Yêu hồ loạn thế

Chương 68: Đao tôn kiếm hoàng



Thiên sơn sừng sững, kéo dài 2500km từ đông sang tây, độ rộng theo hướng nam bắc khoảng 250-350km. Phía tây bắt đầu từ biên giới Trung Cáp(Uzbekistan?) kéo dài về phía đông đến Tinh Tinh hạp(Tân Cương?)*, nằm trong cảnh nội nước Trung Quốc kéo dài 1700km. Cả dãy núi Thiên Sơn được chia làm ba đoạn, từ bắc đến nam phân biệt là Bắc Thiên sơn, Trung Thiên sơn và Nam Thiên sơn.

Nói đến Thiên sơn không thể không nói đến Thiên Trì.

Thiên sơn Thiên Trì nằm ở đoạn giữa Thiên sơn, lệch về bên sườn núi phía bắc, là một hồ nước tự nhiên trên núi cao.

Thiên Trì, mặt hồ hình bán nguyệt, nước hồ trong veo, óng ánh như ngọc. Được ôm ấp bởi các dãy núi ở bốn phía xung quanh, cây cối xanh tốt như tấm thảm mượt, các loài hoa dại tự như gấm đẹp rực rỡ. Có tiếng là"viên ngọc quý Thiên Sơn". Thẳng tắp, xanh ngắt các loài thông, tùng, mọc khắp núi che lấp mặt trời. Phía đông nam của Thiên Trì là ngọn núi chính Bác Các Đạt(Trong tiếng Mông Cổ nghĩa là"Dãy núi thần linh"). Liên tiếp với ngọn núi chính còn có hai ngọn núi nữa. Từ phía xa nhìn lại, ba ngọn dàn hàng, cao vút xuyên thấu tầng mây, tự như giá bút. Đỉnh núi bao phủ bởi một lớp tuyết trắng, phản chiếu ánh sáng lấp lắng, giao hòa với màu nước xanh biếc của Thiên Trì, tạo thành cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp.

Đặc sản của Thiên sơn là tuyết liên, được người đời gọi là Thiên sơn tuyết liên, còn có tên gọi khác là Tuyết Hà hoa. Chủ yếu sinh trưởng ở phía nam bắc của Thiên sơn. Giáp ranh với A Nhĩ Thái sơn và Côn Lôn sơn, mọc trên những vách đá dựng đứng phủ đầy tuyết.

Tuyết Liên là đặc sản đặc biệt chỉ có ở Thiên sơn, về phương diện ứng dụng trong y dược đã có vài trăm năm lịch sử.

Tục truyền, bông sen trong tuyết này, là khi Dao Trì vương mẫu đến Thiên Trì tắm rửa do các tiên nữ rải ra. Đối diện với đỉnh núi cao cách mặt nước biển năm ngàn mét chính là một mặt gương trong suốt xinh đẹp. Tuyết liên được coi là thần vật. Uống qua giọt nước đọng trên cành lá, cũng có thể xua tà, trừ bệnh, kéo dài tuổi thọ.

*******

Thiên sơn, lạnh vô cùng, trên núi quanh năm đóng băng, không tan.

Dưới chân núi Thiên sơn có một quán trà, quán trà này là do thôn dân ở xung quanh mở ra, tạo điều kiện cho thương khách đến đây dừng chân uống trà.

Thiên sơn tuy lạnh, nhưng việc làm ăn của quán trà cực tốt, mỗi ngày cơ hồ đều hết ghế. Bởi vì một số người trong võ lâm nhịn không được hấp dẫn của tuyết liên, mỗi ngày đều có người đến Thiên sơn hi vọng có thể đào được Thiên sơn tuyết liên, nghe nói, ăn vào một gốc Thiên sơn tuyết liên công lực có thể tăng lên vài lần, hơn nữa còn có công dụng gìn giữ nhan sắc.

Quán trà mỗi ngày đều tiếp đãi vài lượt người trong lòng ôm hi vọng đến đây đào được Thiên sơn tuyết liên, đồng thời cũng tiễn đưa vài lượt người, còn như có đào được Thiên sơn tuyết liên hay không thì cũng không quan tâm đến.

Hôm nay cũng như mọi ngày, quán trà khách ngồi chật cứng.

Rèm cửa đột nhiên bị xốc lên, bóng dáng của một tên thiếu niên đứng bên ngoài cửa, gió lạnh xuyên qua cửa quán lùa vào đám người đang ngồi bên trong. Vài người không khỏi rùng mình vì lạnh, vẻ mặt khó chịu nhìn người vừa mới đến.

-Con mẹ….- Một tên đại hán mở miệng chuẩn bị chửi lớn, bỗng nhiên nhìn thấy một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía hắn, ánh mắt băng lãnh so với gió rét ở bên ngoài càng thêm lạnh, đại hán bất giác hai hàm răng đánh lập cập, đem lời nói còn ở trên môi mạnh mẽ nuốt vào bụng.

Thiếu niên buông rèm cửa xuống, đi thẳng đến chiếc bàn còn trống ở góc quán ngồi xuống, tiểu nhị khuôn mặt tươi cười chạy đến, đặt xuống trước mặt thiếu niên một bình trà, hỏi:

-Khách quan muốn dùng gì?

Thiếu niên lắc đầu, bưng cốc trà đầy lên uống vài ngụm, tiểu nhị vẻ mặt khó coi, trên miệng lẩm bẩm vài tiếng rồi rời đi.

Rèm cửa một lần nữa lại bị nâng lên, một kẻ dáng vẻ hèn mọn đáng khinh, mặt rỗ đi vào, rất nhanh buông rèm xuống.

Mọi người lại rét run một lần, tên đại hán lúc trước, từ trong ánh mắt lấp lánh ánh sáng của thiếu niên nọ, cảm thấy thiếu niên không phải là kẻ dễ chọc, cho nên nhẫn nhịn không phát tác. Lúc này, rốt cuộc cũng tìm được đối tượng có thể để cho hắn phát tiết, đem oán khí của cả lần trước đồng thời phát tiết ra, đại hán vỗ bàn đứng dậy hét:

-Con mẹ ngươi, mẹ ngươi không mở cửa sẽ chết sao!

Tên mặt rỗ cười nói:

-Vị đại ca này, không phải là tôi cố ý……

-Con mẹ ngươi, lão tử kệ mẹ ngươi là có cố ý hay không, con mẹ ngươi chọc giận lão tử, xem lão tử có lột da ngươi không.-

Tên mặt rỗ cười cầu tài nói:

-Xin lỗi đại ca, vì tỏ thành ý xin lỗi, tôi nguyện ý miễn phía nói cho đại ca một ít tin tức.-

Mọi người lúc này mới chợt hiểu ra, nguyên lai tên mặt rỗ này là kẻ bán tin trên giang hồ.

Cái gọi là giang hồ kẻ bán tin đều là những kẻ đi buôn bán những tin tức mới nhất trên giang hồ, bọn họ dựa vào bán tin tức mà sống tạm qua ngày. Chỉ có điều, loại người này cũng rất kiếm được tiền, có đôi khi chỉ cần một tin tức động trời cũng có thể khiến cho bọn họ hạnh phúc sống qua nửa cuộc đời.

Đại hán lộ ra vẻ xem thường, nói:

-Con mẹ nhà ngươi, tin tức của ngươi nếu lão tử đã nghe qua, lão tử lập tức vặn gãy cổ nhà ngươi.

Tên mặt rỗ khẽ cười, nói:

-Khẳng định là đại ca chưa từng nghe qua, tôi cũng vừa mới nhận được tin tức này mà thôi.

Thấy mọi người trong quán trà đều lộ ra vẻ chú ý, tên mặt rỗ hài lòng mỉm cười, ho khan một tiếng rồi nói:

-Các vị có biết không, Kiếm Hoàng thụ thương rồi….

-Rầm!- Đại hán dùng lực vỗ mạnh lên mặt bàn, hét lên:

-Con mẹ nhà ngươi, tin tức này lão tử đã nghe trước đây vài trăm năm rồi.

Tên mặt rỗ vội vàng cười cầu tài, nói:

-Đại ca trước tiên đừng vội, tôi nói không phải là điều này.

Đại hán hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, hét lên:

-Nói!

Tên mặt rỗ xoa xoa tay, ánh mắt đảo một vòng quanh quán trà, thấy mọi người có mặt trong quán đều nhìn về phía hắn, duy chỉ có một tên thiếu niên ngồi trong góc quán đang tự rót tự uống, xem hắn như không tồn tại. Tên mặt rỗ cũng không thèm để ý, tiếp tục nói:

-Kiếm Hoàng thụ thương không thể chữa trị, Đao Tôn vì cứu Kiếm Hoàng một mình một người rời đi, nghe nói là đang chạy đến Thiên sơn này.

-Ngươi nói cái gì? Đao tôn Phương Tử Vũ đích thân tới Thiên sơn?- Tất cả mọi người đang có mặt trong quán trà dường như đồng thanh hô lên.

Thiếu niên ngồi ở góc quán đôi lông mày khẽ nhíu lại.

Thiếu niên này chính là Phương Tử Vũ, vì cứu Từ Ngạo Thiên mà chạy đến Thiên sơn. Trải qua ba ngày lặn lội không quản đường xá xa xôi, Phương Tử Vũ rốt cuộc cũng chạy đến chân núi Thiên sơn. Lúc này, khuôn mặt tuấn mỹ của nó đã nhuộm vẻ phong trần, một bộ quần áo võ sĩ màu đen bó sát người đã rách nát nhiều chỗ, khuôn mặt tiều tụy.

Cũng may là Phương Tử Vũ tu vi đã đạt đến Nguyên Anh kỳ, đổi lại là người khác, trước tiên không nói đến việc có thể trong ba ngày chạy từ Đông Hải đến Thiên sơn, cho dù dùng ngựa chạy không ngừng nghỉ, lúc này cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.

Phương Tử Vũ có công lực cao thâm chống đỡ, hơn nữa suốt chặng đường không ngừng mua ngựa, đổi ngựa, gặp phải vật cản liền bỏ ngựa, thi triển khinh công vội vàng chạy qua, cho nên mới có thể trong vòng ba ngày chạy đến Thiên sơn. Nhưng cho dù là như vậy, lúc này Phương Tử Vũ cũng đã mệt lử, vẻ mặt mệt mỏi.

Đao tôn Phương Tử Vũ? Vậy Kiếm hoàng chính là Từ Ngạo Thiên? Phương Tử Vũ mỉm cười, hai huynh đệ bọn họ từ lúc nào bị người ta đội lên đầu danh hiệu đao tôn và kiếm hoàng nhỉ?

Vào lúc Phương Tử Vũ đang suy nghĩ mông lung, tên đại hán nọ túm chặt lấy ngực áo của tên mặt rỗ, hét lên:

-Điều ngươi nói là sự thật? Đao tôn lão nhân gia thật sự sẽ đến Thiên sơn?

Đao tôn? Lão nhân gia? Phương Tử Vũ ánh mắt quái dị nhìn tên đại hán, chẳng lẽ nó sai rồi? Trên đời này còn có một Phương Tử Vũ thứ hai? Phương Tử Vũ kia hình như rất già, lão mới là Đao tôn?

Tên mặt rỗ khó khăn lắm mới giãy thoát khỏi bàn tay của tên đại hán, khinh thường cười nói:

-Đại ca, từng câu từng chữ của tôi là thật, nếu tôi có nửa từ giả dối, thiên lôi đánh tôi chết tươi.

*Chú ý: Địa lý này mình dựa trên google, cho nên không đảm bảo được độ chính xác của nó!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status