Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu

Chương 239



Chương 239

Hạ Dịch Sâm thoáng nhìn qua Lâm Khiết Vy bên kia, phát hiện cô nhóc này hoàn toàn xem đến ngây người, thế nhưng vẫn chưa hiểu rằng anh ta đang đưa tay về phía cô, thật sự đúng là vừa khó chịu lại vừa buồn cười.

“Tôi muốn dẫn dắt cô gái tôi thích! Mời các cô quay về, cảm ơn!” Anh ta có chút lớn tiếng nói với những cô gái phía trước này, ánh mắt tuy rằng khách sáo, nhưng đã chứa đầy sự tránh né.

Phần đông các cô gái đều buồn bã lùi về phía sau mấy bước.

Ngay cả Lâm Khiết Vy không nghe rõ Hạ Dịch Sâm vừa rồi nói gì, chỉ cảm thấy càng thêm khâm phục đàn anh Sâm, anh ta đúng là đều có thể phát triển mọi lĩnh vực!

Còn đang có tâm trạng xem náo nhiệt, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hạ Dịch Sâm dùng microphone truyền ra vang rộng “Lâm Khiết Vy!”

“Hả?Ở đây!” Đáp lại theo bản năng, Lâm Khiết Vy theo thói quen giơ bàn tay nhỏ bé lên, giống như là học sinh tiểu học trả lời câu hỏi.

Vẻ ngoài dễ thương đơn giản thanh thuần, khiến cho trái tim của Hạ Dịch Sâm ở trên sân khấu trở nên mềm mại, ánh mắt càng phát ra tình cảm dịu dàng, vẫy tây với cô: “Lên sân khấu!”

“Hả? Em hả? Em không hát đâu!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khiết Vy, vô cùng do dự

Hạ Dịch Sâm vẫn khăng khăng vẫy tay về phía cô, một dáng vẻ kiên quyết phải đợi đến khi cô bước đến. Tâm mắt của tất cả mọi người đều tập trung toàn bộ trên người

Lâm Khiết Vy, có ánh mắt ghen tị, có căm hận, có không biết làm sao,

có hâm mộ, hòa trộn lẫn lộn vào nhau.

Mà sau khi các cô nhìn thấy rõ ràng diện mạo của Lâm Khiết Vy, toàn bộ đều không nhịn được mà mà hung hăng hút một ngụm khí.

Thật là xinh đẹp

Đẹp đến nỗi làm cho người khác quên cả hô hấp!

Vừa thần tiên, vừa thuần khiết, lại vừa quyến rũ!

Rất nhiều sức hút cùng khí chất hỗn hợp hòa quyện trên một mình người cô, là mỹ nhân xinh đẹp hiểm có trên trần đời.

Không trách được ánh mắt người đàn ông đẹp trai chỉ duy nhất dừng lại trên một mình cô.

“Khiết Vy….”

Hạ Dịch Sâm lại gọi cô một tiếng, ánh mắt sâu thẩm kiên định,

Lâm Khiết Vy nhẹ giọng đáp, thật sự không muốn khiến Hạ Dịch Sâm mất mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, chậm rì rì bước lên trước sân khấu, ngẩng khuôn mặt nhỉ nhån lên, ngước nhìn Hạ Dịch Sâm, khó xử nói, “Nhưng mà đàn anh Sâm, thật sự em cá hát không được hay lầm.”

Đứng ở trên sân khẩu, duy nhất chính là cảm giác mất mặt, cảm thật sự xấu hổ.

“Không bắt em hát!”

Hạ Dịch Sâm cong môi cười khẽ, lại lay động tay anh ta một chút, “Đến đây, anh kéo em lên”

Lâm Khiết Vy vừa muốn đặt bàn tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay lịch thiệp của Hạ Dịch Sâm, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt tràn ngập sau lưng, không nhịn được mà rùng mình, không lẽ nào, cô đã khiến cho những cô gái mê trai kia tức giận?

Vì mạng nhỏ, vẫn nên không cần để ý cái gì gọi là hình tượng.

Suy nghĩ lung tung như vậy, Lâm Khiết Vy xoa xoa hai tay nhỏ bé, bám ở trên sân khấu nhỏ, bĩu môi, cố gắng nhấc đôi chân ngắn ngủn lên, sau đó vất vả bám víu một trận, như phương thức chiến đấu lộn xộn, cuối cùng run rẩy hoảng hốt leo lên sân khấu nhỏ.

Hạ Dịch Sâm đứng bên cạnh với cánh tay trống không đang duỗi ra kia, khóe miệng giật giật.

Cô thà rằng tự mình vất vả leo lên đến đây, cũng không muốn để anh ta nắm tay kéo lên

Vật nhỏ dễ thương Lâm Khiết Vy này. …. Mạch não đôi khi có chút kỳ lạ.

Lâm Khiết Vy đứng ở trên sân khấu, nhìn đám người ở dưới sân khẩu, cảm thấy da đầu run rẩy cả lên. Lại xấu hổ nhìn Hạ Dịch Sâm, cảm thấy bản thân đứng ở trên sân khấu này đơn thuần chỉ là dư thừa.

“Đàn anh Sâm, em vẫn nên đi xuống đi, em sẽ không hát đâu.”

“Không cần em hát, em chỉ cần thưởng thức là được.” Mim cười với Lâm Khiết Vy, Hạ Dịch Sâm theo tiếng nhạc đệm, hát trọn vẹn một bài hát đầu tiên,

Lúc quay đầu lại, ném một cái nháy mắt.

Có một anh trai nhỏ vỗ nhẹ vào vai của Lâm Khiết Vy, ra hiệu cho cô đi đến trung tâm sân khẩu.

Lâm Khiết Vy ngơ ngác theo sát đi qua, không hiểu chuyện gì, anh người cô, là mỹ nhân xinh đẹp hiếm có trên trần đời,

Không trách được ánh mắt người đàn ông đẹp trai chỉ duy nhất

dừng lại trên một mình cô…..

“Khiết Vy. …”

Hạ Dịch Sâm lại gọi cô một tiếng, ánh mắt sâu thẳm kiên định.

Lâm Khiết Vy nhẹ giọng đáp, thật sự không muốn khiến Hạ Dịch Sâm mất mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, chậm rì rì bước lên trước sân khẩu, ngẩng khuôn mặt nhỉ nhắn lên, ngước nhìn Hạ Dịch Sâm, khó xử nói, “Nhưng mà đàn anh Sâm, thật sự em cá hát không được hay lắm.”

Đứng ở trên sân khấu, duy nhất chính là cảm giác mất mặt, cảm thật sự xấu hổ.

“Không bắt em hát!”

Hạ Dịch Sâm cong môi cười khẽ, lại lay động tay anh ta một chút, “Đến đây, anh kéo em lên”

Lâm Khiết Vy vừa muốn đặt bàn tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay lịch thiệp của Hạ Dịch Sâm, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt tràn ngập sau lưng, không nhịn được mà rùng mình, không lẽ nào, cô đã khiến cho những cô gái mê trai kia tức giận?

Vì mạng nhỏ, vẫn nên không cần để ý cái gì gọi là hình tượng.

Suy nghĩ lung tung như vậy, Lâm Khiết Vy xoa xoa hai tay nhỏ bé, bám ở trên sân khấu nhỏ, bĩu môi, cố gắng nhấc đôi chân ngắn ngủn lên, sau đó vất vả bám víu một trận, như phương thức chiến đấu lộn xộn, cuối cùng run rẩy hoảng hốt leo lên sân khẩu nhỏ.

Hạ Dịch Sâm đứng bên cạnh với cánh tay trống không đang duỗi ra kia, khóe miệng giật giật.

Cô thà rằng tự mình vất vả leo lên đến đây, cũng không muốn để anh ta nắm tay kéo lên Vật nhỏ dễ thương Lâm Khiết Vy này….. Mạch não đôi khi có

chút kỳ lạ.

Lâm Khiết Vy đứng ở trên sân khấu, nhìn đám người ở dưới sân khẩu, cảm thấy da đầu run rẩy cả lên. Lại xấu hổ nhìn Hạ Dịch Sâm, cảm thấy bản thân đứng ở trên sân khấu này đơn thuần chỉ là dư thừa.

“Đàn anh Sâm, em vẫn nên đi xuống đi, em sẽ không hát đâu.”

“Không cần em hát, em chỉ cần thưởng thức là được. Mỉm cười với Lâm Khiết Vy, Hạ Dịch Sâm theo tiếng nhạc đệm, hát trọn vẹn một bài hát đầu tiên.

Lúc quay đầu lại, ném một cái nháy mắt.

Có một anh trai nhỏ vỗ nhẹ vào vai của Lâm Khiết Vy, ra hiệu cho cô đi đến trung tâm sân khấu.

Lâm Khiết Vy ngơ ngác theo sát đi qua, không hiểu chuyện gì, anh trai nhỏ đưa cho cô một cây kéo nhỏ, chỉ chỉ vào cái nơ bướm ở trung tâm sân khẩu, lớn tiếng nói, “Mời em cất nó đi!”

Lâm Khiết Vy cầm cây kéo nhỏ, vô cùng lúng túng.

Người ta đang hát, vậy mà cô ở đây dùng một cây kéo, Tình huống này của cô thật xấu hổ!

Rơi vào đường cùng, Lâm Khiết Vy đành phải dùng cây kéo cắt đứt chiếc nơ bướm, ngay lập tức, rất nhiều bọt bong bóng thoát ra từ trong chỗ hồng, tất cả đều là màu hồng nhạt, lớn nhỏ không đếm hết, từng cái một tranh giành nhau mà ào ào tuôn ra.

Lâm Khiết Vy trông thấy trợn mắt há hốc mồm!

Một đường kéo cắt xuống, giống như mở ra một thế giới mới, trong đôi mắt đều là những bọt bong bóng màu hồng nhạt, giống như là cả thế giới trong mắt cô, chỉ còn lại là những bong bóng màu hồng nhạt này.

Lãng mạn giống như câu chuyện cổ tích.

Mà quần chúng ở phía dưới sân khấu nhỏ lúc này, toàn bộ đều nhìn mà choáng váng, bởi vì cảnh tượng các cô nhìn thấy, là một sân khẩu nhỏ hòa toàn bị vô số những bong bóng màu hồng nhạt chiếm giữ, cô gái ngốc nghếch ngơ ngác đang ở trên trung tâm sân khấu kia, hoàn toàn bị bong bóng màu hồng nhạt vây quanh, khiến cho toàn thân cô đều tràn ngập hơi thở mộng mơ.

“Wow! Thật là lãng mạn!”

“Trời tôi muốn xỉu ngang xiu dọc!”

“Hâm mộ muốn chết! Ghen tị đến nỗi mặt tôi muốn vặn vẹo rồi!” Các cô gái lại phát ra tiếng hét chói tai.

Lúc này, Hạ Dịch Sâm đưa microphone cho một ca sĩ, khuôn mặt như vì sao, tình nồng như sống biển dâng trào, quay người sang một bên, mỉm cười nhìn về phía Lâm Khiết Vy.

Vẻ mặt này của anh ta, tất cả những cô gái dưới sân khẩu đều

nhìn thấy rõ mồn một.

Đó là một lời thổ lộ không thành lời!

Chỉ cần nhìn thoáng qua, là có thể đọc và hiểu rõ:

Anh ta yêu cô ấy!

Yêu rất sâu đậm!

“Tại sao người đàn ông tốt này không phải của tôi!” Một cô gái tức giận bất bình mà kêu gào một tiếng, hai dòng máu mũi chảy xuống.

Lâm Khiết Vy vẫn ngơ ngác ngắm nhìn vô số những bọt bong bóng màu hồng như cũ, giống như là suối nước ào ạt tuôn trào ra, cả người đều ngơ ngẩn, căn bản không nhận được ánh mắt tình nồng sâu đậm của Hạ Dịch Sâm.

Hạ Dịch Sâm chậm rãi đi đến trước người cô, yên lặng nhìn cô, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn,

Môi, chuyển động, “Đẹp không?” “Vâng?” Lâm Khiết Vy lúc này mới phát hiện ra Hạ Dịch Sâm đang đứng ở trước mặt cô, dùng một ánh mắt kỳ lạ mà nhìn cô, gật đầu,

“Đẹp!”

“Thích không?”

Thích. Rất ngoài ý muốn!”

Nhạc đệm còn đang vang lên du dương, xung quanh trải khắp những bong bóng màu hồng nhạt, loại không khí này, nhìn thấy loại ánh mắt này của đàn anh, trả lời anh ta câu hỏi này, dù thế nào cũng cảm thấy hiểu kỳ quái lạ.

“Phía sau còn có…. .Vui mừng càng thêm ngoài ý muốn!”

Ach, cảm thấy có chút xấu hổ, tại sai giờ phút này vậy mà lại không biết nên trả lời anh ta như thế nào.

Lâm Khiết Vy vuốt vuốt đầu, khẽ cười gượng.

Trong lòng bàn tay chảy một lớp mồ hôi.

Một cảm giác kỳ lạ đột ngột đánh vào trong lòng.

Đàn anh Sâm…. Không phải muốn thổ lộ với mình đấy chứ?

Cô cũng không phải đứa ngốc, cho dù có chút hiểu chậm biết chậm, nhưng mà một lượt sắp xếp trước trước sau sau như thế này, cô thật sự có thể sinh ra sự nghi ngờ này!

Hạ Dịch Sâm cong môi mỉm cười với Lâm Khiết Vy, đôi mắt tình ý dịu dàng như nước kia giờ phút này bừng sáng một cách lạ thường.

“Khiết Vy, nhớ kỹ ngày hôm nay”

Anh ta nhẹ giọng nói, thong thả búng tay một cái. Xoạt!

Tất cả những cửa hàng xung quanh, đèn đường dập tắt cùng một lúc!

Xung quanh sân khấu nhỏ vốn sáng như ban ngày ngay lập tức đã thành tối đen như mực. Sau một giây bị bóng đêm bao phủ, chỉ nghe thấy tiếng vang đùng đùng đùng rào rạt, vô số pháo hoa đột ngột nổ tung trên bầu trời.

Wow!

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu ngước mắt, nhìn thấy những pháo hoa xinh đẹp rực rỡ trên bầu trời, không nhịn được mà cùng nhau kinh ngạc.

“Thật là lãng mạn!

“Người đàn ông này thật sự rất có lòng!”

“Toàn bộ trái tim đều muốn say!” Tất cả các cô gái đều kích động muốn điên rồi.

Lâm Khiết Vy ngạc nhiên hơi khẽ mở cái miệng nhỏ nhân, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, ngước nhìn lên cảnh tượng đẹp để trên bầu trời, trong lúc nhất thời quên mất tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status