Yêu sâu nặng: Đế thiếu âm thầm cưng chiều vợ

Chương 1689: Cấp cứu (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vương Tử Kỳ len lén hôn lên mặt anh một cái, ngón tay sờ lên mặt anh.

Ngón tay nhỏ của cô vẽ vòng lên gương mặt của anh.

Thật khó tưởng tượng, đã nhiều năm như vậy, hay là đối với anh không có sức đề kháng... Thậm chí càng ngày càng thích, không có nửa điểm giảm đi.

Mỗi lần thấy anh, lòng cô vẫn như lộc đụng. Cô giờ 25,cũng đã 6 năm, vẫn giống lúc gặp anh lần đầu...

Cô đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được trong máy truyền tin, truyền tới âm thanh “khụ” ho khan một cái.

Cô chợt giật mình, ngẩng đầu, chỉ thấy trong màn ảnh lớn có mấy cặp mắt đang nhìn cô chằm chằm!

Ôi trời ơi! Vương Tử Kỳ che mặt, cô vừa rồi không có tắt màn ảnh máy truyền tin sao? Người đối diện đang nhìn cô và anh?

Vậy... Mới vừa rồi... Cô hôn anh... Người bên kia cũng nhìn thấy sao?

Vương Tử Kỳ đầu trở nên trống rỗng: “Đô” nhấn tắt màn ảnh! Màn ảnh tối đen, nhưng máy truyền tin còn mở, cô nghe được đầu kia có người đàn ông nói: “Cô gái này thích Tiểu Bát!”

“Nhị Tuấn, anh nhỏ giọng một chút! Để cho cô gái đó nghe sẽ xấu hổ a!”

“Ai yêu, chị dâu, tôi sai rồi sai rồi... Tiểu Bát của chúng ta không biết là có ý gì, tôi còn suy nghĩ đem ta ông ngoại đại pháp quan và Tiểu Bát ghép thành một đôi, không nghĩ tới, chính anh đã có ý trung nhân a! Tiểu tử thúi! Cho tới bây giờ cũng không nói với chúng ta một chút!”

Lăng Vi nói: “Chữ Bát còn không có phẩy một cái bái, nếu là thật là có quan hệ, nhất định cậu ấy sẽ nói với chúng ta. Nhanh chóng làm việc! Không phải muốn nhờ Tiểu Bát kiểm tra hình ảnh sao? An Kỳ Nhi vẫn đang đợi trực thăng!”

“Đúng đúng!” Lôi Tuấn hướng máy truyền tin rống to giọng: “Cái gì đó —— ai? Cô gái kia, cô tên gì? Nhờ cô giúp một chuyện, giúp chúng tôi đánh thức Tiểu Bát. Chúng tôi bây giờ cần cứu người gấp!”

“Được, xin chờ một chút!” Vương Tử kỳ biết bọn họ kêu “Tiểu Bát” chính là Vương Tử, bọn họ một mực kêu anh như vậy, cô biết Vương Tử là người quan trọng trong tiểu tổ bọn họ.

Dẫu sao cùng anh sống chung một chỗ cũng đã sáu năm. Chuyện này là bí mật của anh, nhưng anh cũng không có gạt cô.

Vương Tử Kỳ đưa tay thọt anh: “Vương Tử... Bạn anh kêu anh.”

Âm thanh của cô rất nhẹ, anh vẫn đang ngủ. Trong máy truyền tin lại truyền tới “Nhị Tuấn “ thanh âm: “Tôi nói cô nương, cô đó là kêu người sao? Cô kêu lớn một chút a! Cô ở đó bắt chước mèo kêu sao? Em trai tôi là xuân sao? Cô là con mèo nhỏ kêu xuân sao?”

“...” Ta lau, Vương Tử Kỳ giận đến bốc khói, anh mới là con mèo nhỏ kêu xuân!

Cô tức muốn chết, nhưng là mấy năm này tính tình cũng ôn nhu, không cùng anh so đo, cô dùng sức đẩy Vương Tử một cái: “Vương chủ nhiệm! Bạn anh kêu anh! Bên kia có việc gấp!”

Thanh âm so với trước đó lớn hơn một ít, lực đẩy cũng lớn hơn, cho nên Vương Tử tỉnh ngay lập tức: “Ngô... Thế nào?”

Má phải của anh bị ép trở nên hồng ấn, nhưng Vương Tử Kỳ không hề cảm thấy khó coi, anh bình thường thông minh lanh lợi như vậy, ánh mắt đều là sáng lấp lánh, đột nhiên thấy dáng vẻ bùn ngủ, ánh mắt mông lung, cảm giác rất mới...

Cô muốn đưa tay xoa xoa mặt anh...

Cô chịu đựng muốn đưa tay, nói: “Bạn anh kêu anh, hình như có việc gấp.”

“Được”, Anh đưa tay lấy mắt kiếng, đem mắt kiếng đeo lên, vừa muốn mở màn ảnh lớn, Vương Tử Kỳ đột nhiên nói: “Ai nha, trên mặt anh toàn là dấu đỏ, trước hay là chớ mở ra, ở trong máy truyền tin nói đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 39 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status