Yêu thích không buông tay

Chương 49: Anh muốn hôn em

Editor + Beta: Tiểu Hy.

"Hứa tiên sinh, cách giờ hẹn Khương tổng còn khoảng nửa tiếng, nếu không đi thì sẽ không kịp." Sau khi Chung Ngưng nhìn thoáng qua đồng hồ thì ôn nhu nhắc nhở, một bộ dáng trợ lí giỏi giang, sau đó lễ phép nói với Cố Thiến Thiến nói: "Cố tiểu thư, lịch trình của tổng giám chúng tôi hôm nay rất bận, không bằng hôm khác cô lại hẹn được không?"

Hứa Huyền Thụy lạnh lùng gật đầu, "Ừm, đi thôi."

Mặc dù Cố Thiến Thiến rất không cam lòng, nhưng cũng không còn lý do để yêu cầu Hứa Huyền Thụy đưa đi, nàng ta trơ mắt nhìn bọn họ cùng lên xe, sau đó rời đi mất hút.

"Nghe nói Hứa tổng giám thường xuyên đổi trợ lý, sang năm sau khi tôi tốt nghiệp thì tới công ty các anh làm trợ lí cho anh ấy được chứ?" Cố Thiến Thiến nói với Tề An Trạch, nàng chính là không phục, hiện tại không phải là vấn đề thích hay không thích, mà nàng ta phát hiện Hứa Huyền Thụy căn bản là không để nàng ta vào mắt, từ nhỏ đến lớn không có được vài người đối đãi với nàng như vậy.

(Tiểu Hy thay lời Cố Thiến Thiến muốn nói: Hứa Huyền Thụy này thật thú vị!)

Tề An Trạch đau đầu nhưng vẫn ôn hòa nói: "Chuyện sang năm thì để sang năm lại nói, nếu khi đó vị trí trợ lí tổng giám này còn trống thì hoan nghênh Cố tiểu thư đến nhận việc."

"Hừ, chỉ sợ đến lúc đó tôi đã quên anh ta rồi."

"Quên cũng tốt, cỏ tốt chỗ nào cũng có, nhanh chóng quên cậu ta đi."

"Không được, tôi còn chưa theo đuổi anh ấy. Được rồi, tôi biết hiện tại anh không muốn giúp tôi, tôi tự mình theo đuổi, tôi đi đây." Cố Thiến Thiến liếc xéo Tề An Trạch một cái, tiêu sái rời đi. Kỳ thật là tài xế nhà nàng lái xe đưa nàng tới, hiện tại đang chờ ở bên ngoài.

Mà lúc này, Hứa Huyền Thụy vừa mới chạy xe đến đường lớn đột nhiên cười, Chung Ngưng tất nhiên biết anh cười vì cái gì, cô làm bộ không phát hiện, lo ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

"Năng lực ứng biến của em không tồi."

"Đa tạ tổng giám đã khích lệ."

"Nhưng em nói dối."

"Vậy tôi gọi điện thoại sám hối với Cố tiểu thư là được." Cô không sao cả, dù sao người Cố Thiến Thiến quấn lấy cũng không phải là cô.

Nhìn cô lấy di động ra, bộ dáng thật sự muốn gọi điện thoại, Hứa Huyền Thụy ho nhẹ một tiếng, nói: "Có đôi khi, nói dối thiện ý là rất cần thiết."

"Là thiện ý hay không, cái này rất khó định nghĩa. Thông thường đàn ông đã chia tay với bạn gái cũ nhưng vẫn còn vương vấn, bị bạn gái hiện tại phát hiện đều sẽ chối rồi cho đây là nói dối thiện ý." Tuy rằng tình trường của Chung Ngưng thiếu thốn, nhưng vẫn khá hiểu về tình yêu, chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng gặp qua heo đi đường rồi, không nói chuyện tình yêu, nhưng cũng xem qua chuyện tình yêu rồi.

Hứa Huyền Thụy trầm mặc, qua giây lát, anh mới mở miệng nói: "Anh không có bạn gái cũ."

Chung Ngưng không mấy tin tưởng, phản ứng thứ nhất trong lòng chính là, đây có thể là nói dối thiện ý hay không, nhưng lại cảm thấy Hứa Huyền Thụy không phải là người sẽ nói dối.

Hứa Huyền Thụy vốn đang có chuyện nói, nhưng đột nhiên quyết định không nói. Đã từng có thời niên thiếu ngông cuồng, anh cũng từng thích một người nhưng nó đã trôi qua rồi. Tựa như Chung Ngưng lúc trước vẫn luôn nói thích vị học trưởng kia.

Bọn họ hiện tại vừa mới bắt đầu, chuyện trước kia vẫn không nên đề cập tới thì hơn.

"Cố tiểu thư rất thích anh đó." Chung Ngưng không phải là đang ghen, chẳng qua nếu hai người đã trở thành người yêu, lại có người khác chen vào thì không tốt.

"Anh sẽ nói rõ ràng với cô ấy." Hứa Huyền Thụy hiện tại cũng cảm thấy bối rối, lúc trước anh đều lạnh lùng xử lí, phần lớn đều sẽ biết khó mà lui, người như Cố Thiến Thiến trước kia cũng có gặp qua, phải cự tuyệt vài lần các nàng mới có thể từ bỏ.

"Anh nói uyển chuyển một chút."

"Vậy em đã nói rõ ràng với người đàn ông kia chưa?" Hứa Huyền Thụy rốt cuộc cũng có cơ hội hỏi ra lời này.

Anh hỏi câu này, Chung Ngưng liền nhớ tới khí thế hung hăng đi vào phòng của anh đêm qua, không khỏi nở nụ cười. "Vẫn chưa, đêm nay trở về tôi sẽ gọi điện cho anh ấy." Tối qua sau khi trở về cô có gọi điện cho Thiệu Dương, vốn dĩ muốn nói rõ ràng, nhưng Thiệu Dương đem đề tài kéo ra, sau đó hắn nói có việc, vội vàng cúp máy, cho nên đêm nay phải gọi lại lần nữa.

"Ừm."

Hai người cơm nước xong liền về nhà, không ở lại công ty tăng ca, nhưng gần đây Hứa Huyền Thụy mỗi ngày đều ở nhà tăng ca đến khuya, việc này Chung Ngưng đều biết, bởi vì mỗi buổi sáng cô đều nhìn thấy không ít công việc hôm trước chưa xử lí xong đều đã hoàn thành.

Hứa Huyền Thụy chạy xe đến cây đa lớn dưới lầu Chung Ngưng, ánh đèn bị tán lá sum suê che đậy, ánh sáng tối tăm, nhưng cách đó không xa có vài người tụ tập nói chuyện, ngẫu nhiên cũng có người đi ngang qua.

Hứa Huyền Thụy cởi bỏ đai an toàn, Chung Ngưng nhìn ra ý đồ của anh, vội nói: "Tôi tự vào được rồi."

"Anh tiễn em đến cửa."

Thời gian còn sớm như vậy, kỳ thật không cần phải tiễn. Sau khi anh tiễn cô, cô có phải mời anh vào nhà ngồi một chút không? Cô có một loại cảm giác như sói xám sắp tới gần...

"Thật sự không cần, anh về nhà sớm đi, buổi tối làm xong việc rồi nghỉ ngơi sớm một chút."

"Anh muốn hôn em." Lúc Hứa Huyền Thụy nói lời này biểu tình rất trấn định, thật giống như đang nói "Hôm nay thời tiết không tồi". Mà sự thật là, anh đã suy nghĩ một ngày, giữa trưa chưa thể thỏa mãn, anh thấy thật đáng tiếc.

Đạo hạnh của Chung Ngưng không cao thâm như anh, tinh thần của cô đã căng chặt, độ ấm trên gương mặt không ngừng tăng cao. Cô thẹn thùng nói: "Vậy anh cứ chậm rãi nghĩ tiếp đi, tôi phải về nhà."

Cô cuống quít cởi bỏ đai an toàn muốn xuống xe, nhưng Hứa Huyền Thụy diễn lại trò cũ, bắt lấy tay cô. "Anh thuộc phái hành động, không phải phái suy nghĩ."

"Nơi này có rất nhiều người..."

Hứa Huyền Thụy tắt đèn trong xe, "Như vậy sẽ nhìn không ra." Vừa dứt lời, mặt anh liền áp tới, canh chuẩn mà cướp lấy hương thơm của Chung Ngưng.

Khác với tối qua, tối qua Chung Ngưng quá mức khẩn trương, đầu vẫn luôn hỗn hỗn độn độn, đêm nay cảm giác đều rõ ràng vô cùng.

Không biết qua bao lâu, Chung Ngưng chỉ biết nếu không kết thúc thì sẽ hít thở không thông, bởi vậy liền đẩy anh ra. Trong không gian mờ tối, Chung Ngưng hô hấp dồn dập, Hứa Huyền Thụy cũng không khác gì cô.

"Kỹ thuật của em còn phải luyện thêm." Thanh âm Hứa Huyền Thụy mang theo ý cười.

Chung Ngưng tức giận phản bác, "Nói giống như kỹ thuật của anh rất tốt ấy." Thế mà dám ghét bỏ cô, tuy rằng hình như thật sự rất kém, nhưng kỹ thuật của anh... hình như tốt hơn hôm qua một chút.

Nói xong lời này, Chung Ngưng đột nhiên nhớ ra, nghe nói kỹ thuật của đàn ông là không thể nghi ngờ. Vốn tưởng rằng Hứa Huyền Thụy sẽ cãi lại một phen, không nghĩ tới anh lại tiếp nhận, hơn nữa còn rất nghiêm túc mà nói: "Về sau chúng ta phải luyện tập nhiều hơn."

Còn luyện tập nhiều hơn, tưởng là chơi bóng sao?

Chung Ngưng còn chưa nói lời nào, đã cảm giác được anh lại đang đến gần, trong lòng hoảng hốt, động tác nhanh nhẹn mà mở cửa xe, "Tôi phải về nhà." Cô không có muốn tiếp tục luyện tập với anh nha.

Hứa Huyền Thụy không ngăn cô lại, tâm tình sung sướng mà nhìn cô chạy lên lầu, thẳng đến khi thân ảnh của cô biến mất.

Trong xe chỉ còn lại một mình anh, tức khắc liền cảm thấy tịch mịch.

Trong lòng anh có chút bất đắc dĩ, kỳ thật anh cũng không vừa lòng lắm với địa điểm hôn môi này, hoàn toàn không thi triển được tài năng, đến ôm cũng không tiện. Đồng thời anh hạ quyết tâm, tiếp theo nhất định phải đổi chỗ, nhưng là chỗ nào, anh tạm thời chưa nghĩ ra.

Sau khi Chung Ngưng về đến nhà liền lập tức gọi điện thoại cho Hứa Huyền Thụy, báo cho anh mình đã về đến nhà, sau đó gọi điện thoại cho Thiệu Dương.

Đối với Thiệu Dương, trong lòng cô rất áy náy, lúc trước nói sẽ thử tìm hiểu nhau, hiện tại cô lại đột nhiên có bạn trai. Vốn cũng không có gì, nhưng hắn không chỉ gửi đồ cho cô, thậm chí còn gửi cho mẹ cô, đều rất đắt.

Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, cô hoàn toàn cảm nhận được.

Hiện tại cô nói rõ ràng với hắn trước, chờ cuối tuần mẹ cô tới rồi cùng nhau gửi lại đồ cho hắn, coi như là hồi báo. Đương nhiên tốt nhất là cô tự mình đi đưa, cô còn cần đi khuyên nhủ.

Hắn bắt máy, Chung Ngưng nói thẳng vào chủ đề: "Thiệu Dương, tôi muốn nói với anh..."

"Cô đã nhận lời cấp trên phải không?" Thiệu Dương ngắt lời Chung Ngưng, hỏi. Tối hôm qua Chung Ngưng đem thân phận Hứa Huyền Thụy nói cho hắn, sau đó hắn cố ý tìm cớ để cúp máy vì muốn suy xét thật kĩ. Quen biết Chung Ngưng không lâu, hắn không tính là thích Chung Ngưng nhiều, nhưng cảm giác vẫn là rất không tồi. Chuyện tối qua làm hắn có chút không cao hứng, hắn có một loại cảm giác bại trận.

Bằng trực giác của hắn, hắn cho rằng mình thích hợp với Chung Ngưng hơn Hứa Huyền Thụy.

Chung Ngưng do dự một chút, thừa nhận. "Đúng vậy."

"Mạo muội hỏi một chút, cô cảm thấy sẽ có kết cục tốt với anh ta sao?" Hỏi xong, Thiệu Dương lập tức giải thích, "Không phải tôi cảm thấy cô không xứng với anh ta, ngược lại, tôi cảm thấy một cô gái tốt như cô xứng đáng được đối xử thực tốt." Đối với bọn họ mà nói, những người làm ông chủ, chung thủy cũng không nhiều, không phải nói nhân phẩm không tốt, mà là quá nhiều cám dỗ.

Vấn đề này đích xác là mạo muội, cũng chọc trúng suy nghĩ của Chung Ngưng. "Nói thực ra, tôi cũng chưa nghĩ tới tương lai, nhưng tôi cho rằng hiện tại thành thật với lòng là được." Không ai biết được kết cục, phải thử qua mới biết được.

"Thành thật với lòng mình sao?" Thiệu Dương lẩm bẩm nói.

Chung Ngưng thực kiên định, "Ừm."

Thiệu Dương cười như tự giễu, "Được, tôi hiểu rồi."

Chung Ngưng xấu hổ, "Thiệu tiên sinh, anh rất ưu tú, sẽ có một cô gái tốt chờ anh." Ngoại trừ lời này, cô cũng không biết phải nói gì.

Thiệu Dương lại cười, sau đó thở dài một hơi, nói: "Ừm, cảm ơn."

Đây là đã tiếp nhận rồi, Chung Ngưng cũng cười, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô vừa định nói hẹn gặp lại thì Thiệu Dương lại nói, "Cô gái tốt mà cô nói, tôi đã nghĩ đến rồi, chỉ có cô."

Hắn cúp máy, Chung Ngưng có chút ngây ngốc, ý của Thiệu Dương là gì? Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao đã nói rõ ràng rồi.

Chiều thứ sáu bà Tằng tới, bà gọi điện thoại cho Chung Ngưng lúc cô đang báo cáo công việc với Hứa Huyền Thụy.

Trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ, Hứa Huyền Thụy bảo cô cứ đứng tại chỗ nghe máy.

Nghe bà Tằng nói đang ở quán cà phê đối diện cao ốc Cẩm Thái, Chung Ngưng kinh ngạc. "Mẹ, sao mẹ không báo với con một tiếng trước khi tới, hiện tại con đang làm việc, không đi đón mẹ được."

"Con cứ làm việc đi, mẹ chỉ báo với con một tiếng là mẹ ở đây chờ con tan tầm."

(Tiểu Hy: Bãoo xong 10 chương rồii nha các nàng ♥)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status