Yêu thích không buông tay

Chương 54: Cùng nhau luyện tập


Editor + Beta: Tiểu Hy.

Buổi chiều, hiệu suất làm việc của Hứa Huyền Thụy thấp hơn ngày thường một nửa, anh thường xuyên nhìn chằm chằm Chung Ngưng.

Chung Ngưng vẫn luôn nỗ lực làm bộ không biết, những rốt cuộc vẫn là nhịn không được. “Hứa tiên sinh, sao anh nhìn em miết vậy?”

Anh vẻ mặt thản nhiên, “Anh nhìn bạn gái mình, đây là một chuyện rất bình thường.”

“Bây giờ nghiêm túc làm việc mới là bình thường, Hứa tiên sinh, hiệu suất của anh xuống thấp rồi, anh sẽ không bị khủng hoảng chứ?” Kỳ thật là Chung Ngưng đang thẹn thùng, tuy rằng cô không xấu, nhưng nhìn nhiều sẽ bị chán đúng chứ?

“Sẽ không.”

Chung Ngưng: “… Nhưng mà em sẽ bị, em cảm thấy mình càng giúp lại càng bận.”

Hứa Huyền Thụy nghĩ ngợi, quyết định không làm nữa, tắt máy tính, đống giấy A4 tán loạn trên bàn bị anh quét đến đến một bên, anh kéo ghế Chung Ngưng. Ghế dựa di chuyển tới bên cạnh anh, Chung Ngưng kinh hô một tiếng, hai tay Hứa Huyền Thụy đặt trên tay vịn, ghế dựa ngừng chuyển động, thân thể Chung Ngưng bởi vì quán tính mà tiếp tục di chuyển về phía trước, trán cô liền đụng phải bờ môi anh.

Cô đột nhiên ngồi thẳng rồi mím môi nhìn anh.

Khóe miệng anh cong lên ý cười, mím môi một chút, nhớ lại xúc giác vừa rồi.

Chung Ngưng cứ như vậy nhìn anh, đối với việc Hứa Huyền Thụy trở thành bạn trai mình, cô cảm thấy có chút xa lạ.

“Hứa tiên sinh, chúng ta… tiếp tục tăng ca đi.” Vẫn là làm việc xong đi, anh như vậy, cô sẽ khẩn trương.

Trước kia lúc vừa mới trở thành trợ lý anh, cô cũng luôn khẩn trương, nhưng lúc ấy không giống bây giờ, khi đó là sợ mình làm sai. Còn bây giờ là sợ anh làm chuyện gì đó.

“Chúng ta học bù đi.”

“Học bù?” Đây là muốn chơi trò nhập vai sao? Cô phải kêu anh một tiếng thầy Hứa à?

Hứa Huyền Thụy khóe miệng giơ lên, cười nói: “Ừm, hiệu suất làm việc không tốt thì tạm thời bỏ đi, chúng ta làm chút chuyện có hiệu suất cao.”

Chung Ngưng đột nhiên lĩnh ngộ được ý anh, đỏ mặt. “Em muốn đi toilet một chút…”

“Mười lăm phút trước em vừa mới đi, hơn nữa em cũng không có uống nhiều nước.” Tay Hứa Huyền Thụy vững vàng chống trên tay vịn ghế, đem cả người cô vây khốn ở ghế dựa. Anh hơi nghiêng người về trước, Chung Ngưng không đứng dậy được.

Có lẽ là mới quen nhau mấy ngày, ngày thường lại không có nhiều cơ hội ở riêng, hơn nữa cuối tuần này thời gian gặp mặt quá ít, hiện tại có cơ hội, Hứa Huyền Thụy liền muốn bù lại toàn bộ. Đặc biệt là chuyện mà mỗi ngày đều bắt buộc phải làm, đã thiếu rất nhiều.

“Hứa Huyền Thụy, chúng ta có phải đã tiến triển quá nhanh hay không?”

“Chẳng lẽ không phải quá chậm?”

“Không chậm.” Chung Ngưng rất kiên định.

“Chậm, anh phát giác hiệu suất của anh quá thấp, đang trong giai đoạn khủng hoảng.” Hứa Huyền Thụy nói rất nghiêm trang, sau đó nâng tay phải lên, xoa mặt Chung Ngưng, nhìn đôi mắt cô, nói: “Chung Ngưng, anh phải làm sao thì em mới buông nỗi băn khoăn trong lòng đây? Anh thật sự không đem lại cảm giác an toàn nên em vẫn luôn không tự tin sao?”

Bị nhìn thấu nội tâm Chung Ngưng rối rắm, nhưng đối mặt với tình cảm thoạt nhìn rất sâu của anh, thậm chí cô có chút thương cảm anh, tâm trở nên mềm mại. Trầm mặc một lát, cô cúi đầu nhẹ giọng nói: “Có thể là em không đủ tự tin.”

“Hẳn là do anh chưa cho em cảm giác an toàn.” Nói xong tay anh liền hướng tới cổ cô, cúi người về phía trước, hôn một cái lên trán cô, lên mũi… Anh nhìn mắt cô, khoảng cách gần như vậy, có thể thấy rõ bóng dáng của đối phương trong con ngươi của chính mình.

Tư thế nghiêng người này không thoải mái, Hứa Huyền Thụy buông Chung Ngưng ra để cô ngồi thẳng. Chung Ngưng vốn còn cho rằng anh muốn hôn mình, cô đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng anh lại chợt rời đi khiến cô cảm thấy trong lòng mất mát, cùng với thất vọng.

Cảm giác chỉ xuất hiện trong nháy mắt, bởi vì Hứa Huyền Thụy đã kéo cô tới, để Chung Ngưng ngồi ở trên đùi anh.

Lần đầu tiên ngồi trên đùi đàn ông, Chung Ngưng phản xạ có điều kiện muốn đứng lên, Hứa Huyền Thụy giơ tay cản lại, cô vừa mới rời mông đi lại lần nữa ngồi xuống đùi anh, bởi vì đùi không phải mặt bằng, cô không giữ được trọng tâm, cả người liền ngã về phía sau. Đương nhiên là ngã xuống cánh tay Hứa Huyền Thụy.

Hứa Huyền Thụy mỉm cười nhìn biểu tình xuất sắc của bạn gái, rất vừa lòng phản ứng của cô.

“Anh cảm thấy mỗi lần chúng ta hôn nhau tư thế đều không tốt, như bây giờ, hẳn là sẽ không tồi, em cảm thấy sao?”

“Em cảm thấy không tốt!” A a a, anh nhẹ nhàng tự tại như vậy, nhưng nội tâm cùng thân thể cô đều phập phồng lên xuống một phen, thật không công bằng.

Hứa Huyền Thụy hơi nhíu mày, bộ dáng rất nghiêm túc, nói: “Vẫn là thử một lần rồi đánh giá lại đi.”

“Em không cần thử…”

Thử hay không không phải do cô quyết định, Hứa Huyền Thụy đã hôn lên môi cô. Nhưng Chung Ngưng lại ương bướng, cô không muốn dựa vào anh, đôi tay đẩy anh ra, hai chân cũng không ngừng đá động. Cô muốn ngồi thẳng, nhưng Hứa Huyền Thụy đè cô xuống, cô đấu không lại anh.

Một loại cảm giác thất bại dâng trào, luôn lâm vào trạng thái bị động Chung Ngưng rất buồn bực, tránh né môi anh, cô không muốn để anh dễ dàng thực hiện được.

“Em không phối hợp như vậy, chương trình học mỗi ngày sẽ bị kéo dài.”

Chung Ngưng tức giận, trừng mắt anh nói: “Em đã nói là không luyện khóa này rồi, anh tự đi mà luyện tập.”

“Anh đang luyện đây.”

“Vậy anh lôi kéo em làm gì?”

“Chuyện này, một người luyện không được, phải song tu.”

Chung Ngưng vẻ mặt kinh dị nhìn anh, hơi nóng đã lan từ mặt xuống cổ, thời đại học cô có đọc tiểu thuyết tu tiên, song tu gì đó… Hứa Huyền Thụy anh thật quá lưu manh! Đang muốn mở miệng mắng anh thì cô đột nhiên nghĩ đến người như Hứa Huyền Thụy hẳn là sẽ không xem loại tiểu thuyết đó, bởi vậy thật cẩn thận mà thử nói: “Hứa tiên sinh, anh có biết song tu là có ý gì không?”

Hứa Huyền Thụy nghiêm túc tự hỏi, song tu đối với anh mà nói, vốn là ý trên mặt chữ, nhưng Chung Ngưng đã hỏi như vậy, hiển nhiên còn có cách giải thích khác, nhưng anh vẫn nói ra ý mình. “Chính là hai người phải cùng nhau luyện tập. Hôn môi đương nhiên cần phải có người phối hợp.”

Phối hợp… Chung Ngưng không hài lòng với từ này, cô ‘hừ’ một tiếng, “Anh tìm người khác phối hợp đi.”

“Tìm ai?” Hứa Huyền Thụy hỏi.

Chung Ngưng buồn bực, thời điểm này không phải nên nói là “Không tìm” sao? “Bây giờ đi trên đường, anh cầm theo tấm bảng ghi “Cần người phối hợp”, người ta sẽ xếp hàng dài đến đường Quảng Nam luôn.”

“Chỉ đến đường Quảng Nam thôi à.”

Hiện tại không phải nên nói là “Anh không hy vọng người khác phối hợp, anh chỉ muốn em phối hợp” sao? Đây vẫn là chê ít sao? “Vậy thì đội ngũ có thể vòng ba vòng thành phố B, không cần lo không đủ ba vòng, thành phố B nam nữ già trẻ đều đi xếp hàng, chắc cũng phải hơn ba vòng đấy.” Cô thở phì phì nói.

“Số liệu này em tính ra được luôn?”

Ừm, có thể hỏi ra vấn đề như vậy, Chung Ngưng đã không còn cảm thấy kỳ quái. Cô mặt vô cảm nói: “Em đoán đại.”

Anh cười, “Anh biết ngay là như thế mà.”

Chung Ngưng nở một nụ cười giả dối, khen: “Hứa tiên sinh, anh thật là sáng mắt sáng lòng.”

Hứa Huyền Thụy cũng không chọc cô nữa, hỏi: “Song tu còn hàm nghĩa gì mà anh không biết sao?”

Chung Ngưng trong lòng lộp bộp một chút, chợt chột dạ mà nói: “Không có, chính là ý mà anh lý giải đó.”

“Ồ…” Hứa Huyền Thụy nhướng mày, trong lòng đã xác định có ý nghĩa khác, anh quyết định đợi lát nữa lên mạng tra một chút, nhưng bây giờ thì còn có việc khác cần hoàn thành. “Anh chỉ muốn song tu với em thôi.”

(Tiểu Hy: Haha. Song tu là gì thì lên gg search nha các nàng (≧∇≦))

Chung Ngưng: “…” A a a, có thể đừng nói với cô từ ấy hay không.

Mười phút sau, lớp học bù kết thúc.

Có thể là đã làm nhiều hành vi thân mật, thời điểm Chung Ngưng đối mặt với Hứa Huyền Thụy đã không còn co quắp bất an như trước.

“Mặt em thực hồng.” Hứa Huyền Thụy đã ngồi thẳng lại.

Chung Ngưng trừng mắt liếc anh một cái, “Là do bị thiếu Oxy thôi.”

“Em đến thở cũng không thuần thục, xem ra về sau phải gia tăng chương trình học mới được.”

Chung Ngưng: “…” Hôm nay cô hẳn là nên về nhà với mẹ.

Không còn tâm tư làm việc, Hứa Huyền Thụy nhìn thoáng qua thời gian, mới ba giờ rưỡi. Anh nghĩ ngợi một chút rồi hỏi Chung Ngưng: “Em có muốn đi đâu đó không?”

Chung Ngưng ngẫm nghĩ rồi nói: “Có chứ.”

“Đi đâu?” Hứa Huyền Thụy thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh cũng biết gần đây công việc bận rộn, ngoại trừ buổi tối sau khi tan tầm cùng đi ăn cơm, bọn họ không có phương thức hẹn hò khác. Thừa dịp hôm nay có thời gian, anh muốn đền bù cho cô, chỉ là nhất thời không có chủ ý nào hay, nghĩ đến xem phim đi dạo phố cùng vận động linh tinh, anh cảm thấy Chung Ngưng sẽ không thích.

Chung Ngưng đếm ngón tay: “Trong nước có Tam Á, Quế Lâm, Hạ Môn, Cửu Trại Câu, Trùng Khánh, Tây An, Tây Tạng… Ngoài nước thì Thái Lan!” Chuyện này không cần phải đặc biệt suy nghĩ, rất nhanh liền có thể đi, nghĩ đến điều này cô rất cao hứng.

Nhưng lúc này tâm tình Hứa Huyền Thụy phức tạp, anh thở dài một hơi, đứng lên, nói: “Chúng ta đến phòng khách xem TV đi.”

Chung Ngưng: “… Được.”

Vì thế hai người liền ngồi trên sô pha bắt đầu xem TV. Hứa Huyền Thụy đưa điều khiển từ xa cho Chung Ngưng, “Chọn kênh em thích xem đi.”

Chung Ngưng cũng không khách khí, chuyển sang kênh khoa học rồi ngừng lại. Cô cao hứng nói: “Em thích xem cái này…”

Lời còn chưa nói xong, trong TV truyền đến giọng nam tinh khiết đang tự thuật: “Mùa giao phối của đười ươi tới rồi…”

Hình ảnh và nội dung tự thuật trên màn hình TV cực kì ăn khớp, Chung Ngưng hóa đá.

“Ừm, kênh khoa học có rất nhiều chương trình hay, rất có ý nghĩa giáo dục.” Hứa Huyền Thụy mỉm cười đánh giá.

Chung Ngưng: “Ha ha, em thấy kênh thiếu nhi cũng rất hay, 《Gấu tới rồi》 rất buồn cười.”

Kênh thiếu nhi quả nhiên đang chiếu 《 Gấu tới rồi》, vì thế sau đó hai người bắt đầu xem phim hoạt hình.

Lúc bắt đầu, hai người đều ngồi rất thẳng tắp, qua một thời gian lâu liền cảm thấy rất mệt.

Chung Ngưng muốn nằm trên sô pha, muốn đè trọng lượng cả người lên chiếc sô pha mềm mại, như vậy mới là hưởng thụ. Nhưng đang ở trước mặt Hứa Huyền Thụy, cô vẫn phải băn khoăn về hình tượng của mình, còn nữa, loại sô pha bằng da trang trọng này, thật sự không có cảm giác ấm áp của gia đình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status