Yêu sâu nặng: Đế thiếu âm thầm cưng chiều vợ

Chương 1782: Love Y (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lạc Y muốn kêu anh đi, nhưng không nói ra được. Cô nhìn anh chằm chằm, hốc mắt dần đỏ, cô hít mũi, muốn nói… Anh đi về trước… Nhưng mà, làm thế nào cũng không nói ra được.

Tiểu Bạch nhìn cô chằm chằm, thấy cô khó xử như vậy, anh khó chịu muốn chết.

Bây giờ anh thành tội nhân, người nhà cô không chấp nhận anh. Tiểu Bạch nhìn Lạc Y, anh vươn tay trái ra về phía cô, Lạc Y nâng tay trái lên đặt vào lòng bàn tay anh, ngón giữa tay trái cô còn đeo chiếc nhẫn anh tặng cô, ngón giữa tay trái anh cũng đeo nhẫn cưới.

Tiểu Bạch nắm tay cô thật chặt. Kỷ Mẫn hận nhất là nam cặn bã lừa dối tình cảm cô gái!

Bà trợn mắt nhìn Tiểu Bạch, lần này bà không mắng anh, giơ tay chỉ ra ngoài, tỏ ý anh cút ra ngoài!

Tiểu Bạch nắm tay Lạc Y, không chịu buông. Kỷ Mẫn đẩy Tiểu Bạch ra ngoài: “Ầm ——” Bà dùng sức đóng cửa!

“Mẹ —— mẹ làm gì?” Lạc Y đưa tay muốn mở cửa chạy ra ngoài theo, Kỷ Mẫn kéo cô lại: “Có phải con bị quỷ ám không? Cậu ta cho con uống thuốc mê hồn?”

Kỷ Mẫn khóa chặt cửa, chặn ở cửa không cho Lạc Y đi ra ngoài.

Lạc Y nhìn mẹ cô chằm chằm, ngực quặn đau. Cô không có gì đáng nói, nửa câu cũng không muốn giải thích!

Lạc Y xoay người chạy tới bên của sổ, mở cửa sổ, gió lạnh lập tức thổi vào. Lạc Y đứng trong gió lạnh, cô thấy Tiểu Bạch đang đi ra ngoài.

Tiểu Bạch không lái xe, anh đứng dưới lầu nhà Lạc Y ngẩn người.

Bên ngoài, bông tuyết trắng bay đầy, bông tuyết nho nhỏ rơi tren người anh. Anh cứ đứng như vậy, không nhúc nhích.

Tuyết trắng bao phủ toàn bộ mặt đất, anh đứng bất động ở đó giống như một tượng gỗ không có linh hồn.

Lạc Y đứng bên cửa sổ nhìn anh, Kỷ Mẫn và Kỷ Nhu đang tranh cãi. Ba Lạc Y đi tới cạnh cô, khoác vai cô.

Nước mắt Lạc Y rơi xuống, cô hỏi ba cô: “Ba, ba tin con không?”

“Đứa nhỏ ngốc, ba không tin con thì tin ai?” Ông vỗ vai Lạc Y, ông nói: “Mẹ con cũng tin con, nhưng bà ấy thật sự quá tức giận. Từ lúc con gọi điện thoại nói muốn về, Lương lão phu nhân liền liên tục mắng mẹ con trong điện thoại đến bây giờ, mẹ con nhất định tức giận.”

Lạc Y cắn môi, không muốn nói gì.

Bên ngoài dần tối đen, Tiểu Bạch cô đơn đứng trong tuyết, anh lại mặc ít, lại sợ tối…

Lạc Y hít mũi: “Ba, con muốn đi xuống tìm anh ấy.”

Ba cô thở dài: “Chờ mẹ con bớt giận trước đi, bây giờ con đi ra ngoài, cả đời này bà ấy sẽ không cho con vào cửa nhà này nữa.”

Lạc Y bi thương nhìn Tiểu Bạch. Bóng lưng anh kéo rất dài dưới ánh đèn mờ nhạt, cô đơn như vậy, tịch mịch như vậy…

Đêm, ngày càng tối. Không biết Tiểu Bạch thế nào, bắt đầu xoay vòng tại chỗ.

Anh xoay tới xoay lui giống như tượng gỗ bị dắt dây.

Lạc Y đứng trên lầu, cô khoanh hai tay trước ngực nhìn anh chằm chằm. Cô thấy anh đạp ra một mẫu chữ “L” trên mặt tuyết. Tuyết còn đang rơi, anh lại tiếp tục đạp, đạp ra chữ “O”, anh lại xoay vòng, đạp ra chữ “V” và “E”.

“LOVE”… “Yêu”…

Lạc Y giơ tay che miệng, nước mắt không khống chế được rơi xuống.

Bông tuyết gần như bao trùm toàn bộ chữ love anh đạp ra, nhưng anh không dừng lại, anh đạp chữ “Y” sau chữ love.

“Love Y, love Y…”

Anh đi không ngừng, không ngừng. Bóng đêm bao trùm anh.

Bông tuyết trắng dần bao phủ chữ love, anh lại đạp tuyết lần nữa.

Trong gió tuyết lạnh lẽo, anh đi tới đi lui chung quanh mấy chữ này.

Chóp mũi anh lạnh đến đỏ bừng, lông mi anh cũng kết một lớp sương, biến thành màu trắng. Lạc Y đứng ở nơi gió lùa nhìn anh.

Thỉnh thoảng anh sẽ ngẩng đầu nhìn cô, cách khá xa, anh không thấy biểu tình của cô, nhưng anh biết chắc chắn cô đang âm thầm rơi nước mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 39 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status