Yêu hồ loạn thế

Chương 70: Ngọc Hàn băng phách



Ngọc Hàn cung, đặt trên đỉnh Thiên sơn, môn phái này rốt cuộc rộng lớn đến mức nào? Không một ai biết được, bởi vì có thể đi vào Ngọc Hàn cung, ngoại trừ đệ tử của bản cung ra cũng chỉ có những tu chân giả với tu vi cao thâm.Còn những người bình thường, bọn họ đều sẽ bị lạc ở trong một khu rừng kỳ quái, sau đó vô tình phát hiện ra mình đã ở dưới chân núi. Bởi vậy dân chúng ở xung quanh đây đều gọi khu rừng đó là Quỷ Đả lâm. Chỉ có những người tu chân mới biết được, khu rừng này đã được thiết đặt một cấm chế cường đại, nếu không tinh thông trận pháp hoặc không có người của bản phía dẫn đường, cũng chỉ có thể dựa vào tu vi cao thâm của bản thân mạnh mẽ xông vào mà thôi.

Đối với Phương Tử Vũ mà nói, xông qua khu rừng này không phải là chuyện khó khăn, trước tiên nó đã là cao thủ Nguyên Anh kỳ, sau nữa là cấm chế của khu rừng này tuy rằng rất cường đại nhưng phạm vi quá rộng, cho nên vì phân tán mà trở nên nhỏ yếu, đem năng lượng của cấm chế chia đều cho ra các nơi, khi đó năng lượng đã không còn cường đại nữa.

Xuyên qua Quỷ Đả lâm, trước mắt xuất hiện một bậc thang đá dài, đỉnh đầu của bậc thang là một tấm biển nguy nga cao vút, trên đó có đề ba chữ thể triện lớn: Ngọc Hàn Cung.

Phương Tử Vũ mỉm cười, loạng choạng bước lên bậc đá.

-Dừng lại.

Đột nhiên nhảy ra bốn tên mặc quần áo võ sĩ màu trắng đem Phương Tử Vũ vây vào giữa, một tên trong đó quát hỏi:

- Là người nào, dám cả gan xông vào Ngọc Hàn cung?

Phương Tử Vũ thong thả đáp:

- Ngọc Hư Phương Tử Vũ cầu kiến.

Bốn người nọ nghe xong đưa mắt nhìn nhau, kẻ vừa phát ngôn giọng nói trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, hỏi:

-Ngươi là Đao tôn Phương Tử Vũ?

Phương Tử Vũ khẽ gật đầu.

Đám người đó hiếu kỳ đánh giá Phương Tử Vũ từ trên xuống dưới một lượt, rốt cuộc nói:

-Ngươi đợi một chút, ta đi thông báo.

Nói xong, xoay người chạy lên bậc đá phía sau lưng.

Một lát sau, kẻ đó chạy trở lại, nói:

-Chưởng môn đồng ý gặp ngươi, đi theo ta.

Dọc theo bậc đá đi lên, đi qua tấm bảng là cửa lớn của Ngọc Hàn cung, trên cánh cửa lớn màu đỏ đinh lớn được sắp xếp thành từng hàng, hai bên trái phải của cửa lớn đặt hai tượng kỳ lân lớn bằng đá. Đi qua cửa lớn, trước mắt hiện ra khoảng sân rộng mênh mông nhìn không thấy cuối, xa xa có một dãy phòng ốc, nguy nga hùng vĩ.

Ngọc Hàn cung vô cùng rộng, nhưng môn đồ lại không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có trên dưới năm trăm người. Bởi vì nhân số quá ít, đi lại trong Ngọc Hàn cung rộng lớn này, ngẫu nhiên mới có thể bắt gặp được một đám người, có cảm giác yên tĩnh vắng vẻ. Ngọc Hàn cung nhân số ít như vậy là bởi vì nó chọn dùng cách thức phong bế môn phái, cứ cách vài năm môn hạ, trưởng lão lại rời núi tìm kiếm người mới thích hợp gia nhập môn phái, chỉ có điều vô luận là bọn họ nỗ lực đến thế nào đi nữa thì nhân số của Ngọc Hàn cung từ trước đến nay vẫn chỉ bảo trì ở con số vài trăm người.

Ngọc Hàn cung có hai bảo vật, một là Thiên sơn Tuyết Liên, tương truyền nếu có thể ăn vào đan dược được luyện chế từ Thiên sơn Tuyết liên, công lực có thể đột nhiên nhảy vọt, nhưng loại thiên tài địa bảo này có thể ngộ mà không thể cầu, Ngọc Hàn cung khai phái trên Thiên sơn đã hơn ngàn năm, cho đến hôm nay cũng chỉ kiếm được hai gốc Thiên sơn tuyết liên, bình thường vẫn xem như bảo bối trân quý, không thể tùy ý lấy ra.

Trái ngược với sự nổi tiếng của Thiên sơn tuyết liên, bảo vật còn lại của Ngọc Hàn cung không hề nổi danh, điều này cũng không phải bởi công hiệu của nó không thể so sánh với Thiên sơn tuyết liên, kỳ thật kiện bảo bối này so với Thiên sơn tuyết liền càng có giá trị hơn. Chỉ là Ngọc Hàn cung giữ bí mật tuyệt đối về nó, rất ít người biết được Ngọc Hàn cung có kiện bảo bối này, lão đạo sĩ là một trong số rất ít người biết được sự tồn tại của nó. Nó cũng là mục tiêu lần này của Phương Tử Vũ: Băng Tinh Ngọc Phách.

Bước vào đại điện, nơi là là một cái điện đường rất rộng lớn, hai bên mười hai cây trụ đá thẳng tắp nối với trần nhà, sâu trong đại điện lúc này có mười ba người đang ngồi, bọn họ chính là chưởng môn Ngọc Hàn cung Kiếm Tuệ và mười hai vị hộ cung trưởng lão.

Mười ba người này trên người cũng mặc trang phục võ sĩ màu trắng, chỉ khác với bọn đệ tử ở bên ngoài ở chỗ, sau lưng bọn họ không đeo trường kiếm.

Chưởng môn Kiếm Tuệ mắt to mày rậm, mặt vuông môi dầy, ngồi ở đó khiến cho người ta có một loại cảm giác không giận mà oai.

Phương Tử Vũ đi đến, đưa mắt nhìn mọi người một lượt, từ tốn nói:

-Ngọc Hư cung Phương Tử Vũ bái kiến chưởng môn và các vị trưởng lão.

Kiếm Tuệ khẽ gật đầu, nói:

-Ngươi chính là Phương Tử Vũ, kẻ hiện tại vang danh khắp thiên hạ?

Phương Tử Vũ chậm rãi gật đầu đáp:- Phải.

Kiếm Tuệ mỉm cười gật đầu khen:

-Quả nhiên là hậu sinh khả úy. Ta cùng với các trưởng lão trong phái của ngươi ngang hàng luận giao, vậy gọi ngươi là Phương sư điệt đi.

Phương Tử Vũ khẽ gật đầu, không nói gì.

Kiếm Tuệ hỏi:

-Không biết Phương sư điệt đến đây có chuyện gì không? Ngọc Hàn cung và Ngọc Hư cung môn phái của ngươi xưa nay qua lại thân thiết, có việc gì khó Phương sư chất cứ nói ra, chỉ cần có thể giúp được, chúng ta sẽ tận lực giúp đỡ ngươi.

Phương Tử Vũ gật đầu cám ơn, nói:

-Ta muốn mượn Băng Tinh Ngọc Phách dùng một chút.

Lời này vừa nói ra, mọi người đang có mặt ở đây sắc mặt đại biến.

Kiếm Tuệ hỏi:

-Phương sư điệt hẳn là từ sư thúc tổ của quý phái nghe được Ngọc Hàn cung ta có Băng Tinh Ngọc Phách?

Phương Tử Vũ nhỏ giọng nói:- Phải.

Kiếm Tuệ trên mặt lộ vẻ khó khăn, nói:

-Ài, không phải là ta không muốn cho sư điệt mượn, chỉ là Băng Tinh Ngọc Phách quan hệ trọng đại….

Phương Tử Vũ ngắt lời nói:- Cứu ca ta xong lập tức sẽ trả lại.

Kiếm Tuệ cười khổ nói:

-Phương sư điệt có điều không biết, Băng Tinh Ngọc Phách kỳ thật chỉ là một viên đan dược, dùng xong liền không cách nào trả lại nữa.

Phương Tử Vũ trầm mặc một lát, vẫn không từ bỏ lại nói:

-Nếu ngài đưa Băng Tinh Ngọc Phách cho ta, ta có thể giúp ngài làm một việc.

Kiếm Tuệ lắc đầu than:

-Tổ huấn khó làm trái, hay là ta đem Thiên sơn tuyết liên cho ngươi mang đi thử xem có được không?

Lời này của Kiếm Tuệ vừa nói ra, mười hai vị trưởng lão ở bên cạnh sắc mặt đồng thời đại biến, chỉ là không có ai mở miệng ngăn cản.

Phương Tử Vũ lạnh nhạt nói:

-Ca ta hồn phách sắp tan, chỉ có thể dùng Băng Tinh Ngọc Phách giúp huynh ấy ngưng hồn.

Kiếm Tuệ trên mặt lộ vẻ khó xử, nói:

-Băng Tinh Ngọc Phách là do tổ sư khai phái Ngọc Hàn cung ta dùng hàn băng vạn năm thêm vào Thiên sơn tuyết liên và rất nhiều thiên tài địa bảo khác, dùng hết tâm huyết cả đời luyện chế, hơn nữa nó cũng chỉ có một viên. Từ tổ sư khai phái của Ngọc Hư cung ta cho đến nay có lưu lại di huấn: Môn hạ đệ tử không được tùy tiện sử dụng Băng Tinh Ngọc Phách. Viên Băng tinh ngọc phách này trải qua hơn một ngàn năm truyền thừa, đến hôm nay đã là tín vật của chưởng môn các đời Ngọc Hàn cung ta.

Phương Tử Vũ khóe miệng giật giật, hờ hững nói:

-Bất quá chỉ là một viên thuốc mà thôi, để đó cũng lãng phí, tại sao không để cho người cần sử dụng?

Kiếm Tuệ lắc đầu cười khổ, lúc này một người trong mười hai vị chưởng lão vỗ bàn đứng dậy, quát:

-Phương Tử Vũ, chưởng môn chúng ta đã hết lời khuyên giải, đừng có mà mặt dầy không biết xấu hổ, nếu không phải là nhìn vào thể diện của Ngọc Hư cung, ta sớm đã đem ngươi đuổi ra khỏi Thiên sơn rồi.

Phương Tử Vũ ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tên trưởng lão vừa mới nói chuyện, ánh mắt biến lãnh, so với băng tuyết của Thiên sơn còn lạnh hơn, lạnh đến nỗi tên trưởng lão đó không nhịn được rùng mình một cái.

Phương Tử Vũ lạnh lùng nói:

-Không cần cấp thể diện cho Ngọc Hư cung, ta không cần dùng bọn họ làm chỗ dựa.

Trưởng lão cười lạnh nói:

-Nếu không phải là Ngọc Hư cung cho ngươi chỗ dựa, Phương Tử Vũ ngươi cũng chẳng là cái gì.

Thấy quan hệ giữa hai người lâm vào bế tắc, Kiếm Tuệ vội vàng đứng ra giải hòa, nói:

-Phương sư điệt, chúng ta thật sự là có điều khó xử, hay là để ta phái người đến các phái khác hỏi thử, xem xem có còn biện pháp nào khác cứu đại ca của ngươi không?

Phương Tử Vũ lạnh lùng nói:

-Không cần, ta không có thời gian đợi nữa, trong vòng bảy ngày ta nhất định phải mang được Băng tinh ngọc phách trở về.

Một vị trưởng lão nổi giận quát:

-Phương Tử Vũ, Băng tinh ngọc phách Ngọc Hàn cung chúng ta tuyệt đối sẽ không đưa cho ngươi, cả đời này ngươi cũng đừng mơ tưởng chạm tay được vào nó.

Kiếm Tuệ khẽ nhíu mày, nhưng e ngại lão là trưởng lão của bản phái, không nên làm khó lão ở trước mặt người ngoài, chỉ có thể nhẫn nhịn không nói.

Phương Tử Vũ giọng nói lạnh lẽo hỏi:

-Nếu ta nhất định phải lấy được?

Lúc này ngay cả Kiếm Tuệ sắc mặt cũng biến đổi, trưởng lão sắc mặt xanh mét hét lên:- Trừ khi ngươi bước qua xác của chúng ta!

Phương Tử Vũ khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một vẻ như cười mà không phải cười, lạnh lùng nói:

- Vậy, các ngươi đi chết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status