Yêu sâu nặng: Đế thiếu âm thầm cưng chiều vợ

Chương 287: Phụt —— thanh niên 2b* (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

*thanh niên 2b là từ dùng để hình dung mấy người ngốc ngốc, ngố ngố.

Lăng Vi nín cười, vội vàng chỉ chỉ vào chiếc cặp da bên cạnh, nói với Chính Hiền, em thử xem xem trong đó có không?” Chiếc cặp này là đồ dùng hàng ngày bác sĩ Từ mang đến, nhưng không biết có chuẩn bị cái kia hay không…

Chính Hiền cũng không nói nhiều thêm, trực tiếp mở toang chiếc cặp, kéo ra… “Má ơi! Cám ơn trời đất!” Cô xé bao túi, lôi ra một miếng băng vệ sinh, lại lấy một chiếc quần lót, nhanh chóng lao vào toilet.

Đúng ngay lúc này, Diệp Đình mở cửa bước vào, Quân Dương, Lôi Tuấn, và Tần Sênh cũng vào theo anh. Lăng Vi nhìn chằm chằm chiếc hòm đang mở toang, đột nhiên muốn cười. Túi băng vệ sinh để mở toang hoang thế kia, kẻ ngu cũng biết là chuyện gì đang xảy ra. Cô vội vàng nháy mắt ra dấu với Diệp Đình, Diệp Đình đi đến bên cạnh giường bệnh của cô, nhìn lướt qua trên đất, bình tĩnh dùng chân hất nắp chiếc cặp lại.

Chính Hiền ra khỏi toilet, mặt đỏ bừng như quả cà tím.

Quân Dương nhìn thấy ‘anh chàng’ như vậy, hỏi: “Này, mặt cậu sao lại đỏ như vậy? Có phải cậu trộm đồ của chị dâu không thế?”

“Hả? Không có!” Chính Hiền nhìn chằm chằm Quân Dương, trái tim hoảng sợ đập không ngừng.

Quân Dương quan sát ‘cậu’: “Không có? Không đúng! Tôi thấy sắc mặt cậu không đúng! Nào, để tôi kiểm tra một chút!” Nói xong, liền đi đến bên cạnh Chính Hiền, tay chân vụng về muốn sờ sờ túi áo của người ta.

“A… Không có! Thật sự không có! Cậu đừng động vào tôi —— ” Chính Hiền liều mạng tránh, cô nhìn sang phía Lăng Vi, Lăng Vi hấp tấp nói: “Đừng làm ồn, vừa nãy tôi bảo ‘cậu ấy’ đi đổ bình nước tiểu hộ tôi, lại khiến ‘cậu ấy’ ngượng thành như thế…”

“Phụt —— ” Người trong cả căn phòng đều bật cười ha ha.

Quân Dương nhíu mày, đột nhiên lại cảm thấy không đúng chỗ nào, anh ta nhìn chằm chằm Chính Hiền, nói: “Gì? Tiểu tử thúi, cậu lại dùng nước hoa sao? Tại sao tôi lại ngửi thấy hương bạc hà?” Vừa nói, liền túm lấy cổ áo Chính Hiền, dùng sức ngửi ngửi.

Lăng Vi và Chính Hiền hai mắt nhìn nhau, Chính Hiền quẫn đến mức chỉ muốn tìm kẽ hở nào đó để chui xuống, Lăng Vi đỡ trán, thứ mùi kia không phải nước hoa, đó là băng vệ sinh hương ‘bạc hà mát rượi’ mà Chính Hiền vừa mới dùng…

Mặt Chính Hiền đỏ bừng, thật sự muốn chết luôn cho rồi, cô hết cách nhìn về phía Lăng Vi nhờ giúp đỡ, Lăng Vi lại nhìn sang Diệp Đình, Diệp Đình vươn tay xốc Quân Dương lên: “Cậu ngửi sai rồi, đó không phải là hương bạc hà, đấy là hương ô mai.”

Lăng Vi và Chính Hiền ORZ cùng nhìn về phía Diệp Đình, rốt cuộc suy nghĩ của ‘ngài’ như thế nào vậy? Hương ô mai… ‘Dì cả’…

Lăng Vi khoát tay với đoàn người, bình tĩnh nói: “Mau ngồi đi, đứng lâu mỏi chân.”

Đoàn người biểu cảm khác nhau tạo thành một vòng tròn lớn xung quanh cô, có người ngồi, có người vẫn đứng.

Lăng Vi lảng sang chuyện khác, cô cười cười với Lôi Tuấn đang ngồi: “Lôi Tuấn, không phải cậu đi tham gia hôn lễ sao? Sao đột nhiên lại chạy đến cảng San Vũ?”

“À…” Lôi Tuấn nghẹn lời, đột nhiên linh động nói: “À à… Chuyện này, tham gia hôn lễ trong rồi trở về chứ sao! Đình ca gặp nạn, em phải đến đầu tiên chứ!”

Lăng Vi gật đầu, mị mị cười một tiếng, hỏi anh: “Đi ‘tham gia hôn lễ’ nhất định rất náo nhiệt đúng không? Ảnh đâu?”

Lôi Tuấn: “…”

Lăng Vi mỉm cười: “Không phải cậu nói là có chụp một ít ảnh sao?”

“Khụ khụ —— ” Lôi Tuấn khẽ cười, cũng may anh ta đã sớm có chuẩn bị! Anh rất ‘nghiêm túc’ giơ tay ra, vô cùng tự tin cầm lấy điện thoại đi động, ấn mở mục album ảnh.

“Yo!” Lôi Tuấn đi đến bên cạnh cô, giơ điện thoại di động lên. Lăng Vi nhìn xong, kinh ngạc máy mắt một cái: “Ủa? Thật là trùng hợp! Cô dâu này là bạn học thời đại học của tôi… Sao cô ấy kết hôn mà không báo cho tôi biết nhỉ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 39 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status