Yêu nhầm gã tội phạm

Chương 57: Công việc mới



"Chúng tôi đã giải quyết gọn gàng sự việc này rồi, về cơ bản chỉ là một nhóm băng đảng ất ơ tầm thường tập kích muốn cướp lấy lô hàng của chúng ta"

Nathan hơi nhíu mày khó chịu.

Khalid có lẽ là người hiện tại biết rõ con người Nathan nhất, không để cô hầu khác phục vụ, Khalid vội vàng bưng ly trà gừng nóng trên tay một cô hầu tiến về phía Nathan, nhẹ giọng nói:

"Ngài Redmond, sức khỏe ngài không tốt, tránh tức giận trong lòng, mọi việc có chúng tôi lo liệu ổng thỏa. Dù sao tất cả lô hàng đã được chuyển về an toàn và không gặp bất kỳ một trục trặc nào khác"

Nathan ho hai tiếng, rồi ngước mặt nhìn Khalid một hồi, không hiểu vì sao trong lòng hắn bỗng nhẹ nhỏm hẳn đi. Hắn với tay lấy ly trà, hớp một ngụm.

"Kể từ vụ việc xảy ra ở tòa Space Needle, tất cả bọn khốn trong thế giới ngầm chỉ luôn tiếp tục kiểm tra giới hạn của chúng ta"

Khalid im lặng ngoan ngoãn nhận lại ly trà của Nathan. Hắn nói tiếp:

"Với tình trạng này thì tôi chẳng thể nào mà nghỉ ngơi được. Không thể để bọn chúng mạnh lên được. Chúng ta phải đoán được bước tiếp theo của bọn chúng để có thể ngăn chặn kịp thời..."

Nathan đang dặn dò Khalid thì lại nghe âm thanh của cô hầu bên ngoài cửa phát lên: "Ngài Redmond, Leo đã đến"

Nathan chỉ nhìn Khalid rồi gật đầu một cái nhẹ. Khalid hiểu ý cũng gật đáp trả: "Cho anh ta vào đi"

Leo chậm rãi bước vào phòng, hai tay lại đang bưng bê một cái gì đó không rõ, chỉ đến khi Khalid lấy vật đó trên tay Leo và đưa cho Nathan thì hắn mới rõ. Lại là một tô cháo, đây là thứ mà hắn cảm thấy phiền nhất hiện tại. Bọn Khalid đưa hắn thuốc men đã đằnh, nhưng lại không ngừng đưa đồ ăn nước uống đếd9e61na85c dù hắn đã nói rõ với bọn họ. Có lẽ bọn họ không còn coi lệnh của hắn là gì cả, hắn từng nghĩ thế.

Khalid bưng tô cháo trên tay, chìa ra trước mặt Nathan, nhưng hắn chỉ phẩy nhẹ tay ra lệnh cho Khalid đặt xuống bàn. Hắn đưa ánh mắt về phía Leo, Leo nhanh chóng hiểu ý, hơi cuối người nói: "Ngài Redmond, tôi đã có một thông tin mới từ nguồn của tôi"

Leo thẳng người, nói tiếp: "Black Horizon đã trở về, Chúng tôi tin rằng họ đang tìm kiếm thứ gì đó"

Khuôn mặt của Nathan bỗng biến sắc, trở nên giận dữ hơn, hắn bật người dậy nói với ngữ điệu ngạc nhiên: "Black Horizon?!"

Khụ khụ.

Hắn quên mất sức khỏe hiện tại của mình không thể quá kích động, Khalid vội vàng đỡ hắn nằm xuống, rồi Khalid thấy ly trà của Nathan phi bốc hơi nóng, vội vàng thêm nước. Nathan bình tĩnh lại nói: "Bọn chúng đang làm cái chó gì ở đây? Chúng đã không xuất hiện từ năm năm về trước rồi"

Nathan hít một hơi thật dài, rồi lại thở ra nói tiếp: "Chúng ta phải tìm được trước thứ bọn chúng đang tìm. Chúng không thể cứ đi rồi trở về lại địa bàng của chúng ta rồi làm bất cứ điều gì chúng muốn"

Nathan nắm chặt một quả đấm, giọng hơi tức giận nói: "Nếu bọn chúng đã làm mọi cách để trở về đây, nghĩa là thứ đó rất quan trọng"

Leo vội nói: "Vâng ngài Redmond, chúng tôi nhất định sẽ tìm được. Tôi sẽ gửi thông tin ngay cho Khalid nếu phát hiện bất cứ điều gì."

Khalid hơi khó xử nói: "Điều này thực sự tồi tệ... Ngoài MS13 ra thì còn có Black Horizon, bọn chúng thuộc loại tổ chức luôn xử lý mọi việc mà không tuân theo một luật lệ nào."

Nathan cười lạnh lùng nói: "Đã là tội phạm, thì cần gì có luật lệ chứ"

Khalid hơi cúi người, hành động như thể đang nhận lỗi.

Nathan chỉ phủi nhẹ tay một cái rồi nói: "Nhưng có vẻ như chúng không chỉ làm việc đơn độc, chúng ta cũng cần tìm hiểu xem chúng đang làm việc với ai."

"Được rồi, hai người biết nên làm gì rồi đấy"

Cả Khalid và Leo đều khẽ cuối đầu.

Cơn nhức đầu này có lẽ sẽ không bao giờ kết thúc" Nathan nghĩ.

Nathan hình như có chút mệt mỏi hỏi: "Giờ nào rồi?"

Khalid vội nói: "Đã gần sáng rồi ngài Redmond, cả ngày hôm nay ngài cũng chưa có ăn gì, xin hãy mau ăn hết chén cháo này đi ạ" Mặt mày Khalid ủ dột

Nathan đưa mắt liếc nhìn sang tô cháo bên cạnh, khói đã ngưng, cầm vào cũng thấy cái tô lạnh ngắt, hắn nhăn mặt nhìn chằm chằm, không nói một lời. Khalid hiểu ý, hắn lúng túng vội vàng lên tiếng: "Để tôi kêu người làm nóng lại ngay..."

Không phản ứng lại lời nói của Khalid, hắn đưa tô lên miệng và nuốt trọn một hơi như uống nước lã. Hắn quăng cái tô xuống đất, nhăn mày khó chịu, rồi xé một viên thuốc ra quăng ngay vào họng. Tuy thô lỗ, cộc cằn nhưng Khalid và Leo lại cảm thấy vui mừng trong bụng. Hiểu tính tình nóng nảy tự cao của Nathan nên cả hai bọn họ kiếm chế nụ cười trên môi mình lại. Leo vội vàng nhặt cái tô trên mặt đất lên rồi cả hai xin phép rời khỏi.

Nathan nhắm chặt mắt lại, cố gắng nghỉ ngơi thì bất ngờ nghe phía bên ngoài cửa phòng khá ồn ào. Cơ thể hắn hiện tại đang không khỏe mạnh, tâm trạng dễ nổi nóng, người làm ồn ở bên ngoài thật không biết điều. Hắn định ngồi dậy và đi ra bắn nát đầu kẻ làm ồn đấy. Chưa kịp làm như thế thì cô ta đã xông thẳng vào phòng hắn rồi.

Cô hầu gái ở phía ngoài cửa làm bộ dạng sợ hãi, lúng túng không biết nên làm gì

"Ngài Redmond... tôi đã cố gắng cản phu nhân lại rồi nhưng..."

"Cô câm miệng lại và cút ra ngoài cho tôi!" Qwen gắt gỏng

Khalid và Leo cũng chưa kịp rời khỏi nên đã chứng kiến cảnh tượng này,

Qwen xua tay, ý bảo bọn họ trở ra bên ngoài, đúng lúc một cô hầu nào đó cầm chiếc khăn ấm bước vào, Qwen tự tay nhận lấy, cô bình tĩnh lại, tiến đến bên cạnh giường của Nathan rồi lau mồ hôi cho hắn. Nathan không tự giác mà tỏ vẻ khó chịu tránh đi bàn tay của cô, Qwen có chút xấu hổ nhưng vẫn lấy tay lau cho hắn, dịu dàng nói: "Anh đổ nhiều mồ hôi quá, để em chăm sóc cho anh..."

Vì lo lắng nên Khalid đã bảo Leo đi làm việc, còn anh thì vẫn đứng lại đó. Cô hầu bưng khăn lúc nảy nhìn thấy tình hình cũng liền vội rời đi. Tay Qwen có chút run rẩy, muốn nói gì đó nhưng hốc mắt đỏ ngầu: "Nathan, anh có từng thật lòng với em chưa?"

Nếu là bình thường, có lẽ hắn đã mắng chửi cô một trận rồi đuổi cô đi, nhưng hiện tại bây giờ thì hắn rất mệt, điều hắn muốn cỉ là được yên tĩnh nghỉ ngơi. Nói còn không nổi đừng nói gì đến việc chửi mắng Qwen. Hắn cố gắng tìm cách đuổi khéo cô cho xong chuyện, không muốn dây dưa với cô. Trong mắt hắn có sương mù mỏng manh: "Đang tốt lành sao lại hỏi như vậy?" Giọng nói của hắn vẫn ấm áp như thường, không một chút khác thường nào, ngay cả Qwen cũng cảm thấy nghi hoặc, cô nói: "Từ lúc cả gia đình em gần như bị tận diệt, anh cứ luôn nóng nảy với em..."

Nathan thở dài, đẩy tay của Qwen ra, hắn tránh ánh mắt của cô, nói: "Dạo này tôi thực sự rất bận. Cô xem, bây giờ cả sức khỏe của tôi cũng đang rất là tệ, cô đừng đứng ở đây lải nhải nữa được không?"

"Nhưng em..."

Chưa nói hết câu, Nathan nhịn không nổi thẳng tay tát vào mặt Qwen một cái thật mạnh làm cô ngã sầm xuống sàn. Tiếng động lớn làm Khalid cũng vội vã chạy ngay vào phòng. Qwen ôm mặt, nước mắt cô bắt đầu tuôn.

"Con đĩ chó này! Cô suốt ngày cứ bám riết lải nhải bên tai tôi mãi không biết mệt sao?! Cô không biết mệt nhưng tôi thì có đấy!"

Hắn đưa mắt lườm Khalid đang đứng như trời trồng ở gần đấy, quát:

"Dặn có chút việc cũng không xong! Tất cả các người, lôi con nhỏ này cút ra ngoài rồi nhận phạt hết cho tôi!"

Hai chân Khalid cũng hơi run rẩy, sức khỏe của Nathan hiện tại đang rất là tệ, không những không được nghỉ ngơi lại còn nóng giận như thế này, cho dù là thần thánh cũng chẳng có ai chịu nổi. Sắc mặt của Nathan đỏ lên, cơ thể cũng bắt đầu ướt đẩm mồ hôi, một tay hắn đưa lên bấu chặt vào ngực, ho liên tục. Khalid không cần biết thêm chuyện gì, anh chỉ biết hiện giờ việc anh cần làm đó là lôi Qwen tránh xa khỏi Nathan càng nhanh càng tốt. Anh không nói gì, vội vàng kéo Qwen rời khỏi đó.

Sau khi Khalid đóng cửa lại, Nathan thẳng tay quay cái ly trà lúc nảy, tiếng vỡ loảng xoảng nhưng chẳng có một ai dám vào phòng hắn ngay lúc này. Hắn thả người xuống giường, thở hì hục rồi nhắm chặt mắt lại. Cơ thể hắn chẳng muốn làm gì ngay lúc này nữa.

Sau khi lôi Qwen xuống nhà, cô hất mạnh tay mình ra khỏi Khalid. Từ khi bị Nathan lạnh nhạt, cô ta như hóa điên. Cứ mỗi lần như thế này, cô ta không chỉ đập phá đồ đạc mà còn đánh chửi những thành viên của Nathan, Khalid cũng là một nạn nhân trong đó. Dĩ nhiên một người đàn ông như Khalid sẽ không thể nào thua Qwen được, nhưng vì anh hiểu được nỗi lòng của Qwen, cũng cảm thấy thương tiếc cho cô nên anh chỉ tình nguyện làm một cái bao cát cho Qwen xả giận, hơn nữa còn vì cái chức danh "Phu nhân Redmond" của cô.

Sau khi đập phá đồ đạc trong nhà, Qwen quay một vòng, trừng mắt nhìn đám thành viên đàn ông con trai đang co rúm đứng ở một góc, cô bực tức quát: "Các người nói chuyện gì đi có được không? Có phải các người câm hết rồi hay không?!"

Qwen tiếp tục quay qua lớn tiếng với đám cô hầu: "Hết chuyện làm rồi hay sao?! Lập tức cút xéo làm công việc hạ đẳng của mấy người ngay cho tôi!"

Bọn cô hầu không nói không rằng, vội vàng rời khỏi đó.

Qwen lại quay mình về phía Khalid, cô tiến lại gần anh, quát lớn, mỗi câu cô nói đều đi kèm theo hành động xỉa ngón tay vào thái dương Khalid

"Anh rảnh rỗi lắm sao? Ai kêu anh vào phòng kéo tôi ra đây?! Anh thích lo chuyện bao đồng lắm sao? Được! Vậy thì bới tóc lên làm một con đàn bà đi! Làm một con đàn bà đi!"

Khalid không nói lời nào, chỉ nhẫn nhịn để cho Qwen tùy ý mắng chửi.

Qwen lại trừng mắt nhìn về phía của đám thành viên, cô giận đùng đùng tiến gần về phía bọn họ

"Cái đám người này, ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo làm việc nịnh hót chồng tôi! Các người thích lập công lắm đúng không? Có cách đó."

Qwen chỉ tay về phía một cây cột trong nhà, lớn tiếng quát: "Đó! Đằng kia có cây cột kìa, thôi thì các người cứ đâm đầu vào đó chết hết đi! Đám các người không chết cũng vô ích thôi! Có mong thì mong sau này chết đi được lên thiên đàng làm người tốt hơn, thông minh lanh lợi hơn!"

Qwen tiến đến đừng người một bọn họ, chỉa ngón trỏ vào thái dương từng người bọn họ, không ngừng dùng lời lẽ sặc mùi súng đạn

"Bây giờ các người chả khác gì là một con heo! một con chó!..."

Qwen lại bắt đầu tiến lại gần những món đồ đập vào trong mắt mình, cô cầm lên từng món, rồi thẳng tay đập phá tất cả một lần nữa.

"Vô dụng! Tất cả các người chỉ là một đám vô dụng! Tối ngày lo làm! lo ăn! Tức muốn chết đi được! Cút hết cho tôi!"

Những người có mặt tại đó không nói không rằng, vội vàng rút lui. Duy chỉ còn mình Khalid. Đây không còn là lần đầu Qwen nổi đóa lên như vậy nữa. Nhìn thấy Qwen ngồi khóc giữa đống đổ nát này, mà Khalid cảm thấy chua xót thay.

Khalid tiến lại gần, quỳ một chân xuống, định đưa tay vịn lấy vai của Qwen an ủi

"Đừng đụng vào tôi!"

Khalid dừng lại, khẽ hỏi: "Tiểu thư, tội tình gì cô phải khỏ sở như vậy...?"

Qwen ngậm đắng nuốt cay, chẳng biết nên giải bày cùng ai. Trong căn nhà này ngoài Khalid ra thì chẳng có ai là quan tâm đến cô cả.

Qwen nấc nghẹn, cố nói: "Tôi không hiểu... Tôi đã làm bao nhiêu việc vì anh ấy, thậm chí hại cả gia đình ruột thịt của mình... nhưng sao anh ấy lại đối xử với tôi như thế chứ..."

Khalid mím chặt môi, anh đau đớn nói: "Nếu đã đau khổ như vậy sao cô không rời khỏi đây?"

Khalid không hiểu vì sao anh lái nói như thế, xúi Qwen làm một điều thất trách như vậy.

Qwen đưa mu bàn tay quệt đi giọt nước mắt đang lăn trê má mình, cô khẽ cười nói: "Khalid, lâu nay tôi đối xử với anh như vậy, nhưng anh vẫn tốt với tôi, cảm ơn anh. Lúc trước tôi có chửi anh chỉ là một con chó, suốt ngày chỉ biết nghe lời của Nathan, kêu anh làm gì anh làm cái đó. Nhưng có vẻ như tôi mới là người như vậy... Anh ấy bảo tôi giết cha tôi tôi liền đi giết, anh ấy bảo tôi im miệng tôi cũng không phản đối... Rõ ràng tôi có một cuộc sống độc lập nhưng lại lựa chọn rời bỏ nó... tât1 cả cũng chỉ vì tình cảm cá nhân..."

Qwen bỗng nhận ra cô đã nói quá nhiều với Khalid. Cô đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn vẫn ôn nhu nhìn lại cô, một dáng vẻ mà cô rất mong ở Nathan. Khalid không hiểu vì sao anh lại làm như thế, có lẽ vì nụ cười của Qwen, nó như có một loại ma lực khiến cho một kẻ như hắn không còn thấy lạnh lẽo cô tịch nữa.

"Tôi đảm bảo với cô nếu như có ngày cô muốn rời đi, tôi sẽ giúp đỡ. Bây giờ trời không còn sớm nữa, cô hãy quay trở về phòng nghỉ ngơi đi"

Khalid đỡ Qwen đứng dậy khỏi nến đất lạnh. Qwen cắt vào môi, chỉ muốn được nằm cạnh Nathan như ngày trước.

Khalid đưa tay ra hiệu cho đám người hậu dọn dẹp bãi chiến trường trước khi Nathan trông thấy, nếu không người chết chỉ có mình Qwen mà thôi.

***

Tại nhà hàng Kura Revolving Sushi Bar.

"Chà, Brenna lần này cũng được tip nhiều thật" Jack ngồi cộng lại sổ sách doanh thu của ngày hôm nay.

Ông ấy là khách VIP của tiệm chúng ta đó, phải trông cậy vào em hết rồi Brenna" Sana nháy mắt, giơ ngón cái về phía Brenna.

Brenna chỉ cười đùa đáp trả, vẫn luôn tay luôn chân dọn dẹp chén bát..., cũng như quét cho sạch sàn nhà.

"Mà Jack này, anh có nghĩ vị khách đó có ý với Brenna nhà chúng ta không?"

Jack không chút cảm xúc nhìn Sana đang nhún nhảy trước mặt. Vốn dĩ tính tình của Sana đã rất tăng động, nhưng nếu doanh thu của tiệm tăng lên thì còn cư xử lố hơn bình thường. Em buông lời phũ phàng: "Có thì cũng chẳng thể ngày nào cũng tới được. Mà ông ta không đến thì y như rằng chúng ta sẽ không có dư tiền hưởng đâu"

"A..." Sana ôm đầu đau khổ ngồi thụp xuống, nhưng ba giây sau đã nhảy phóc lên rồi chớp chớp đôi mắt to tròn "Vậy hôm nay chúng ta có dư dả tiền đúng không?"

Jack không trả lời, thản nhiên cất hết tiền vào két sắt mặc kệ Sana đang kêu gào ăn vạ. Tới lúc này thì Brenna cũng không nhịn được phải lên tiếng:

"Sana! Chị nên cư xử cho ra dáng đàn chị đi chứ" Brenna vừa nói vừa khúc khích cười

Kura Revolving Sushi Bar có khoảng hai mươi quán. Thứ sáu tuần trước là buổi khai trương quán Kura Revolving Sushi Bar ở trung tâm Los Angeles và Brenna đã xin vào làm việc tại đó và mỗi cuối tuần nhà hàng đều chật cứng người, điều này sẽ khiến tiền tip của nhân viên được tăng lên nhưng đi đôi với nó là các nhân viên đều phải tất bật chạy đôn chạy đáo. Sana tuy nhanh nhẹn nhưng không được cẩn thận lắm, vậy nên thời gian đầu khai trương Brenna gần như gánh toàn bô công việc phục vụ, nhưng như thế cũng đồng nghĩa với việc Brenna được khách tip rất nhiều tiền. Jack là quản lý của cửa hàng, anh ta làm việc cứ như là một dân chuyên nghiệp, có lẽ trước đó đã từng làm quản lý nhà hàng rồi.

"Được rồi Brenna, hôm nay em đã làm việc rất tốt rồi, việc dọn dẹp cứ để cho Sana đi"

Sana quay ngoắt đầu lại nhìn Jack

"Không đời nào em có thể dọn dẹp hết nổi!"

"Sana, em tới làm trước Brenna nhưng phục vụ thì vẫn chậm chạp lề mề, bưng món còn cứ lộn qua bàn này bàn kia, hôm nay lại là cuối tuần, mọi việc ở ngoài này gần như là Brenna gánh hộ em rồi. Nếu không phải nể tình bạn bè, anh đã cho em xéo khỏi đây rồi đấy. Bây giờ em dọn dẹp đi"

"Nhưng mà...!"

Jack mặc kệ Sana đang mè nheo, giựt lấy cây lau nhà trên tay Brenna

"Được rồi, em có thể về, mọi việc cứ để lại cho bọn anh"

Brenna hơi ái ngại, lại sợ khiến cho Sana giận, nhưng quả thật hôm nay cô đã làm việc rất mệt rồi. Nếu bây giờ còn cố sức, không biết cô còn có thể lết về nhà không hay lại nằm lăn ra tại nhà hàng mà ngủ luôn. Brenna sẽ làm vậy nếu là trước đây, còn bây giờ thì đã có Finn, cô không thể để thằng bé ở nhà một mình mãi được.

"Vậy em xin phép về trước nhé. Hẹn gặp chị ngày mai Sana"

"Được rồi" Sana làm bộ mặt ủ dột.

"Xin lỗi..." Mỗi khi có khách đến mở cửa, chiếc chuông được gắn ngay phía bản lề sẽ kêu leeng keeng leeng keeng.

"Xin lỗi, tiệm chúng tôi đã đóng cửa" Jack lên tiếng.

Người đàn ông vừa bước vào trông khá là lịch lãm. Vừa thấy ông ta cả ba người bọn họ hơi giật mình vì cứ nghĩ đó là John Wick.

"Khi nảy ăn tôi đã để quên đồ thôi, không biết các người dọn có ai thấy không?"

"À! Tôi nhận ra ông rồi, lúc nảy tôi là người phục vụ cho bàn của ông, ông đợi tôi một tí"

Brenna vội vàng chạy vào trong quầy quản lý, lấy ra một cái mũ phớt màu xám có viền đen rồi chạy lại đưa cho ông ấy.

Ông chú ôn nhu nhìn Brenna, ông ta mỉm cười nhẹ nhàng rồi đón lấy chiếc mũ trên tay Brenna.

"Cảm ơn cô, cô tên gì thế?"

"A... Brenna, cảm ơn ông đã tới ủng hộ quán"

Ông ta mỉm cười, rồi móc trong túi áo ra một tờ danh thiếp màu đen. Brenna cũng ngờ ngờ không hiểu chuyện gì, đưa tay nhận lấy tờ danh thiếp. Brenna không vội xem ngay mà nhìn ông chú, tính hỏi gì đó hưng ông chú đã lên tiếng trước.

"Sau này có gặp bất cứ chuyện gì, cô chỉ cần đưa tấm danh thiếp này ra là mọi chuyện sẽ được giải quyết" Nói rồi ông chú quay ngoắt đi.

Danh thiếp còn được gọi bằng nhiều cái tên khác “tây” hơn như card visit, name card, business card. Danh thiếp hiện tại được sử dụng như một cách giới thiệu bản thân. Trong công việc, trong làm ăn, trong cuộc sống, danh thiếp đại diện cho chủ nhân nó, giới thiệu đến khách hàng, đối tác, bạn bè, đồng nghiệp… những thông tin cơ bản, cách thức liên lạc trực tiếp với chủ nhân.

Đối với một số người, card visit chỉ là cho có với người khác. Nhưng nếu là một chủ doanh nghiệp, là người có chức vụ cao, làm kinh doanh, nghệ sĩ… thì lại khác. danh thiếp giúp họ thể hiện cho hình ảnh cá nhân, đại diện cho tính cách, thẩm mỹ, sự chuyên nghiệp và uy tín của bản thân. Vì thế, khi làm card visit họ luôn chọn làm card visit cao cấp nhất, ấn tượng nhất để tạo được ấn tượng mạnh ngay lần đầu tiên gặp mặt.

Trên tay Brenna là tờ danh thiếp ép kim trên giấy đen. Kết hai cách gia công đặc biệt trên giấy màu đen là ép kim và kéo nhũ nội dung lên giấy mỹ thuật màu đen. Trên tờ danh thiếp không còn chữ gì khác ngoài chữ Zane Holtz màu đồng.

Jack và Sana vội vàng chạy tới, mỗi người đứng một bên vai của Brenna, chồm lên ngó vào tờ danh thiếp đó. Sana giựt lấy, sờ lấy sờ để tờ danh thiếp.

"Trời ơi, tờ danh thiếp này được làm đắt tiền lắm đấy, chạm vào mịn màng... Brenna chắc chắn đã gặp phải quý nhân rồi!"

"Nhưng mà ông ta nói, chỉ cần đưa tờ danh thiếp này ra thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Nếu thật là vậy thì ông ta không phải người tầm thường đâu..."

Brenna nhanh chóng giựt lại rồi bỏ tờ danh thiếp vào túi mình.

"Được rồi Sana, bây giờ em phải về đây, hôm khác mình nói tiếp nha"

Brenna hiện tại chỉ muốn về nhà gặp con mình chứ không để ý đến cái người kia là ai.

Brenna vừa về tới nhà thì thấy cảnh tượng kinh hoàng. Phòng khách là của chung nhưng lại bê bối đến không tưởng tượng được. Jóse từ khi vào ở cùng thì rất hiếm khi có mặt ở nhà chứ nếu không thấy cảnh tượng này Jóse đã nổi đóa lên rồi. Maris thì đang mặc bộ đồ ngủ mỏng tanh, trên tay đang cầm một cái tô gì đấy, liên tục lấy thìa múc vào miệng mình.

"Chị à! Đây không phải là nhà riêng của chị đâu, chị khong thể gọn gàng hơn được sao? Nếu để Jóse thấy cảnh tượng này thì phiền lắm" Brenna vừa nói vừa đóng cửa lại.

"Đã hơn ba tháng rồi, sao em nói dai quá vậy Brenna" Maris không nhìn Brenna, vẫn chăm chú ăn gì đó trên tay.

"Finn đâu rồi chị?"

"Nó ở trong phòng đấy, còn ngủ hay chưa chị không biết đâu"

Brenna mặc kệ Mris, cô gõ nhẹ cửa phòng mình rồi mở cửa bước vào. Vì căn hộ này chỉ có ba phòng, một cho Maris, một cho Jóse, cphòng còn lại là của Brenna và Finn. Mỗi phòng chỉ có một chiếc giường duy nhất cho nên Brenna phải mua thêm một tấm nệm mỏng để trải xuống đất nằm.

Brenna bước vào phòng, cô cảm thấy may mắn thay khi con trai nhỏ của cô còn sạch sẽ hơn cả Maris.

"Sao giờ này con còn chưa ngủ?"

"Mẹ à, ngày nào mẹ cũng đi làm về khuya thế này, con cũng lo lắm đó"

Brenna mỉm cười, tiến lại gần Finn đang ngồi nghịch món đồ chơi yêu thích của mình trên giường.

"Bây giờ kinh tế mình cũng đang khó khăn, dù sao mẹ cũng có thể lo toan mọi việc được. Còn con cứ yên tâm làm một đứa con ngoan, thế thôi"

Finn bĩu môi khó chịu. Brenna vừa cười vừa cầm lấy món đồ chơi trên tay của Finn đem đi cất.

"Ngày mai con phải đi học rồi đấy, mau ngủ đi"

Sau khi Finn ngủ, Brenna cũng thay đồ. Cô chợt nhận ra bụng mình đang gào thét nên cô đi ra ngoài nhà bếp định kiếm chút gì đó ăn.

"Maris, chị còn chưa ngủ sao?"

"Em biết công việc của chị mà, hộp đêm thường mở khuya lắm, chị thức khuya làm việc nên cũng đã quen rồi"

"Mà em đã nói chị nhiều lần rồi, sao chị cứ ăn mặc kiệm vải đi long nhong trong nhà thế? Finn tuy còn nhỏ nhưng cũng là con trai đấy. Hơn nữa nó đang ở tuổi phát triển, em không muốn chị đầu độc thằng nhỏ đâu" Brenna chau mày, vừa nói vừa ra ngay chiếc ghế sofa ngồi kế bên Maris.

Brenna nhìn Maris đang cười khúc khích, rồi cô lại nhìn xuống bộ đồ ngủ mỏng tanh của Maris, bây giờ đang là mùa đông, với cách ăn mặc này không sớm thì muộn Maris cũng sẽ lâm bệnh cho mà coi. Brenna nghĩ thế, nhưng lại không nói ra ngoài.

"Lâu rồi em không thấy Jóse ở nhà, chị có thấy không?"

"Thi thoảng cô ta có về, nhưng ở cũng chẳng được bao lâu thì cô ta lại đi. Có mấy lần chị hỏi công việc cô ta là gì nhưng cô ta dường như không muốn trả lời"

Maris khoanh tay lại trước ngực, ra vẻ trầm tư rồi nói: "Cũng lạ, cô ta làm việc nhiều như thế mà lại phải chui rúc ở nơi như thế này ở. Đáng lẽ làm việc nhiều thì tiền lương phải nhiều chứ đúng không?"

Brenna xua tay: "Chị này, đấy là đời tư của Jóse, chúng ta bận tâm làm gì. Chỉ là chị em ở chung nhà cho nên em cũng muốn quan tâm một chút thôi"

Không nói gì nữa. Brenna đứng dậy, làm ngay một tô mì gói nóng hổi.

"Phải rồi, tối mai ông chủ tới chỗ làm của chị, không rõ là gì nhưng có thể tối mai chị không về đấy. Em tranh thủ làm về sớm mà trông coi Finn"

Brenna chỉ ừ hử cho qua chuyện rồi cô đem tô mì ra bàn ăn, một tay dùng nỉa lấy mì ăn, một tay lướt lướt chiếc điện thoại cùi bắp của mình. Cô vào thư mục ảnh torng điện thoại, kéo lên trên cùng. Brenna bấm vào một tấm ảnh, người trong ảnh là cảnh tượng Nathan đang ngủ trên chiếc nệm chật hẹp mỏng dính, trong một căn phòng tệ thật là tệ. Brenna mỉm cười, rồi lại lướt qua những tấm khác. Brenna cũng đã từng xóa đi những tấm hình này, nhưng cô lại luyến tiếc, khôi phục bọn chúng và cứ như thế cho đến tận bây giờ. Nhiều lúc Brenna cũng hay tự hỏi bản thân "không biết đến khi nào mới có thể quên được", rồi khi nghĩ đến thì cô lại càng nhớ hơn, nhớ đền nỗi nước mắt rơi rã rời.

Sáng hôm sau

Brenna đang sửa soạn, chuẩn bị đưa Finn đến trước rồi cô cũng đi thẳng đến chỗ làm luôn. Công việc của Maris làm ở hộp đêm cho nên Maris rất hiếm khi làm việc vào buổi sáng. Như mỗi buổi sáng trước khi đi, brenna đều gõ cửa dặn dò Maris. Nhưng hôm nay khi gõ cửa phòng Maris lại chẳng thấy có động tĩnh gì. Brenna lo lắng nên cũng tự tiện mở luôn cửa phòng đi vào.

Căn phòng của Maris chẳng khác gì một nơi thác loạn. Đồ chơi người lớn, nội y,... cô ta quăng tứ tung. Brenna nhìn mà cũng phải đỏ mặt thay. Brenna tiếp tục gọi Maris đang chùm ch8an kín mít trên giường nhưng lại không trả lời.

"Maris, chị còn sống không đấy!" Brenna giận đùng đùng lại gần giường Maris và kéo chăn của cô ta ra.

Brenna giật mình, người đang nằm trước mặt Brenna xấu không thể tưởng tượng được. Đầu tóc Maris thì rối bù, quần áo xộc xệch, cái mặt thì đỏ hoe, thêm tiếng rên hừ hừ của cô ta nữa. Brenna vội vàng đưa tay sờ vào trán của Maris, theo quán tính Brenna rút nhanh tay ra vì nhiệt độ nóng hổi đang phát ra từ cơ thể của Maris.

"Chị ốm rồi kìa, tối qua em đã đoán được là thể nào chị cũng sẽ ốm mà!"

"Ồ... ra là em đã trù ẻo chị à...?" Maris cười đùa

"Giờ này mà chị còn đùa được sao! Tối nay chị không được đi làm nữa!"

Maris ngồi chồm dậy nắm chặt tay Brenna như đang cầu xin sự cứu rỗi của thượng đế.

"Không được đâu Brenna... em phải giúp chị hạ sốt.... Hôm nay rất quan trọng, chị mà không đi làm làm hỏng ngày hôm nay thì chị sẽ mất việc mất...!"

"Hôm nay em chỉ làm tới chiều thôi, có gì về mình hẵng nói. Bữa sáng còn trong tủ lạnh, lát chị hâm lại ăn rồi uống thuốc giảm sốt đi, mọi thứ còn ở trong tủ cả đấy. Bây giờ em phải đi rồi"

Brenna mặc kệ Maris đang mè nheo trên giường. Cô cảm thấy như cô có thêm gánh nạng trên vai, lo cho một mình Finn thôi là đủ rồi, đằng này cô còn phải lo thêm cho "đứa con nuôi Maris" cô sẽ tổn thọ mất.

Brenna vội vàng đưa Finn đến trước học rồi cô cũng phóng thẳng qua chỗ làm luôn.

Sana đang sắp xếp lại bàn ghế trong nhà hàng, vừa tươi cười vừa nói: "Brenna, hôm nay em đến hơi trễ đấy!"

Brenna thở phào một hơi rồi nói:"Sáng nay em gặp một chút rắc rối thôi"

Sana cười nham hiểm, tiến lại gần Brenna rồi dùng cùi chỏ thụi nhẹ vào người Brenna "Có phải đã suy nghĩ đến ông chú lịch lãm hôm qua không?"

Brenna cũng cười đáp trả "Em lo thân em còn chưa xong đây, không còn tâm trí để yêu đương đâu Sana"

Bất ngờ không biết Jack từ đâu lại đi tới, cốc thật mạnh vào đầu Sana một cái. Sana đau đớn đưa hai tay ôm đầu, Sana ngước lên định tặng cho người đấy một loạt câu chửi nhưng rồi nhận ra đó là quản lý Jack. Sana thay đổi ba trăm sáu chục độ, mỉm cười thân thiện với Jack và làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Jack chỉ lườm Sana một cái rồi nói: "Sắp tới giờ mở cửa rồi, còn đứng ở đây nói chuyện bao đồng nữa, đi làm việc ngày"

Sana răm rắp nghe lệnh, còn Brenna cũng chỉ lắc nhẹ đầu rồi cười khúc khích.

Đã tới giờ cửa hàng mở, thường thì vào buổi sáng sẽ rất ít khách vì không thực khách nào muốn ăn sushi vào buổi sáng cả, còn quầy bar thì chỉ phục vụ từ buổi trưa trở đi cho nên nếu làm ca sáng thì sẽ rất nhàn rỗi. Vì nhà hàng nằm ở trung tâm nên tầm buổi trưa trở đi, cho dù là ngày thường thì cũng đã bận rộn lắm rồi.

Khi phục vụ cô có để ý xung quanh, gã đàn ông hôm qua hôm nay không đến, nhưng nghĩ kỹ lại thì đại đa số ông ta đều đến vào buổi tối thôi. Brenna không hiểu vì sao bỗng trong phút chốc cô lại nghĩ đến người này, nhưng ý nghĩ đó cũng rất nhanh chóng bị thổi bay đi.

Brenna cứ thế chăm chỉ làm việc hco đến tận giờ tan ca.

Sana ưỡn mình, khóac lấy vai Jack và Brenna "Hôm nay chúng ta được tan ca sớm, hay là đi làm một chầu đi!"

Brenna không ngần ngại xua tay từ chối "Hôm nay thì không được rồi, bạn cùng phòng của em bị ốm nặng, em phải về ngay"

Sana bĩu môi khó chịu "Bạn em chắc cũng già đầu rồi nhỉ, cô ta tự lo cho bản thân được mà"

Jack cũng lấy tay Sana ra khỏi vai mình, khó chịu nói: "Em thử nghĩ xem lúc em bị bệnh em có tự lo cho bản thân mình được không?"

Sana lại một lần nữa bĩu môi giận dỗi.

Brenna quay lưng bỏ đi nhưng cũng ngoảnh đầu lại cười nhẹ nói thêm: "Em xin lỗi, có lẽ để bữa khác đi nha, em phải về đây, mai gặp lại anh chị sau"

Không đợi nghe xem bọn họ sẽ nói gì thêm, Brenna vội vàng lái xe chạy về nhà. Tuy chỉ ở với nhau mới có ba tháng nhưng Brenna biết rõ tính của Maris. Tuy lớn tuổi nhưng mỗi khi bệnh là cứ y như trẻ con vậy. Cho dù Brenna đã dặn Maris nhiều lần là phải biết giữ gìn sức khỏe đi, đừng ăn mặc phong phanh nữa, vừa đầu độc Finn mà cũng vừa hại bản thân nhưng Maris không hề nghe. Đây có lẽ cũng là bài học cho Maris.

Brenna vội vàng chạy ngay lên phòng. Vừa mở cửa phòng ra cô chỉ thấy Maris đang nằm một đống ở ghế sofa. Cô lại gần, đặt Maris nằm ngay ngắn lại, mang chiếc mền mỏng ra đắp cho Maris.

"Em về rồi sao Brenna" Maris nhe răng cười nham nhở

"Dạ vâng thưa chị hai, chị đã ăn uống gì chưa đấy?"

"Hmm... chị ăn rồi uống thuốc rồi, nhưng chẳng thấy khá hơn chút nào... Nếu vậy tối nay làm sao chị đi làm đây..."

Brenna thở dài, lom khom dọn dẹp lại căn phòng.

"Chắc chắn chị không thể rồi Maris, em đã dặn chị rất nhiều lần rồi mà ai bảo chị không nghe"

Brenna đi vào nhà vệ sinh, lấy một chiếc khăn mát ra đắp vào trán hạ nhiệt cho Maris. Bỗng Maris nhìn Brenna chằm chằm, rồi nở một nụ cười nham hiểm. Brenna thấy vậy cũng bắt đầu sởn gai óc

"Chị lại đang có âm mưu gì đây?"

"Brenna, em đi làm thay chị nhé?"

Brenna khựng người một hồi, rồi đứng thẳng người chống nạnh

"Không đời nào em tới những nơi đó"

Maris đưa hay tay níu lấy tay áo Brenna, bắt đầu ăn vạ: "Brenna! Chị không thể mất công việc này được! Dù sao hôm nay ông chủ đến, chắc chắn sẽ không có bất cứ thứ gì như thác loạn đâu! Nó giống như một bữa tiệc thôi mà!"

Brenna xua tay, ngoảnh mặt kiên định từ chối

"Không đời nào"

"Tiền công tối nay thực sự rất nhiều đấy, có thể nói bằng cả lương một tháng của em hiện tại đó!"

Brenna im lặng một hồi suy nghĩ, làm việc một buổi nhưng lương bằng một tháng, ai lại không muốn cơ chứ. Trong khi Brenna vẫn đang trầm tư suy nghĩ thì Maris bắt đầu nhoẻn miệng cười, thuận gió đẩy thuyền

"Em chỉ cần bưng rượu thôi không có gì đâu, ông chủ chị không phải hạng người thích thác loạn. Hiếm lắm mới có một ngày hôm nay. Nếu khỏe chị đã đi hốt bạc rồi, nhưng cái chính hiện giờ là chị không thể mất việc được. Em đi làm thay chị, số tiền này là của em chứ ai khác đâu"

Brenna cắn chặt môi, không phải là cô không muốn giúp Maris nhưng đã lâu lắm rồi cô không còn dính líu đến những nơi như hộp đêm. Ở trong đó thì đủ thể loại người, lại chẳng biết sẽ gặp phải loại người nào, xảy ra chuyện gì, càng không biết cái người mà Maris gọi là ông chủ là loại người như thế nào. Tốt nhất là vẫn nên từ chối.

Brenna vừa định mở miệng từ chối thì Maris nói thêm: "Nếu có số tiền này, em có thể dắt thằng bé đi chơi đi mua sắm rồi đúng không?! Là trẻ con ai lại chẳng thích thế?!"

Maris vừa nói trúng vào điểm yếu của Brenna. Brenna có thể vì Finn mà chuyện gì cô cũng có thể làm. Nếu cố gắng nhịn chỉ một ngày mà có thể làm cho Finn vui thì Brenna sẽ đồng ý ngay.

Brenna im lặng, đấu tranh tư tưởng một hồi rồi cô lại thả lỏng cơ thể ra, thở dài một hơi

"Được rồi, nhưng chị phải hứa với em sau khi khỏe lại chị phải dọn dẹp sạch sẽ hết tất cả mọi thứ, đồng thời không được bầy bừa ra thêm nữa"

Maris cười híp mắt, lia lịa gật đầu

"Được được, chỉ cần em giúp chị, việc gì chị cũng hứa!"

"Còn nữa, chị cũng không được ăn mặc hở hang như thế trước mặt Finn nữa"

Maris buông mình trên chiếc ghế sofa, cười đểu: "Chị giúp con trai em trở thành một người đàn ông cũng không được sao?"

Brenna tức đến đỏ mặt, nói lớn: "Maris!"

"Rồi rồi, chị hứa, hứa hết"

____________________

Truyện Yêu Nhầm Gã Tội Phạm đã có trên App MangaToon ✨
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status