Yêu phải tổng tài cuồng chiếm hữu

Chương 7



Chương 7

 

Bảy trăm triệu nhanh chóng được chuyển vào tài khoản, Lâm Khiết Vy như cưỡi cân đầu vân, vội vã chạy ra khỏi tòa nhà Mạc Thiên đón xe taxi đi ngay, không kịp nói lời tạm biệt với cả Trần Kiệt tiên cô ra ngoài cửa.

Trần Kiệt nhìn theo chiếc xe taxi đã đi xa, gãi đầu, cảm thấy hơi khó hiểu: “Sao đột nhiên anh Kiêu lại có tình nhân nhi? Người ăn chay đột nhiên biến thành người ăn thịt, chuyện này không khoa học chút nào!”

Bên ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện, Lâm Khiết Vy ngồi suốt bốn giờ, lo sợ bất an, trái tim cứ như treo trên cuống họng. Cô vô cùng sợ đột nhiên cánh cửa lớn mở ra, bác sĩ bước ra lắc đầu tiếc nuối với cô.

“Khiết Vy.”

Bên người truyền đến một giọng nói hiền lành, Lâm Khiết Vy sững sờ rồi mới nhận ra. Cô chậm rãi đứng lên, nhìn Lâm Hoàng Văn đang đứng cạnh minh

“Bác cả”

Vẻ mặt Lâm Hoàng Văn lo âu và bất đắc dĩ: “Liên Hoài thế nào rồi? Đã ra chưa?”

Lâm Khiết Vy lắc lắc đầu.

“Đều do bác cả của con vô dụng, không quản lý được chuyện trong nhà. Ngay cả tiền cho cháu mình khám bệnh cũng không chi ra được, bác cả có lỗi với các con.”

Lâm Hoàng Văn nói một lúc, mất đã đỏ lên,

Lâm Khiết Vy đành phải an ủi ngược lại ông ta:

“Bác cả, bác đừng nói như vậy. Cháu biết bác rất có lòng, nhưng quả thật bảy trăm triệu không hề là một số tiền nhỏ. Như bác gái đã từng nói, từ lúc bố con qua đời, cả nhà bác vẫn luôn chăm sóc con và em trai con, những năm nay đúng là chi cho Liên Hoài rất nhiều tiền. Thật ra trước khi con mở miệng xin vay tiền, cũng cảm thấy vô cùng ngại ngùng.”

“Con bé này, chúng ta là người một nhà cá, có gì đâu mà ngại ngùng. Cho con và Liên Hoài tiền cũng là trách nhiệm của bác. Bố các con là anh trai ruột con của bác, bác nên chăm sóc cho hai đứa. Chẳng qua là… Con cũng biết tính tình của bác gái con, rất nóng nảy. Lúc bác ấy đã nóng lên thì bác cũng không nói gì được bác ấy.”

Lâm Hoàng Văn nhìn hai bên, móc ra một phong bì nhỏ từ trong ngực, nhét vào tay Lâm Khiết Vy.

“Khiết Vy à, đây là tiền riêng của bác con, chỉ có một ít, hơn hai triệu. Không bao nhiêu cả, mong con đừng chê. Cũng coi như là tấm lòng của bác.”

“Con không thể nhận được, bác giữ lại mà dùng đi, bây giờ con đã giải quyết xong truyện tiền phẫu thuật rồi.”

Trong lòng Lâm Khiết Vy rất cảm động, bèn đẩy phong bi về. Lâm Hoàng Văn không muốn nhận lại.

Hai người giằng co thật lâu, cuối cùng Lâm Khiết Vy cũng chịu nhận.

Lâm Hoàng Văn tiếp tục ngồi với Lâm Khiết Vy ở trên băng ghế dài, trong lúc nhất thời hai người không biết nên nói gi. Một lát sau, Lâm Hoàng Văn lên tiếng, hơi ngại ngùng.

“Khiết Vy à, có chuyện… Bác cả hơi khó nói.”

“Chuyện gì vậy cả, bác cứ nói đi.”

Nhà họ Tạ vừa mới gửi đến thư hủy hôn lê.”

Lâm Khiết Vy thoáng sững sờ, rồi nói giọng thoải mải: “Hủy thì hủy vậy, thật ra con cũng không quan tâm chuyện này lầm.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lâm Hoàng Văn nơi buồn rầu nói: “Ông nội con nghĩ cho cả gia tộc, để giảm bớt ảnh hướng nên đã nói… Nói…”

Lâm Khiết Vy nhìn chằm chằm Lâm Hoàng Văn, không đoán ra tại sao ông ta lại lo lắng như thế.

“Không sao đâu bác cả, ông nội làm gi con cũng không có ý kiến.”

Có ý kiến gì được, cô và em trai chưa từng có quyền lên tiếng ở trong nhà!

Một con bệnh, một kẻ phế vật, không bị ông nội bỏ rơi coi như đã may mắn lắm rồi,

Lâm Hoàng Văn thở dài, miễn cưỡng nói: “Ông nội con nói không thể mất đi một mối làm ăn lớn như nhà họ Tạ, nhất định phải thông gia, nên đã đề nghị đổi thành Thúy Lan đính hôn với Nguyên Hạo, nhà họ Tạ đồng ý.”

Nói xong, Lâm Hoàng Văn áy náy nhìn Lâm Khiết.

Vy, hơi bối rối và lo lãng.

Lâm Khiết Vy ngừng lại mấy giây rồi hời hợt nói: “A, vậy cũng được, chị Thúy Lan rất xứng đối với anh ấy.”

“Con tuyệt đối đừng bất mãn với chị con. Đây là ý của ông nội con, nó cũng không làm chủ được. Nó có cự tuyệt, nhưng thái độ của ông nội con rất kiên quyết.”

Có thể tưởng tượng được, Thủy Lan đã cố gắng từ chối như thế nào, sau đó lại bị buộc phải bất đắc dĩ chấp nhận chuyện này.

Nào là nói cô uống rượu tiếp khách, đời sống cá nhân sa đọa, lòng và lòng vòng, thì ra mục đích cuối cùng là như vậy.

Trong lòng Lâm Khiết Vy khẽ cười lạnh, trên mặt lại không hề hiện ra biểu cảm gi.

“Bác cả, bác yên tâm. Đương nhiên con sẽ không trách chị. Tụi con làm chị em đã nhiều năm như thế, chẳng lẽ con còn chưa biết tính cách chị ấy như thế nào?

Lâm Hoàng Văn nhanh chóng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy. Con bé Thủy Lan trước giờ chưa từng biết tranh giành thứ gì, từ nhỏ đã biết nhường nhịn cho em trai em gái, cũng chăm sóc cho con và Liên Hoài rất nhiều. Chuyện lần này nếu không phải do con xảy ra sự cố, nhà họ Tạ cũng sẽ không làm ầm ĩ như vậy.”

Sắc mặt trắng bệch của Lâm Khiết Vy lại trở nên trắng hơn một chút, trong mắt hiện ra vẻ mia mai. Hỗ hấp trở nên nhanh hơn một chút nhưng ngoài mặt vẫn hiện lành như cũ.

“Chị ấy là cô gái xinh đẹp có tiếng trong thành phố, cũng nổi tiếng là một người chị tốt. Nếu chị ấy có thể đại biểu cho nhà chúng ta thông gia với nhà họ Tạ thông gia, con nghĩ nhà họ Tạ sẽ vô cùng hài lòng. Bác cả, lúc về nhờ bác gửi lời chúc của con cho chị ấy.”

Lúc này Lâm Hoàng Văn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, ngồi thêm với cô một lúc thì rời đi.

Hành lang trong bệnh viện trống rỗng, chỉ còn lại Lâm Khiết Vy một minh cô độc và bầu không khí lạnh lẽ im lặng.

Lâm Khiết Vy nhìn cửa lớn cửa phòng phẫu thuật, thấp giọng lầm bẩm: “Liên Hoài, em nhất định phải cố lên. Chị chỉ có em, chỉ có một mình em thôi.”

Một giọt nước mắt long lanh nhanh chóng trượt xuống, Lâm Khiết Vy nhanh chóng lau đi,

Có quyết không cho phép mình rơi nước mất ở đây, vì cô nghe nói như vậy là điềm xấu.

Đèn phòng phẫu thuật đột nhiên tắt.

“Cạch!” Cửa mở ra,

Lâm Khiết Vy mau chóng chạy tới, toàn thân khẽ run vì quá căng thẳng.

“Bác sĩ…”

“Phẫu thuật rất thành công! Sau khi quan sát ở ICU 48 giờ là có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường”

Hòn đá to lớn đè ở ngực Lâm Khiết Vy thật lâu cuối cùng cũng rơi xuống, nước mất của cô tuôn ra như suốt, củi đầu với bác sĩ: “Quá tốt rồi! Cảm ơn bác sĩ Cảm ơn bác sĩ rất nhiều!

Phẫu thuật thành công, mạng của em trai đã được bảo vệ,

Lâm Khiết Vy tựa ở trên tường, cả người bủn rủn, đại não trống không.

Có cảm thấy cả cơ thể rã rời, trước mắt tối đen.

“Khiết Vy, Khiết Vy…” Thanh âm truyền từ xa đến gần, dường như thần kinh của cô đã chết lặng. Mất rất lâu Lâm Khiết Vy mới cảm giác lại được, cô cứng đờ quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tròn trịa gần trong gang tấc.

“Cậu thế nào rồi? Sao thân thờ thế? Đảng sợ quả.

Giống như là cái xác không hồn ấy, này, hoàn hồn lại đi!” Một bản tay mập mạp của Hứa Tịnh quơ quơ trước mặt cộ.

Chỉ cần nhìn thấy gương mặt mập mạp của Hứa Tịnh thì sẽ không nhịn được cười. Lâm Khiết Vy không nhịn được nữa, cong khóe môi, bất được tay của Hứa Tịnh, trêu cô ấy: “Đói bụng.”

Hứa Tịnh đấy Lâm Khiết Vy ra, vẻ mặt tức giận bất bình: “Tay tớ cũng không phải cái chân giờ, chuyện cậu đói bụng hay không thì liên quan gì đến tớ.”

Lâm Khiết Vy biết cô ấy sẽ không đột nhiên gấp gặp như vậy chạy đến đây tìm cô, nhìn cô ấy đổ mồ hồi đầy đầu, chắc chắn là đã có chuyện, hỏi: “Sao trông cậu gấp gáp thế, trời sập rồi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status