Yêu nghiệt tiên hoàng tại đô thị

Chương 25: Nghiền ép!



Trong đại sảnh câu lạc bô, máu tươi tung tóe, thân thể người đàn ông vẫn nằm co giật, chưa chết đi hoàn toàn.

Chính vì như vậy, càng làm cho đoàn người giật mình.

- A… giết người, giết người thật rồi!

Một tiếng kêu sợ hãi truyền ra, đám người cũng bắt đầu bỏ trốn, dù sao cũng chỉ là người bình thường, đối với việc máu tươi đều sợ hãi.

Còn tưởng rằng, Tiêu Trần chỉ là nói đùa, hay là bị điên thôi, ai nghĩ hắn đúng là dám giết người, hơn nữa còn ở ngay trước mặt Hồ Lập Bân.

- Ngươi…

Dù Hồ Lập Bân là người giang hồ, cũng có chút sợ hãi, hắn không nghĩ đến Tiêu Trần vì một lời nói liền lấy tính mạng người ta, hơn nữa, thủ pháp ra tay còn không tầm thường.

Nhưng mà so với sợ hãi, thì hắn còn tức giận nhiều hơn.

- Quả nhiên là can đảm, ta xem thường ngươi rồi, nhưng nếu người nghĩ rằng làm thế có thể làm cho ta sợ hãi, vậy là ngươi coi thường Hồ Lập Bân rồi.

Đám người đứng xem đã chạy hết ra ngoài, nên đã tạo ra một khoảng trống to.

Nhưng lúc này, không ngừng có nhiều người đán ông cao to mặc áo đen, bao vây tầng tầng quanh Tiêu Trần, chừng năm sáu mươi người.

Những người này đều là tay chân do Bành Siêu bồi dưỡng, chẳng những không sợ hãi khi có người chết, mà càng hung bạo hơn.

Mọi ngày bọn họ không có gì để làm, đã có chút buồn chán.

Hiện nay, có một cái nhân vật hung ác xuất hiện, đúng là cơ hội cho bọn họ thể hiện.

Nếu như có thể bắt lấy Tiêu Trần, được Hồ Lập Bân để ý, Hồ Lập Bân sẽ nói tốt trước mặt Bành Siêu vài câu, sẽ thành công lên chức.

Tên đàn ông to cao đang nằm kia, cũng là từ ý nghĩ này, mới một người đi lên giễu cợt Sở Hành Vân, muốn thể hiện trước mặt Hồ Lập Bân.

Đáng tiếc là, vận khí của hắn không tốt, đánh giá thấp thủ đoạn của Tiêu Trần.

- Định dùng chiến thuật biển người sao?

Đối mặt với năm, sáu mươi người bao vây, Tiêu Trần không hề sợ hãi, ngược lại còn có chút châm chọc.

- Kỳ thực, giết những thứ rác rưởi như các ngươi, đối với ta mà nói, không có nhiều ý nghĩa lằm. Hôm nay ta tìm lão bản của các ngươi, bảo hắn cút ra đây gặp ta, ta có thể khoan nhượng.

- Ngươi nói cái gì?

Thần sắc Hồ Lập Bân biến đổi, càng cảm thấy tức giận hơn.

- Không hiểu?

Tiêu Trần lạnh lùng nói:

- Các ngươi không phải thủ hạ của Bành Siêu sau? Ta nói thêm câu nữa, gọi điện thoại để Bành Siêu tới đây!

- Láo toét, ngươi dám hô thẳng tục danh của lão đại ta?

Hồ Lập Bân không thể tin được, Tiêu Trần không phải là đến gây loạn bình thường, còn muốn tìm lão đại của bọn họ?

Thậm chí… Người hắn muốn giết, chính là Bành Siêu?

- Động thủ… bắt hắn băm thành thịt.

Hồ Lập Bân không dám tiếp tục nghĩ, chỉ cần giết Tiêu Trần, liền không còn xảy ra chuyện gì.

- Giết!

Năm, sáu mươi người móc dao, tiến về phía Tiêu Trần.

- Ài, vậy thì chơi đùa với các ngươi một chút!

Tiêu Trần không lùi mà tiến lên, chủ động xông vào trong đám người.

Bành!

Một tay vẫy ra, một người bị đánh bay, đập vào trên tường.

Rắc rắc!

Lại một lần nữa, một người bị gãy tay.

Bành bành!

Lại đá một chân ra, hai tên bay ra ngoài, đánh bay 4,5 tên.

Rắc rắc!

Liên tục là tiếng gión giã vang lên, không ngừng có người ngãy tay gãy chân.

Một người đấu năm mươi người, hoàn toàn là tư thế nghiền ép, không ai có thể đụng đến Tiêu Trần.

Bành bành bành!

Lại bảy tám người bay ra ngoài tiếp, đập vào vách tường, lao vào trên bàn ghế.

Trong thoáng chốc, ở đại sảnh Câu lạc bộ đều bị nhiễu loạn, khắp nơi đều có người nằm.

- Làm sao có thể!

Hồ Lập Bân trợn to hai mắt, như gặp một cái cảnh, mà kiếp này không thể quên được.

Chỉ trong thời gian không đến một phút, sáu mươi người đều bị Tiêu Trần đánh nằm xuống đất, quả thực là đánh sâu vào thị giác.

Đây chỉ là một tên thiếu niên mười tám mười chín tuổi?

Hưu!

Thoáng một cái, có một bóng người xuất hiện ngay trước mặt hắn.

- Ngươi…

Hồ Lập Bân há hốc mồm, thấy Tiêu Trần quất một tát tới.

Bát!

Mấy cái răng cửa cùng máu tươi của Hồ Lập Bân rơi trên mặt đất, toàn thân đau nhức.

Nhưng mà, so với những cái người bị gãy tay gãy chân kia, tình huống còn ổn hơn nhiều.

- Cái người điên này, cuối cùng muốn làm gì?

Hồ Lập Bân gào thét lên.

- Còn muốn ta nhắc lại sao?

Tiêu Trần nhìn xuống:

- Gọi ông chủ các ngươi đến đây!

Hồ Lập Bân cho dù là bị tát gãy răng, vẫn cười lạnh, giễu cợt:

- Hừ, ngươi biết lão đại của chúng ta ở Thành phố Lan Ninh này là cái gì không?

Người thực sự cho rằng, biết chút công phu liền không xem Bành lão đại ra gì?

Ra cho người biết, nếu bành lão đại qua đây, ngươi sẽ chết rất thảm.

- Nói nhảm nhiều quá!

Rắc rắc!

Tiêu Trần đạp một chân xuống, đánh gãy xương bả vai Hồ Lập Bân.

- A…dừng tay…, ta gọi, ta gọi…

- Nhanh lên một chút.

Tiêu Trần đá Hồ Lập Bân sang bên cạnh, quay lại bên cạnh cái bàn cũ, thản nhiên ngồi xuống.

Hắn không sợ Hồ Lập Bân chạy chốn, càng không sợ Bành Siêu không đến.

CLB Tâm Duyệt, chính là một trong những sản nghiệp lớn nhất trên danh nghĩa của Bành Siêu, Bành Siêu không có khả năng buông tha.

Hồ Lập Bân bò qua một bên, cầm điện thoại lên, gọi đến số của Bành Siêu.

- Này, Hồ Lập Bân, có chuyện gì, ta đang bận!

Thanh âm có vẻ không vui của Bành Siêu truyền đến.

- Lão… lão đại, có người đến Tâm Duyệt gây chuyện, hung đệ của chúng ta đều bị hắn đánh tàn phế!

- Hả?.

Bành Siêu chân chờ nói lên:

- Đối phương có bao nhiêu người?

- Chỉ có một mình!

- Cái gì?

Lúc này Bành Siêu tức giận:

- Các ngươi là lũ ăn hại à, nhiều người như vậy mà không đối phó được một người?

- Đối phương là võ giả, rất lợi hại, toàn bộ huynh đệ đều bị đánh, cả ta cũng như vậy!

Thanh âm Hồ Lập Bân run rẩy:

- hắn còn nói, muốn ngươi lập tức tới ngay, không thì hắn phá hủy nơi này.

- Võ giả?

Bành Siêu trầm mặc một hồi.

- Lão đại, ngươi lúc nào qua đây được, ta sợ hắn không chờ được, sẽ làm bậy. Hắn là một người đên, không nhìn hậu quả.

- Ta đang có khách, tạm thời không đi được. Nhưng mà, tại Thành phố Lan Ninh không người nào đám gương oai trên địa bàn của ta, ngươi yên tâm, ta sẽ để Hình Phi Cường Đi qua.

- HÌnh tiên sinh?

Hồ Lập Bân vừa nghe xong, lộ ra vẻ vui mừng.

Hình Phi Cường, chính một trong ba đại thủ hạ của Bành Siêu, võ giả nội kình, thực lực mạnh mẽ, người bình thường không thể tưởng tượng được.

Hồ Lập Bân từng nhìn thấy HÌnh Phi Cường xuất thủ một lần, một quyền đánh xuyên một cái xe, hình ảnh đấy vẫn để hắn nhớ như in.

Tiêu Trần biểu hiện rất đáng sợ, nhưng chỉ là do đối mặt với người bình thường thôi.

Nếu mà gặp phải Hình Phi Cường, Hồ Lập Bân cho rằng, Tiêu Trần không đỡ nổi ba chiêu.

Không, một quyền là đủ rồi.

Nghĩ tơi đây, Hồ Lập Bân nhìn về phía Tiêu Trần đang ngồi, lộ ra nụ cười lạnh.

- Tiểu tử, rất nhanh ngươi sẽ nếm được mùi vị muốn sống không được muốn chế không xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status