Yêu thích không buông tay

Chương 11: Không hề khách khí

Editor: Tiểu Hy.

Beta: Seen Me.

Trở lại công ty, Chung Ngưng cùng Sức Dãn Minh phát hiện không khí bên trong đã thay đổi, biểu tình của mọi người đều có chút ngưng trọng.

Lúc trước tuy rằng bận rộn nhưng vẫn còn được tính là thong dong, chính là hiện tại ai cũng đều mang một bộ dáng bị làm cho luống cuống tay chân.

Thấy Chung Ngưng cùng Sức Dãn Minh trở về, Tina bất mãn đi tới nói: “Sao bây giờ các người mới về, tất cả mọi người đều vội muốn chết, các người đừng có mà lười biếng.”

Thanh âm của nàng không nhỏ, tất cả mọi người đều nhìn về phía Chung Ngưng cùng Sức Dãn Minh, ánh mắt mang hàm ý không tốt.

“Chúng tôi không có lười biếng…” Chung Ngưng biện bạch, chính là Tina ‘hừ’ một tiếng ngắt lời cô.

“Kiểm tra phòng thôi mà, cần dùng đến mấy giờ sao?”

Kỳ thật cũng gần ba giờ, thời gian cũng không khác với bình thường lắm, chẳng qua bởi vì Chung Ngưng thực tiễn một phen nên mới dùng nhiều thời gian hơn một chút mà thôi.

Sức Dãn Minh nói: “Chúng tôi xác thật không có lười biếng, có cái gì mà lại lười biếng chứ. Ngược lại Chung Ngưng đối với công việc rất nghiêm túc, thang máy bị hỏng một cô gái như cô ấy mang giày cao gót đi lên 11 tầng lầu cũng không có oán trách một câu.” Đổi lại là người khác, đã muốn oán than dậy đất rồi.

“Ai biết được.” Tina liếc Chung Ngưng một cái.

Cô không còn gì để nói với Tina, cần phải nhằm vào cô như vậy sao?

Chung Ngưng theo đuổi nguyên tắc giúp mọi người làm điều tốt nhưng không phải là người để mặc cho người khác khi dễ. “Cô muốn nghĩ như thế nào thì tùy cô, cô cũng có thể đi cáo trạng với tổng giám, tôi không muốn ở chỗ này mà tranh luận vô nghĩa. Hiện tại dường như bề bộn nhiều việc, tôi cũng có việc, gặp lại sau.” Chung Ngưng nói xong liền đi về hướng văn phòng tổng giám.

Hứa Huyền Thụy đứng bên ngoài, Hà Minh thần sắc rối rắm nói: “Tôi cảm thấy Chung Ngưng không phải là người lười biếng.”

Bọn họ vừa rồi đến tầng 15, thời điểm trở về vừa vặn nghe thấy những thứ Tina nói nên liền đứng ở bên ngoài nghe một chút.

Hiện tại, Hứa Huyền Thụy thần sắc không rõ cũng không đáp lại, sau khi đứng thêm vài giây anh liền nâng bước đi đến khu làm việc.

Nhìn thấy Hứa Huyền Thụy tới, mọi người vội vàng chào hỏi anh.

Tina sửa lại thần sắc không ngờ vừa rồi mà nâng lên nụ cười khéo léo, cô cầm bản thiết kế vừa mới làm xong giao cho Hứa Huyền Thụy. “Tổng giám, bản thiết kế tôi đã làm xong, anh nhìn xem còn yêu cầu sửa cái gì hay không.”

Hứa Huyền Thụy nhận lấy, cúi đầu nhìn một chút, nói: “Ban công quá lớn, kết cấu quá phức tạp, cô không biết yêu cầu của khách hàng à?”

Khách hàng hy vọng phòng khách sẽ rộng hơn, Tina lại cắt không ít chỗ để làm ban công, ngay cả hai căn phòng cũng đều thiết kế như vậy. Cho dù khách hàng không nói rõ, nhưng từ yêu cầu của hắn liền có thể nghĩ đến so với ban công to rộng, hắn càng thích không gian trong nhà rộng hơn. Mà thiết kế của Tina đều là chính nàng thích, phong cách hiện nay người trẻ tuổi thích.

Lúc trước an bài cho Tina làm thiết kế về nguyên tố hiện đại đang lưu hành là chính, lần này cũng là hy vọng thiết kế của nàng có thể đa dạng hóa một ít.

Tina nguyên bản rất vừa lòng với thiết kế của chính mình, trợ lý cũng nói đặc biệt tốt. Trong lòng nàng mang đắc ý, chính là không nghĩ tới Hứa Huyền Thụy không một câu khích lệ mà còn giáo huấn nàng trước mặt nhiều người như vậy.

Hứa Huyền Thụy ánh mắt yên lặng nhìn nàng, đang chờ nàng trả lời. Các đồng nghiệp khác vốn đang chú ý bên này, hiện tại nhìn thấy Hứa Huyền Thụy không cao hứng thì đều quay trở lại vùi đầu vào công việc, thế nhưng vẫn như cũ âm thầm chú ý bên này.

Tina làm nhà thiết kế ở RZ đã hơn một năm, nàng xem như tương đối có tài hoa. Lại là ở nước ngoài học tập, cho tới nay biểu hiện không tồi cũng rất ít bị phê bình, bởi vậy ở trong công ty sống lưng nàng luôn thẳng hơn người khác.

Bất quá nàng cũng thật không biết chọn thời gian, tháng trước nhận thiết kế một cái khách sạn mà hiện tại công trình lại xuất hiện một ít vấn đề, tất cả mọi người đều vội vàng, tâm tình của tổng giám khẳng định cũng không tốt.

“Tôi… biết.” Tina thanh âm mềm lại.

“Vậy cô nói xem.” Hiện tại Hứa Huyền Thụy tựa như một thầy giáo đang nghiêm khắc yêu cầu học sinh.

Tina đỏ mặt, nàng rất ít gặp phải tình trạng như vậy, cho dù nàng làm không được tốt thì người bình thường đều sẽ giữ lại mặt mũi cho nàng. Một người phụ nữ có diện mạo tốt, đầu óc lại thông minh sẽ khiến mọi người trở nên tương đối khoan dung hơn.

Trước kia Hứa Huyền Thụy cũng không đối đãi nghiêm khắc như vậy với nàng. Nàng vẫn luôn cho rằng Hứa Huyền Thụy đối với nàng không giống người khác, cho dù không thích nàng nhưng ít nhất nàng còn có cơ hội, mà hiện tại tựa như đã thay đổi.

Nàng cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn Hứa Huyền Thụy nói: “Khách hàng nói muốn không gian trống trải, tôi cho rằng ban công trống trải phù hợp với yêu cầu.”

“Cô cẩn thận xem lại đi, tốt nhất là nhớ lại thời điểm cô bàn chuyện với khách hàng thì người ta đã nói cái gì.” Hứa Huyền Thụy nói xong liền nâng bước đi về hướng văn phòng của mình.

Với năng lực của Tina, Hứa Huyền Thụy vẫn luôn thưởng thức, anh nghiêm khắc với cấp dưới, cũng cần phải có một người cấp dưới nổi bật làm mục tiêu phấn đấu cho mọi người, mà người này chính là Tina. Nhưng gần đây anh phát hiện Tina càng ngày càng kiêu ngạo, cho nên anh mới để nàng nhận cái phong cách mà cô nàng không am hiểu, phong tỏa nhuệ khí của nàng.

Từ lần trước Tina làm lơ lời khuyên can của Chung Ngưng anh liền biết nàng là càng ngày càng không coi ai ra gì, hơn nữa biểu hiện ngày hôm qua còn có vừa rồi nàng hùng hổ dọa người với Chung Ngưng, anh cảm thấy không cần khách khí với nàng.

Nhìn bóng dáng Hứa Huyền Thụy, bản vẽ thiết kế trong tay bị nàng nắm đến thay đổi hình dạng. Đồng nghiệp xung quanh tuy rằng không có nhìn nàng nhưng nàng biết trong lòng bọn họ nhất định đều đang cười nhạo nàng.

Hừ! Nàng sẽ không để cho bọn họ xem thường.

Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, chân dài bước đi, thong dong đại khí trở về vị trí của mình.

Chung Ngưng vừa trở lại liền đến gõ cửa văn phòng Hứa Huyền Thụy lại không có ai trả lời, cô đẩy cửa ra mới phát hiện anh không có ở trong.

Trở lại vị trí của mình mà sửa lại số liệu kiểm tra phòng, không bao lâu cô liền thấy Hứa Huyền Thụy cùng Hà Minh đi vào.

Hà Minh vẫn như cũ cười thân thiện với cô, lần này lại còn chớp mắt vài cái với cô, dùng ánh mắt để nói cái gì đó, nhưng mà Chung Ngưng không lý giải được...

Hứa Huyền Thụy đột nhiên dừng bước, Hà Minh thiếu chút nữa đụng phải anh, cũng may kịp thời dừng lại.

Hứa Huyền Thụy sắc mặt không vui mà quay đầu lại nhìn hắn một cái, dường như đã phát hiện ra động tác nhỏ của hắn. Sau đó anh nói với Chung Ngưng: “Cô vào đây một chút.”

“Vâng.” Chung Ngưng vội vàng đứng dậy, cầm lấy bản số liệu chưa sửa xong.

Hứa Huyền Thụy đi đến bàn làm việc sau đó ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô đang đứng ở trước mặt.

Có khả năng vì thân phận lãnh đạo trực tiếp của mình khiến Chung Ngưng có chút sợ hãi ánh mắt đang phóng đến kia, giống như cả người đều bị anh nhìn thấu.

So với bị nhìn thấu, kỳ thật Chung Ngưng càng lo lắng anh là muốn nhìn ra manh mối cô thích anh từ trên mặt cô.

Tuy rằng cô không có loại tâm tư này, chính là lỡ anh cảm thấy cô có thì sao?

Chung Ngưng âm thầm hít sâu một cái để thả lỏng chính mình.

“Tổng giám, đây là số liệu kiểm tra phòng hôm nay, tôi còn chưa kịp sửa lại, lúc nãy trở về có chút trễ.” Cô đặt tài liệu lên bàn làm việc.

Hứa Huyền Thụy rũ mắt nhìn thoáng qua bảng số liệu viết tay, sau đó cầm lấy rồi nhanh chóng nhìn lướt qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status