Yêu thích không buông tay

Chương 4: Bài thi toàn quốc

Editor: Tiểu Hy.

Beta: Hoa Yên.

Trên đường đi, Hứa Huyền Thụy ngẫu nhiên sẽ thảo luận về dự án quy hoạch khu biệt thự với Hà Minh và Chung Ngưng. Anh còn thỉnh thoảng kiểm tra bọn họ.

Giữa trưa cái nắng cuối thu gây gắt như có uy lực mãnh liệt làm ba con người đang mặc tây trang nóng đến mồ hôi ướt đẫm áo.

Bọn họ liền đến tránh nắng dưới một cây cổ thụ.

Chung Ngưng lấy một bịch khăn giấy trong túi xách ra, suy nghĩ một chút bèn ngập ngừng đưa tới trước mặt Hứa Huyền Thụy. “Hứa tổng, lau mồ hôi đi.”

Hứa Huyền Thụy nhìn thoáng qua tờ khăn giấy trắng tinh rồi nhìn lên Chung Ngưng, ngữ điệu lạnh lùng đáp: “Cảm ơn.”

Tiện tay Chung Ngưng cũng lấy một tờ đưa cho Hà Minh. Nhìn thấy hắn đổ mồ hôi tương đối nhiều, liền rút thêm vài tờ rồi hỏi hắn: “Có đủ hay không?”

Hà Minh cầm lấy, vui vẻ đáp lại cô: “Đủ rồi, cảm ơn.”

Chung Ngưng cười lại với hắn, lúc quay đầu thì thấy Hứa Huyền Thụy đang nhìn bọn họ.

“Hà Minh, cậu đi lái xe đến đây.” Hứa Huyền Thụy nói với Hà Minh, Chung Ngưng thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng anh có ý kiến gì.

Hà Minh đi rồi, để lại hai người Chung Ngưng và Hứa Huyền Thụy cùng đi về phía khu C.

“Tuy rằng cô không phải nhà thiết kế nhưng nếu muốn tiếp tục làm việc thì hiểu biết cơ bản trong ngành thiết kế nội thất cô vẫn phải nắm vững.”Hứa Huyền Thụy đi trước lên tiếng.

Chung Ngưng đi theo sau anh vội đáp: “Vâng, tôi sẽ học tập thật tốt.”

Nhìn cách Chung Ngưng ngoan ngoãn trả lời như một đứa học sinh nhỏ, Hứa Huyền Thụy liền đem lời muốn nói nuốt trở vào, kỳ thật vừa rồi anh cố ý tung ra mấy vấn đề, Chung Ngưng trả lời miễn cưỡng tính là tạm ổn, lừa dối người ngoài nghề một chút hẳn là được. Nhưng, làm việc dưới tay anh, một chút bản lĩnh này làm sao mà đủ?

“Nửa tháng sau, tôi cho cô làm bài thi toàn quốc.”

Lời này đã thành công làm Chung Ngưng lần nữa cảm nhận được sự sợ hãi tột cùng khi thi tiếng Anh cấp bốn, phải biết rằng, cấp bốn cô cũng phải thi bốn lần mới qua được.

Qua một hồi lâu, Hứa Huyền Thụy không nghe thấy Chung Ngưng trả lời, dừng bước xoay người. “Sao không trả lời tôi?”

Thời điểm anh dừng lại, Chung Ngưng cũng ngay lập tức ngừng chân. Vốn dĩ cô không muốn nói, nhưng anh đã quyết hỏi thì cô cũng phải dùng hết can đẳm mà nói ra: “Nếu tôi thi không được thì sẽ như thế nào?”

Hứa Huyền Thụy híp mắt lại, Chung Ngưng đột nhiên thấy không ổn, vội nói: “Sẽ thi được a, tôi sẽ nỗ lực hết mình.”

Nhìn bộ dáng sục sôi ý chí chiến đấu của cô, Hứa Huyền Thụy cảm thấy rất ấu trĩ, anh cười lạnh một tiếng, nói: “Thi không được, liền điều đến bộ phận vệ sinh.”

Chung Ngưng rơi lệ trong lòng, cô nhất quyết phải học tập thật tốt hướng về phía trước, không được để ba mẹ mất mặt, cũng không được cướp chén cơm của dì lao công a!

Hà Minh rất nhanh đã lái xe tới. Sau khi đến khu C, bọn họ tiến vào một biệt thự đã trang hoàng được một nửa.

Chung Ngưng nhìn bọn họ sờ sờ bên trái gõ gõ bên phải, anh liếc ngang cũng đủ nhìn ra con đường không thẳng, gạch không bằng phẳng.

Chung Ngưng nhanh nhẹn đi lên trước, lấy mắt thường của cô quan sát, rất thẳng rất bằng phẳng a.

“Có nhìn ra không?” Hứa Huyền Thụy ở phía sau hỏi cô.

Chung Ngưng trong lòng bỗng nhận ra, cái này cũng coi như là kiểm tra đi?

Qủa thật cô không nhìn ra chỗ nào có vấn đề a. Cô mâu thuẫn, nói thật chính là không được, mà nói dối thì…

Cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú của Hứa Huyền Thụy, Chung Ngưng hơi cúi đầu nói: “Tôi không nhìn ra chỗ nào bị méo lệch a.” Cô âm thầm cắn răng, chờ đợi tuyên án.

“Còn rất thành thật.” Hứa Huyền Thụy ném xuống những lời này, xoay người tiếp tục đi xem chỗ khác.

Chung Ngưng có chút ngây dại, đây là khích lệ hay là châm chọc?

Thời điểm Chung Ngưng còn đang không biết nên tin hay không thì Hà Minh đã đi tới, trấn an nói: “Cô không nhìn ra là bình thường, nếu cô thật sự nhìn ra, như vậy không chỉ có tôi, khả năng là tổng giám của chúng ta cũng phải khẩn trương a.”

Chung Ngưng cười, cũng không thể thật sự nhẹ nhàng buông bỏ, cô kêu Hà Minh dạy cô. Hà Minh nói cho Chung Ngưng chỗ nào không đúng, chính là Chung Ngưng xem lại, còn cầm thước đo, cũng không phát hiện ra chỗ nào không đúng.

Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một ý tưởng, sau đó cầm lòng không đậu mà giơ tay sờ mặt mình. Mặt cô nhìn kỹ có điểm không đối xứng, như vậy ở trong mắt bọn họ, chẳng phải là méo đến tận chân trời?!

Bọn họ không ở lại lâu, một lát liền lái xe rời khỏi biệt thự Lam Sơn.

Ăn cơm ở nhà ăn, thời điểm trở lại công ty cách thời gian buổi chiều đi làm chỉ còn hơn mười phút.

Hứa Huyền Thụy kêu Hà Minh vào văn phòng, Chung Ngưng ngồi xuống vị trí của mình, vừa lúc điện thoại vang lên.

“Xin chào, nơi này là văn phòng của... tổng giám công ty RZ.” Thiếu chút nữa cô đã nói thành văn phòng giám đốc, thói quen a.

Bên kia truyền đến tiếng cười quen thuộc, Tề An Trạch hỏi: “Các cô đã trở lại?” Bọn họ đi đâu, tất nhiên là hắn biết.

“Vâng, vừa trở về.”

“Được.”

Tề An Trạch nói xong liền cúp máy, Chung Ngưng nhìn điện thoại, không rõ mục đích Tề An Trạch gọi điện thoại là gì. Bất quá, rất nhanh cô sẽ biết, bởi vì Tề An Trạch một hồi đã xuất hiện ở tầng 16.

Trong văn phòng một số nhà thiết kế đang chơi di động, có người thì chơi máy tính, còn ít kia thì ghé vào bàn ngủ trưa còn chưa tỉnh dậy.

Lúc nãy Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy trở về cũng không có lên tiếng, không ảnh hưởng lớn đến bọn họ. Nhưng Tề An Trạch tới, liền không giống nhau.

Hắn vừa đi đến cửa kính khu làm việc, liền chào hỏi với mọi người, cảnh tượng rất náo nhiệt.

Chung Ngưng có chút hoài niệm.

Tề An Trạch rất nhanh đã đến trước mặt Chung Ngưng, hắn cười rộ lên đôi mắt có chút cong thật sự rất mê người. Nếu nói Tề An Trạch được rất nhiều người trong công ty thích, Chung Ngưng còn cảm thấy hợp lý, còn Hứa Huyền Thụy, ai lại lớn mật dám thích anh ta, chắc chắn sẽ bị điều động thậm chí còn bị sa thải.

Chung Ngưng tới công ty RZ đã ba tháng, vừa tới đã có người bị Hứa Huyền Thụy sa thải, chẳng qua lúc ấy cô vẫn còn là người mới, trời xa đất lạ, ấn tượng không sâu.

Chung Ngưng chỉ hy vọng người tiếp theo không phải là mình. Cô không lo lắng bởi vì tình cảm, mà là chuyên nghiệp, cũng không hiểu Tề An Trạch nghĩ như thế nào lại an bài một người không chuyên nghiệp như cô đến làm trợ lý bên tổng giám thiết kế.

Nếu như thật sự như mọi người nói, hắn chỉ vì muốn mượn tay Hứa Huyền Thụy đuổi cô thì có phải đã quá phiền phức rồi không?

Chung Ngưng nhìn khuôn mặt tươi cười của Tề An Trạch, dựa vào hiểu biết ba tháng nay của cô về hắn, Chung Ngưng lựa chọn tin tưởng hắn không phải là người như vậy.

Tề An Trạch nhíu mày, nói: “Mới làm việc nửa ngày, Hứa Huyền Thụy đã ngược đãi cô đến nỗi cô biến thành ngốc rồi sao?”

Chung Ngưng phản ứng lại, phản bác nói: “Tôi không ngốc.” Nếu Tề An Trạch nói giỡn, lá gan của Chung Ngưng cũng sẽ lớn hơn một chút so với ngày thường.

“Hey, cô lại không có phản bác việc Hứa Huyền Thụy ngược đãi cô.” Hắn làm ra một bộ dáng suy nghĩ sâu xa.

Chung Ngưng vội nói: “Hứa tổng sao lại vô duyên vô cớ ngược đãi tôi a.”

Tề An Trạch tán đồng gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi. Cậu ấy ở bên trong chứ?” Kỳ thật trong lòng Tề An Trạch muốn nói, chỉ cần để Hứa Huyền Thụy bắt được nhược điểm, thì chính là rất ngược đãi a. Đương nhiên, vẫn là không cần hù dọa Chung Ngưng.

Chung Ngưng gật đầu, Tề An Trạch liền đi qua, cửa cũng không gõ đã đi vào.

Sau đó bên trong liền truyền đến thanh âm bất mãn của Hứa Huyền Thụy, “Cậu lại không gõ cửa.”

Tề An Trạch một chút gánh nặng tâm lý cũng không có, giơ tay gõ hai cái lên cái cửa đã mở ra.

“Xem ra về sau tôi tới tìm cậu, cũng có thể xem xét mà gõ cửa bước vào, đến lúc đó hy vọng cậu đừng để tôi nhìn thấy những hình ảnh không dễ chịu a.”

Chung Ngưng nghe được lời này, ‘phụt’ một tiếng bật cười. Bạn gái của Tề An Trạch có đôi khi sẽ đến công ty, họ làm cái gì, Chung Ngưng không biết, nhưng Hứa Huyền Thụy vừa nói như vậy, cô liền không khống chế được mà bổ não.

Tề An Trạch bảo trì không được trấn định, “Cái gì gọi là hình ảnh không dễ chịu, chỗ của tôi sao lại có hình ảnh không dễ chịu!”

Hứa Huyền Thụy: “Được, vậy tôi yên tâm rồi.”

Ý của lời này là anh có thể yên tâm mà không gõ cửa…

Tề An Trạch giơ tay đầu hàng, nói: “Ok, về sau tôi sẽ gõ cửa, được chứ?”

“Có việc gì?” Hứa Huyền Thụy bộ dạng không hoan nghênh.

Anh đương nhiên không chào đón, bị Tề An Trạch mạnh mẽ đẩy một trợ lý nữ sang, lại không hiểu thiết kế, quả thực đã thêm phiền toái cho anh.

Hà Minh lui ra. Cửa được đóng lại, Tề An Trạch liền lắc mình ngồi vào đối diện Hứa Huyền Thụy, nóng bỏng nhìn anh, hỏi: “Thế nào? Chung Ngưng cũng không tệ chứ?”

“Cậu nói phương diện nào?”

“Còn có thể có phương diện nào? Năng lực làm việc tạm thời cậu cũng không nhìn ra, nhưng tôi là nói cô ấy khác với những người phụ nữ tâm cơ một lòng muốn được cậu ưu ái đúng không?”

Hứa Huyền Thụy không khách khí nói: “Tôi chỉ biết, cô ấy giống với đại đa số các trợ lý nữ trước kia, đều là cậu chọn lựa, ánh mắt của cậu, tôi không tín nhiệm.”

“Thứ khác tôi không dám nói, nhưng ít nhất Chung Ngưng không giống với những người trước kia mà như vậy... như vậy...” Để Tề An Trạch khen một người rất đơn giản, hắn cảm thấy rất tàn nhẫn khi nói một ai khác không tốt, đặc biệt là phụ nữ. Phụ nữ có chút tâm cơ, đối với hắn mà nói không phải chuyện lớn. Chỉ là những người phụ nữ lúc trước đều quá ngu ngốc quá nóng vội, hiển nhiên lợi dụng chức vụ để tiện lợi cho việc thực hiện mưu kế, muốn nhanh chóng leo lên giường Hứa Huyền Thụy, đáng tiếc a, Hứa Huyền Thụy chưa bao giờ biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.

Hắn đã quan sát cách đây ba tháng, ít nhất Chung Ngưng cũng có một chút không giống với mấy cô nàng kia, Chung Ngưng tương đối dễ dàng thỏa mãn, không có ý nghĩ chim sẻ hóa phượng hoàng. Đương nhiên, nếu kỹ thuật diễn của cô đủ tốt, mấy tháng đều là làm bộ đơn thuần, như vậy hắn cũng không còn gì để nói.

Xã hội này, dạng người gì cũng có.

Hứa Huyền Thụy tiếp tục nói, “Có khả năng mấy ngày nữa Trương phu nhân ở khu 3 biệt thự Lam Sơn sẽ giới thiệu con gái cho tôi quen biết...”

“Cậu chuẩn bị đi coi mắt?”

Hứa Huyền Thụy dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn hắn.

Tề An Trạch ý cười không giảm “Lần này cậu không trực tiếp cự tuyệt sao?”

Hứa Huyền Thụy rốt cuộc cũng thông suốt, Tề An Trạch rất vui mừng. Cũng từng có vài lần xảy ra chuyện như vậy, một ít nữ chủ xí nghiệp có ý với anh, hay thường chủ động tìm đến nhưng đều bị Hứa Huyền Thụy từ chối. Bởi vì anh quá quả quyết, khách hàng bị mất mặt, liền cố ý làm khó dễ, làm ra một đống phiền toái.

“Ừm”, Hứa Huyền Thụy gật đầu,

Nhìn Tề An Trạch vui mừng ra mặt, anh tiếp theo nói: “Nhưng chuyện phía sau, giao cho cậu xử lý.”

Tề An Trạch tức giận, “Vì cái gì mà tôi phải xử lý!”

“Tôi đi cũng được, đến lúc đó lỡ mà tôi lại chọc giận con gái của khách hàng, bọn họ tra hỏi, chúng ta cứ như trước mà chậm rãi giải quyết a.”

Tề An Trạch rất bất đắc dĩ, “Tôi nói, cậu không thể dùng ánh mắt thưởng thức mà nhìn người khác sao? Phụ nữ đáng yêu đến cỡ nào, não hỏng như cậu mà còn suy nghĩ muốn người như thế này thế kia!”

“Cậu không cần ghen ghét.”

“A! Chê cười rồi, tôi cần gì phải ghen ghét, phụ nữ thích tôi còn nhiều hơn cậu.”

Hứa Huyền Thụy nhìn hắn cười, nói: “Đó là bởi vì ai đến cậu cũng không cự tuyệt.”

“Tôi còn biết chọn người được chứ?”

Tề An Trạch đột nhiên linh quang chợt lóe, nhướng mày nói: “Tôi giúp cậu thu dọn cục diện rối rắm này cũng được, nhưng cậu phải đáp ứng tôi lần này không được một tháng liền đuổi việc trợ lý mới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status