân thể cũng nâng lên, nhanh chóng bay về hướng hoang dã, chỉ lưu lại tàn ảnh, sau đó biến mất trong nháy mắt.

- Tốc độ quả nhiên nhanh!

Tiêu Lãng cảm khái một tiếng. Những võ giả Bán Thần còn lại không được lựa chọn thi nhau trở lại ngồi dưới tường thành, tiếp tục tu luyện hoặc là khe khẽ bàn luận.

Đến giữa trưa, lại có một đội buôn đi ra. Lần này thái độ của Tiêu Lãng tốt hơn rất nhiều. Mấy người Tiểu Đao nhận được sự căn dặn của Tiêu Lãng hành sự rất biết điều. Chỉ có điều vận may lại không tốt mấy, không được chọn.

Sáng sớm ngày thứ ba, lại có một đội buôn lớn đi ra. Đội buôn lần này có tới năm trăm chiếc chiến xa. Mấy người Tiêu Lãng được chọn. Sáu người tiến vào trong một chiếc chiến xa. Chiến xa rộng rãi khác thường chỉ có điều rất sơ sài. Bên trong chẳng có cái gì cả. Trước đó đã có hơn mười võ giả Bán Thần ngồi yên tĩnh ở bên trong.

Một chiếc chiến xa hai mươi người ngồi, rõ ràng có chút chen chúc. Tất cả mọi người chỉ có thể ngồi xếp bằng sát bên nhau. Muốn ngủ cũng không có chỗ ngủ. Chỉ có điều nếu đã tới làm hạ nhân, mọi người cũng không tiện nói gì.

Chiến xa nhanh chóng bay vòng qua thành trì tiến về phía tây. Độc Phong Lĩnh nằm lại cực đông của Hủy Diệt Chi Địa. Vật phẩm này tất nhiên là được bán ở thành trì hoặc là sơn lĩnh phía tây. Còn vì sao bọn họ ra từ cửa thành bên này? Đó là bởi vì... trong thành trì này chỉ có một cửa thành.

Tốc độ chiến xa cực kỳ nhanh. Chỉ có điều bên trong chiến xa này dường như có cấm chế, khiến mọi người cảm giác giống như ngồi xếp bằng ở bên trong phòng, hoàn toàn không xóc nảy và chấn động.

Mấy người Tiêu Lãng nghiêm túc tu luyện. Những người còn lại cũng không nói chuyện, trầm mặc tu luyện.

Lúc mặt trời lặn, đội buôn dừng lại. Một truyền âm vang lên trong đầu tất cả mọi người:

- Tất cả đi ra ngoài làm việc. Tới chỗ ta nhận đồ. Nếu như hầu hạ không tốt, phong hồ xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, lập tức cút cho ta.

Đám người Tiêu Lãng dừng lại một chút. Những người còn lại ở bên trong chiến xa lại nhanh chóng đi ra ngoài, nhận lấy một chiếc nhẫn không gian từ trong tay của một tổng quản, sau đó nhanh chóng đi làm việc.

- Số 101?

Tiêu Lãng tiếp nhận một chiếc nhẫn không gian, phía mặt trên có đánh số. Hiển nhiên ghi chú rõ phải hầu hạ con phong hồ nào. Đám người Ma Thanh Thanh cũng nhận nhẫn không gian, theo số đánh trên đó tìm kiếm phong hồ của mình.

Trong nhẫn không gian có rất nhiều nước sạch cùng với một vài vật phẩm, còn có một quyển sổ tay, ghi rõ phải hầu hạ phong hồ thế nào. Chữ trong đó là kiểu chữ triện nhỏ. Đám người Tiểu Đao tất nhiên không hiểu.

Tiêu Lãng tháo dây thừng buộc phong hồ với chiến xa xuống. Hắn dẫn phong hồ lại giảng giải cho đám người Tiểu Đao, Tiêu Ma Thần một hồi. Mọi người bắt đầu trầm mặc dùng nước sạch tắm cho phong hồ, lại lấy ra thức ăn ra nhóm lửa đun nóng cho phong hồ ăn, còn phải bắt rận giúp phong hồ, chải lại bộ lông...

Bận rộn đến nửa đêm, mọi người cuối cùng đã hầu hạ phong hồ thỏa mái, thu xếp tốt mới trở lại bên trong chiến xa tiếp tục ngồi thiền tu luyện.

Tháng ngày trôi qua bình yên lại an nhàn, chỉ có chút lúng túng và không thích ứng. Tuy nhiên sau khi bỏ mặt mũi tôn nghiêm xuống, thật ra cũng không gì.

Ma Thanh Thanh cũng tìm hiểu rõ ràng, đội buôn này sẽ đi qua mấy trăm thành trì, một năm sau sẽ Bạch Thạc Lĩnh. Nơi đó cách Hắc Xà Thành vị trí của gia tộc ông ngoại Ma Thanh Thanh cũng không tính là xa. Sau khi đến điểm cuối, mỗi người có thể thu được một ngàn tử thánh thạch. Đương nhiên nếu như không làm được, hoặc là một mình rời khỏi, sẽ không có một tử thánh thạch nào.

Cuộc sống yên tĩnh bị phá vỡ sau nửa tháng. Đội buôn khi đi qua một hoang dã đã gặp phải hoang thú tập kích.

Đàn ong độc!

- Tất cả các ngươi lập tức chạy thoát thân. Lần này đàn ong độc có tới mấy trăm vạn con, còn có vài con ong chúa. Chúng ta không có cách nào bảo vệ các ngươi được. Có thể sống sót thì nhận một ngàn tử thánh thạch của ta. Lập tức trốn!

Tiếng quát lớn rung trời của tổng quản vang lên bên tai tất cả tạp dịch. Ma Thanh Thanh phản ứng lại trước tiên. Thân thể nàng bắn ra ngoài, vội vàng kêu lên:

- Chạy mau, thực lực ong chúa có thể tương đương với Thần Tổ. Trong đội buôn này có vô số ấu trùng ong. Chúng nó không giết hết tất cả mọi người, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status