Yêu nghiệt khuynh thành: Minh vương độc sủng

Chương 76: Uy hiếp Tiểu Bạch


Edit: susublue

Bạch Thuật chỉ cảm thấy hô hấp càng lúc càng dồn dập, hắn si ngốc nhìn nữ tử như đóa phù dung trong nước, đáy mắt đầy ôn nhu, đến lúc hắn thấy nữ nhân đó muốn xoay người lại, rốt cục cũng mở miệng ——

"Chanh nhi."

Vừa như gọi, vừa như than thở, hai chữ nhẹ nhàng, mang theo bao nhiêu sự nhớ nhung, cũng chỉ có người được hắn thương nhớ mới hiểu được.

"Hả?" Mỹ nhân trong nước xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn không son phấn, rõ ràng là Tư Thiên Chanh, mắt nàng vốn đã lớn nay còn trừng lên nên càng lớn hơn nữa, trong mắt đầy hơi nước, môi anh đào hơi hé, kinh ngạc nhìn Bạch Thuật.

Có, có lầm hay không, nàng chạy khắp các thôn trấn đều không tìm thấy hắn, nhưng chỉ tắm rửa một lát lại gặp được hắn!

"Mau lên đây, nước rất lạnh." Bạch Thuật nhìn nàng kinh ngạc, cười cong mắt, nhẹ giọng nói, còn vươn tay vẫy vẫy.

Tư Thiên Chanh co rút khóe miệng, nâng hai cánh tay nhỏ nhắn lên, hướng về phía Bạch Thuật, chu miệng dịu dàng nói, "Không lên được, chàng giúp ta đi!"

Bạch Thuật nhếch môi, cười lộ hàm răng, nụ cười rất sáng lạn, gật đầu, thả người nhảy lên nước, lúc kéo Tư Thiên Chanh lên mới phát hiện nàng không mặc quần áo, mặt tối sầm lại, nâng tay hút quần áo trên bờ về phía mình, bao kín người nàng lại, đạp nước lên bờ.

"Một mình ở đây mà cũng dám tắm rửa?" Bạch Thuật tức giận giúp nàng sửa lại quần áo, nếu hôm nay người vô ý tới đây không phải hắn mà là nam nhân khác thì phải làm sao?

Tư Thiên Chanh khinh thường bĩu môi, "Ai có bản lĩnh cao như vậy, bước đi cũng không phát ra âm thanh."

"Còn cãi lại." Bạch Thuật cao giọng, nhưng ý cười lại đầy mắt, giúp nàng thắt đai lưng, lại dùng dây lụa cột tóc cho nàng.

"Người ta đường xá xa xôi tới đây tìm chàng, chàng còn hung dữ với ta." Tư Thiên Chanh nghẹn giọng, đôi mắt to ngập nước mắt, phát tiết tất cả ủy khuất và nhớ nhung hơn mười ngày qua.

Tâm Bạch Thuật tê cứng, cúi người hôn lên đôi mắt ngập nước của nàng, ôm nàng ôm vào lòng, than nhẹ, "Nha đầu ngốc, sao ta lại hung dữ với nàng được."

Tư Thiên Chanh vụng trộm nở một nụ cười ranh mãnh, ê ẩm hỏi, "Làm sao chàng biết người trong nước là ta, lỡ là nữ nhân khác thì sao."

"Sao ta lại không nhận ra nàng được, nếu là nữ nhân khác, ta còn ngại nàng làm ô uế mắt ta, sẽ giết chết nàng ta." Giọng nói của Bạch Thuật nhu tình như nước, nếu nữ nhân khác nghe thấy, chỉ sợ sẽ tức đến chết, bị ngươi nhìn hết còn bị ngươi giết nữa, đúng là không phân rõ phải trái!

Tất nhiên Tư Thiên Chanh rất vừa lòng với đáp án này, cúi đầu nở nụ cười, rồi lại ngẩng đầu lên, bỡn cợt nói, "Không phải không muốn ta tới đây sao, sao bây giờ thấy ta lại vui vẻ như vậy."

Lúc này trên mặt Bạch Thuật đều là vẻ tươi cười, ai cũng có thể nhìn ra tâm tình hắn rất tốt, "Ta hối hận, hối hận không đưa Chanh nhi theo."

Tư Thiên Chanh vốn định làm hắn khó xử, ai ngờ hắn lại thừa nhận nhanh như vậy, bĩu môi trừng mắt liếc hắn, cúi đầu nở nụ cười, thật sự không có cách nào nổi giận với hắn.

"Cho nàng." Bạch Thuật lấy gương đồng trong ngực ra giơ lên trước mặt Tư Thiên Chanh, "Mấy hôm trước ta đã mua cho nàng."

Dưới ánh trăng, khóe mắt của Tư Thiên Chanh bắt đầu phiếm hồng, trong lòng thầm mắng mình không có tiền đồ, nhìn có cái gương đồng mà đã cảm động, nhưng tay lại nhanh chóng chộp lấy cái gương, tinh tế quan sát, nụ cười ở khóe miệng càng tươi hơn.

Hai người chậm rãi đi tới cánh rừng, thấp giọng nói nhỏ với nhau, nội dung câu chuyện không rõ lắm, nhưng nụ cười hạnh phúc của họ có thể làm mờ mắt người khác.

"Chanh nhi, có phải nàng có chuyện gạt ta đúng không?" Bạch Thuật giữ chặt nàng, ôm nàng tựa vào trên cây, ôn nhu hỏi.

Tư Thiên Chanh ngẩn người, yên lặng nhìn hắn thật lâu, thu lại nụ cười, giọng nói mơ hồ, "Nếu sau khi chàng biết, chàng sẽ không cần ta nữa thì làm sao?"

"Vậy nàng cứ việc giết ta." Bạch Thuật cũng không cười nữa, nói thật lòng, nếu cảm tình của hắn đối với Chanh nhi lại không thể vượt qua được khảo nghiệm nhỏ như vậy, hắn cũng không có tư cách sống bên cạnh nàng nữa.

Tư Thiên Chanh vui vẻ nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa mặt của hắn, mắt hơi mê ly, "Chàng cho là, nếu ta không biết giữ lời hứa, thì ta sẽ nói với chàng ‘Cùng sống, cùng chết" sao?" Sao nàng có thể nỡ nhìn hắn chết được, và nếu như nàng dễ dàng chết như vậy, thì sao nàng có thể lập ra lời thề này.

Bạch Thuật sững sờ ngẩn ngơ, cầm tay nàng, cười bí hiểm, "Vậy cho ta biết, nàng giấu ta chuyện gì?"

Tư Thiên Chanh nhăn mũi, rút tay ra khỏi tay hắn, đột nhiên nở nụ cười thần bí, vừa lật tay, ngưng tụ ánh sáng màu xanh trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đẩy về cái cây phía trước, ánh sáng xanh tản ra bốn phía, lướt qua cây cối chặt đứt ngang thân, tiếng "Oành oành oành" vang lên, một rừng cây rậm rạp bị phá hủy trong phút chốc.

"Ta cũng có nội lực, lúc dùng võ công sẽ phát ra ánh sáng xanh."

Bạch Thuật rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm cánh rừng bị hủy, trước mắt đột nhiên có một cái tay nhỏ bé quơ quơ, mới kéo hắn hồi thần.

"Nàng sợ ta biết chuyện này, sẽ không cần nàng nữa?" Bạch Thuật dở khóc dở cười, bí mật của nàng cũng không khác hắn bao nhiêu, nếu nàng nói sớm một chút, hắn sẽ không hao tổn tâm trí, hơn nữa vui vẻ còn không kịp.

Tư Thiên Chanh nhăn nhó nửa ngày, gật đầu, cười gượng hai tiếng, sao nàng lại cảm thấy hình như Bạch Thuật không hề kinh ngạc, có phải nàng đã lo lắng vô ích rồi không.

"Nha đầu ngốc." Bạch Thuật bật cười, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, "Chúng ta đi tìm đám người Bạch Lê."

Tư Thiên Chanh gật đầu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cục lông trắng, không chút suy nghĩ liền bắt lấy nó.

"A, đây không phải là thần thú của Tiểu Vũ sao?" Tư Thiên Chanh gãi cái bụng của Tiểu Bạch, có chút nghi hoặc, sao nó lại chạy đến đây.

Bạch Thuật không có ấn tượng gì tốt với Tiểu Bạch, hừ lạnh, "Cũng tại nó, nó cho ta uống thuốc độc đó."

"Nó đưa cho chàng thì chàng liền uống sao?" Tư Thiên Chanh liếc mắt nhìn Bạch Thuật, lớn như vậy rồi, còn không biết phân biệt thuốc độc.

Thuốc độc của Tô Tiểu Vũ đều có một dạng giống nhau, sao hắn lại không phân biệt được!

Bạch Thuật đen mặt, trong lòng kêu gào, nhìn Tiểu Bạch trên tay nàng vui sướng quơ chân múa tay, thấy nó quá hưng phấn nên tỏ vẻ nghi hoặc, "Sao biểu cảm của nó khi gặp nàng giống như gặp người thân vậy, rất vui vẻ."

Tư Thiên Chanh lắc đầu, nâng nó lên trước mặt, tinh tế đánh giá.

Tiểu Bạch kêu hai tiếng "Xèo xèo ——", chớp mắt nhìn Tư Thiên Chanh, đột nhiên xù bộ lông lên, ánh sáng xanh bao trùm quanh người nó, mộng ảo kỳ lạ.

Hai người thấy vậy, đều kinh ngạc mở to mắt, đặc biệt là Tư Thiên Chanh, vươn tay sờ sờ nó, trong mắt hơi mê mang, "Động vật cũng có nội lực? Có phải trước kia chúng ta đã từng quen biết hay không?"

Tiểu Bạch nghe nàng nói vậy, thiếu chút nữa vui mừng đến khóc, gật đầu thật mạnh, có quen có quen, ngươi là tiểu Chanh Chanh! Hoàng đế là tiểu Huy Hoàng!

Nhưng không ai nghe hiểu tiếng động vật.

Tư Thiên Chanh nhìn về phía Bạch Thuật xin hắn giúp đỡ, Bạch Thuật nhún vai, tỏ vẻ mình cũng rất nghi hoặc.

Tư Thiên Chanh nhìn ánh sáng màu xanh trên người nó, nâng tay ngưng tụ một ngọn lửa màu xanh, nhìn màu của nó giống với màu xanh trên người Tiểu Bạch, mắt lộ vẻ khó hiểu, sau đó mê mang, hình như trong đầu xuất hiện một vài hình ảnh, lại mơ mơ hồ hồ, không thấy rõ, nàng cố gắng muốn nhìn rõ ràng, nhưng đầu óc lại đau đớn không chịu nổi.

"A!" Tư Thiên Chanh thống khổ giữ đầu, yếu đuối dựa vào lòng Bạch Thuật, thở gấp, nhìn qua là biết nàng đã chịu thống khổ.

"Ngoan, không nghĩ nữa, nghĩ không ra thì không nên nghĩ nữa, Chanh nhi!" Mặt Bạch Thuật đổi sắc, trên mặt đầy vẻ lo lắng, đau lòng kêu lên, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Bạch trên đất.

Tiểu Bạch vô tội chớp mắt, vươn móng vuốt, một luồng ánh sáng xanh bay vào người Tư Thiên Chanh, giảm bớt thống khổ cho nàng, xem ra, nàng không giống nó, nó là do ngủ quá lâu nên mới quên, cho nên vừa nhìn thấy vật quen thuộc liền nhớ lại, nhưng tiểu Chanh Chanh...

Đau đớn dần biến mất, Tư Thiên Chanh thở gấp, trên người ướt đẫm mồ hôi, giương mắt nhìn vẻ mặt bối rối của Bạch Thuật, cười khổ, "Đừng gấp, ta không đau."

"Ừ." Sắc mặt Bạch Thuật vẫn trắng bạch, gật đầu, xoa xoa khuôn mặt nhăn nhó của nàng.

"Ta đi tắm lại lần nữa, chàng chờ ta." Tư Thiên Chanh thở ra, đứng thẳng người, sắc mặt cũng hơi tốt lên.

"Được, đi đi." Bạch Thuật thản nhiên cười, "Ta canh cho nàng." Chờ Tư Thiên Chanh đi xa, nụ cười của hắn tắt hẳn.

"Trước kia ngươi đã từng gặp Chanh nhi, nên mới kích động như vậy." Bạch Thuật xách Tiểu Bạch lên, lạnh lùng nhìn nó.

Tiểu Bạch lung lay người, ủy khuất hít mũi, chuyện trước kia nó cũng không chắc, hơn nữa nếu không phải tiểu Chanh Chanh thì sao có thể có sức mạnh kia được.

Bạch Thuật hí mắt, có chút suy tư nhìn nó, sau một lúc lâu, nói, "Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi chỉ cần gật đầu hay lắc đầu là được, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không..." Tay hơi siết chặt, nắm cổ nó.

Tiểu Bạch giật mình, gật đầu thật mạnh, nó là thần thú, không thể làm hại nó!

"Ngươi biết ánh sáng xanh trên người Chanh nhi?" Bạch Thuật đảo mắt, hỏi.

Tiểu Bạch gật đầu.

"Thứ ánh sáng đó không phải của con người." Bạch Thuật lại hỏi tiếp, hắn nghĩ chắc chắn là như vậy, dù sao loại nội lực này không có hình dáng.

Tiểu Bạch ngẩn người, co rúm lại nhìn hắn, gật đầu.

"Chanh nhi không nhớ ra chuyện của mình là có liên quan đến ngươi?" Bạch Thuật hỏi.

Tiểu Bạch gật đầu, tên này quá thông minh.

Bạch Thuật cười lạnh một tiếng, nói, "Sau này ta không cho phép ngươi nói với nàng bất cứ cái gì hết biết chưa."

Tiểu Bạch vốn định lắc đầu, nhưng biết mạng nhỏ của mình còn ở trên tay người khác, chỉ có thể gật đầu, dù nó chống đối cũng vô dụng.

"Vũ Nhi và đại tỷ đều quen biết ngươi từ lâu rồi đúng không." Tư Thiên Hoán từ trong rừng chậm rãi đi ra, giọng nói trầm thấp, sắc mặt khó lường.

Tiểu Bạch run lên, quay đầu nhìn Tư Thiên Hoán, gật đầu.

Bạch Thuật có chút kinh ngạc, "Sao lại như vậy?" Sao lại liên quan đến Tô Tiểu Vũ.

"Hôm nay nó mạc thân cận với Vũ Nhi đến nỗi khó hiểu, hoàn toàn không giống trước kia." Tư Thiên Hoán cười như không cười nhìn Tiểu Bạch đang lạnh run, nắm đầu nó, "Sau này an phận một chút, bọn ta sẽ không làm khó ngươi."

Tiểu Bạch gật đầu, nó biết, hôm nay mình chỉ có thể gật đầu.

"Ngươi có biết đám khói đen kia là cái gì không, nó có lợi và không có hại với Vũ Nhi đúng không." Tư Thiên Hoán thay Bạch Thuật, tiếp tục hỏi.

Tiểu Bạch gật đầu, đã không ngừng cảm thán bọn họ thông minh.

"Các ngươi quen biết từ kiếp trước sao." Tư Thiên Hoán từ từ nhìn nó, hỏi một câu khiến Bạch Thuật toát mồ hôi lạnh, cái gì gọi là kiếp trước?

Tiểu Bạch dựng lông, Bạch Lê thối, ngươi đã biết hết rồi còn muốn hỏi cái gì! Gật đầu không hề suy nghĩ!

"Kiếp trước, mắt Vũ Nhi màu đỏ."

Tiểu Bạch gật đầu.

"Một ngày nào đó, các nàng sẽ nhớ tới kiếp trước của mình." Tư Thiên Hoán tiếp tục hỏi.

Tiểu Bạch lại gật đầu, đương nhiên nếu muốn sẽ có thể.

Vốn đang lung tung suy nghĩ, nhưng khi thấy Tiểu Bạch khẳng định, hắn đã hiểu rõ.

Tư Thiên Hoán hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên âm trầm, nhìn Bạch Thuật mơ hồ cảm thấy bất an.

"Nếu các nàng nhớ lại, sẽ rời đi."

Tiểu Bạch bị sắc mặt lo lắng của hắn dọa không dám cử động, sau một lúc lâu, vẫn gật đầu.

"Bạch Lê?" Bạch Thuật trợn to mắt, khiếp sợ nhìn Tư Thiên Hoán, hắn có ý gì?

"Tiểu Bạch, ta không hy vọng Vũ Nhi nhớ lại bất cứ chuyện gì của kiếp trước, ngươi hiểu chưa?" Tư Thiên Hoán đột nhiên nở nụ cười, cũng lạnh như băng.

Tiểu Bạch thật sự không hề suy nghĩ mà gật đầu, vì để bảo vệ tính mạng, nó phải gật đầu.

"Ta biết ngươi có cách, đúng không?" Giọng nói của Tư Thiên Hoán rất nhẹ, nhưng khi tới tai Tiểu Bạch, lại như bùa đòi mạng.

Tiểu Bạch kêu "Xèo xèo ——", hai mắt đẫm lệ gật đầu, sao có thể không gật được!

"Nếu nàng rời đi, ta sẽ giết ngươi." Tư Thiên Hoán cười như yêu nghiệt, giọng nói mềm nhẹ không chút ẩn ý.

Tiểu Bạch vừa nghe, dùng sức ngẩng đầu lên, nếu Tiểu Vũ rời đi, nhất định sẽ mang theo nó, nó không sợ hắn đâu!

Tư Thiên Hoán vừa lòng gật đầu, buông tay thả nó xuống.

"Bạch Lê, rốt cuộc sao lại thế này?" Bạch Thuật thản nhiên nhìn Tiểu Bạch, hỏi.

"Nhiều lúc Vũ Nhi hơi kỳ lạ, không hiểu vì sao lại cảm thấy quen thuộc với đám khói đen đó, mặc kệ là trong cơ thể Vũ Nhi có sức mạnh thần bí nhưng đó vẫn là khói đen, cũng là thứ mà một người bình thường không nên có." Tư Thiên Hoán hơi nhắm mắt, châm chọc cười, "Suy đoán ra, chỉ có thể liên quan đến kiếp trước."

"Ý ngươi là, Tô Tiểu Vũ khác thường là vì có liên quan đến kiếp trước?" Bạch Thuật kinh ngạc, biết là một chuyện, nhưng thật sự nhìn thấy lại là chuyện khác.

Tư Thiên Hoán lạnh nhạt cười, "Đời này nàng là người thường, hoàng tỷ cũng là người thường, chuyện đó cũng chỉ là kiếp trước." Huống hồ, Tiểu Bạch cũng đã gật đầu.

“ Nếu các nàng nhớ tới kiếp trước, nhất định sẽ rời đi sao?" Bạch Thuật nhíu mày.

"Có thể người sử dụng khói đen cứu Sở Thiên Hữu, có âm mưu gì đó, nếu những người đó có liên quan đến kiếp trước của Vũ Nhi, vậy nhất định sau khi Vũ Nhi khôi phục trí nhớ sẽ đi ngăn cản bọn họ." Tư Thiên Hoán phân tích, nếu đúng như vậy, không cần nói cũng biết rất nguy hiểm.

Bạch Thuật hít sâu một hơi, giọng nói rõ ràng, mở miệng, "Nếu người sử dụng khói đen muốn hủy diệt thế giới này, ngươi cũng không muốn nàng nhớ lại mọi chuyện sao?" Không thể trách hắn tưởng tượng nghiêm trọng, từng có người đi vào Thần giới, lại liên tưởng đến ánh sáng màu xanh trên người Tư Thiên Chanh, hắn có thể đoán ra kiếp trước của nàng là... Thần, nếu là thần, vậy âm mưu tất nhiên sẽ rất kinh khủng.

"Đúng." Mắt Tư Thiên Hoán lạnh lẽo, hắn chính là một người ích kỷ, hắn tuyệt đối không cho phép Vũ Nhi rời khỏi hắn, cho dù có người muốn hủy diệt thế giới này, hắn cũng không cho phép Vũ Nhi rời khỏi hắn.

"Ta cũng vậy." Bạch Thuật bật cười, hắn vốn vô tình, chỉ luôn tỏ vẻ ôn hoà thôi.

Tư Thiên Hoán thản nhiên nhìn hắn, nhếch môi, "Nếu xem trọng hoàng tỷ, thì hãy tận lực ngăn nàng dùng sức mạnh đó." Hắn khó giữ được chúng, nếu Vũ Nhi thấy sẽ có thể nhớ lại chuyện gì không.

Bạch Thuật gật đầu, tất nhiên hắn cũng chú ý đến điều này.

Tư Thiên Hoán lạnh nhạt nhìn lá rụng, nghe thấy có người đi tới, lắc mình rời khỏi đây, biến mất tại chỗ, giống như hắn chưa từng tới.

"Ồ, Tiểu Bạch đâu?" Tư Thiên Chanh chải tóc, nghi hoặc hỏi.

Bạch Thuật thu hồi vẻ lạnh nhạt, ôn nhu cười nói, "Nó về rồi, chúng ta cũng về thôi."

"Được." Tư Thiên Chanh gật đầu.

"Đầu còn đau không?" Bạch Thuật nghiêng đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, ánh mắt lo lắng.

Tư Thiên Chanh lắc đầu, trong lòng chỉ cảm thấy khó hiểu, "Ta cảm thấy hình như mình quên gì đó, càng muốn nhớ, đầu càng đau."

Bạch Thuật lạnh mặt, sau đó giả bộ lơ đãng hỏi, "Chanh nhi, nàng hy vọng mình nhớ lại sao?"

"Ta không cần, rất đau đầu, dù sao có chàng bên cạnh ta, dù thế nào cũng tốt." Tư Thiên Chanh lập tức nói, nghĩ đến cảm giác đau đớn đó, nhịn không được run lên, thật sự muốn đòi mạng nàng mà.

Bạch Thuật vừa lòng nở nụ cười, hôn lên trán nàng.

Tư Thiên Hoán chậm rãi đi về, dọc đường đi đầy tâm sự, lúc đến gần xe ngựa, mới trở lại vẻ ôn hòa.

"Chàng đi đâu?" Tư Thiên Hoán đi không bao lâu, Tô Tiểu Vũ liền tỉnh lại, thấy hắn đi cả nửa ngày không về, cho nên đi ra ngoài chờ hắn, vẫn ngơ ngác ngồi trước xe ngựa, thấy Tư Thiên Hoán, mắt sáng lên, nhíu mày hỏi.

Những người khác cũng ngủ dưới tàng cây, không có ai lên xe ngựa nghỉ ngơi.

“ Là người sẽ có ba cái gấp." Tư Thiên Hoán ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, mắt liếc nhìn Tiểu Bạch, thấy nó dùng hai móng vuốt che miệng lại, vừa lòng híp mắt.

"Ừ." Tô Tiểu Vũ gật đầu, ách xì một cái, nàng đã quen có hắn bên cạnh, nếu không sẽ ngủ không an ổn.

Tư Thiên Hoán ôm nàng lên xe ngựa, để cho nàng nằm xuống, ngồi bên nàng, "Ngủ đi, ta sẽ không đi nữa."

Tô Tiểu Vũ thỏa mãn cười, nhanh chóng ngủ, nhưng tay vẫn cầm chặt tay Tư Thiên Hoán, làm thế nào cũng không chịu buông ra.

Tư Thiên Hoán ôn nhu nhìn nàng điềm tĩnh ngủ, ánh mắt dần mê ly, Vũ Nhi, hiện tại nàng không muốn ta rời đi, sau này, ta cũng không cho nàng rời đi, biết không?

Không lâu sau Tư Thiên Chanh và Bạch Thuật cũng trở lại, nhìn mọi người đều đang ngủ, động tác nhẹ nhàng, Tư Thiên Chanh thấy Tiểu Bạch bên ngoài xe ngựa, cười cười ôm nó vào lòng, mang vào xe ngựa.

"Đến rồi sao." Tư Thiên Hoán nhíu mày nhìn Tư Thiên Chanh, giả bộ như mới biết nàng tới đây.

Tư Thiên Chanh nhún vai, liếc mắt nhìn Bạch Thuật một cái, "Đúng rồi, ta đã nói hết mọi chuyện cho hắn, hắn không ghét bỏ ta!"

Tư Thiên Hoán liếc mắt nhìn nàng, thấy Tiểu Bạch trong lòng nàng, hơi hí mắt.

"Thần thú này gọi là Tiểu Bạch, nó cũng có nội lực màu xanh, sau đó hình như ta nhớ ra cái gì đó, đau đầu muốn chết." Tư Thiên Chanh nhỏ giọng oán giận, nhìn Tô Tiểu Vũ đang ngủ, thanh âm cũng nhẹ hơn.

Trong mắt Tư Thiên Hoán xẹt qua một tia sáng kỳ lạ, "Hoàng tỷ, ngươi nên cố gắng nhớ lại đi, lỡ có chuyện gì thú vị thì sao..."

"Ta không thèm, chỉ cần nghĩ tới, là đầu đã đau muốn chết, nếu tiểu tử kia lại làm ta nhớ lại lần nữa, ta sẽ bóp chết nó." Tư Thiên Chanh lập tức lắc đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch xem thường quay đầu đi, thầm mắng một tiếng ngu ngốc.

Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật nhìn nhau cười, suy nghĩ trong lòng, cả hai đều thầm hiểu, không cần phải nhiều lời.

"Ta ngồi ở đây cùng nàng, mấy ngày nay nàng cũng mệt mỏi rồi." Bạch Thuật để Tư Thiên Chanh dựa vào trên người mình, ôn nhu nói.

Tư Thiên Chanh ách xì một cái, không giấu được vẻ mệt mỏi trong mắt, gật đầu, nằm trong lòng hắn ngủ.

Chuyện kiếp trước kiếp này, nghe qua thì thật sự khó nói, nhưng đối với người của gia tộc làm Lánh Đời một lòng muốn tu luyện thành thần, thì không có gì khó tin, Tư Thiên Hoán chỉ cần một chút dấu vết là có thể đoán ra toàn bộ mọi chuyện, cho nên hắn mới phân tích tình huống của Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Chanh, nhưng hắn không biết, có một số việc, nhất định phải đi theo quỹ đạo đã định trước của nó, không phải cứ muốn ngăn cản, là có thể ngăn cản, hơn nữa, hắn tính toát chi tiết, nhưng lại quên mất một chuyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status