100 cách cưng vợ

CHƯƠNG 128: EM ĐỪNG KHÓC NỮA, LÀ DO TÔI KHÔNG TỐT



CHƯƠNG 128: EM ĐỪNG KHÓC NỮA, LÀ DO TÔI KHÔNG TỐT

Phùng Tuyết Du đột nhiên bị anh nắm chặt, dọa đến cô đứng ngốc hai giây, nhưng nhanh chóng tức giận trở lại. Làm truyện sai trái cũng chính là anh chứ không phải Thẩm Dĩnh, anh có cái gì tốt mà dám vênh váo?

“Cuối cùng là có truyện quái gì xảy ra mà trong lòng anh lại không biết sao? Lúc anh đi công tác ở thành phố Q đã làm ra truyện gì, anh nghĩ là Thẩm Dĩnh không biết gì à?”

“Tôi làm ra truyện gì?”

“Anh!” Phùng Tuyết Du thấy anh còn có mặt mũi hỏi, cô cảm thấy nghẹn lời trong giây lát, đôi mắt nhìn chằm chằm anh đầy giận dữ: “Anh và Thiệu Mộc Giai đã làm ra loại truyện gì? Anh còn cần người khác phải nhắc nhở sao?”

Làm bậy với Thiệu Mộc Giai?

Anh ở cùng với cô ta khi nào, ngay cả anh cũng không nhớ được.

Lục Hi đem mọi truyện trước sau mốc nối lại với nhau, rốt cuộc cũng có đầu mối: “Cô nói là, Thẩm Dĩnh hiểu lầm tôi và Thiệu Mộc Giai đã xảy ra truyện gì đó?”

“Không phải là hiểu lầm, ảnh khỏa thân cũng được gửi từ điện thoại của anh đến điện thoại của cô ấy, anh cảm thấy đây là sự hiểu lầm?” Phùng Tuyết Du nói truyện rất cáu kỉnh và không có thái độ tốt, hiện tại Lục Hi ở trong mắt cô chính là một tên cặn bã từ đầu đến đuôi: “Vừa rồi anh còn ép buộc cô ấy làm ra truyện này, anh còn không bằng cầm thú… này này, anh đi đâu vậy, tôi còn chưa nói xong đâu!”

Lục Hi trực tiếp đẩy cô ra, bước nhanh ra cửa, anh kéo cửa phòng ra, trên hành lang trống không, không có bất kỳ ai, cũng bao gồm cả Thẩm Dĩnh.

Phùng Tuyết Du cũng bước ra theo, sắc mặt có chút không tốt: “Tiểu Dĩnh đâu rồi? Mới vừa nãy còn đứng đây mà…”

Sao vừa chớp mắt là không thấy tăm hơi nữa rồi?

Cô sốt ruột, Lục Hi còn gấp gáp hơn, nghĩ về những hành động và sự trút giận bừa bãi của anh đối với cô, sự tức giận trong lòng ngực đã biến mất, thay vào đó cả cơ thể anh đều cảm thấy lạnh lẽo.

Anh nhớ đến lần xã giao gặp Thiệu Mộc Giai ở thành phố H, nếu như cô ta sử dụng thủ đoạn, như vậy thì lần xã giao kia nhất định không phải là ngẫu nhiên mà gặp, cô ta sớm đã tính kế.

Vậy tại sao sau đó Thẩm Dĩnh không nói một tiếng mà lại rời đi, tại sao sau khi nhìn thấy anh thì thái độ lại kiên quyết như vậy, tất cả đều có thể hiểu được.

Đáng chết, vậy mà anh lại không hỏi một câu!

Lục Hi hối hận không thể chặt đứt hai bàn tay của mình, anh vừa đi ra ngoài vừa lấy điện thoại gọi cho Trịnh Tinh Cung: “Cho người đi tìm kiếm vị trí của Thiệu Mộc Giai, sau khi tìm được thì trực tiếp mang đến đây, không cần biết dùng cách nào, tôi có việc muốn hỏi cô ta.”

Ở đầu bên kia điện thoại, Trịnh Tinh Cung nhanh chóng đáp ứng: “Vâng, tổng giám đốc Lục.”

“Bây giờ ngay lập tức để cho cảnh sát đi lên. Thẩm Dĩnh đã chạy mất rồi, không biết là đi đâu, các cậu hãy đứng canh ở cửa.”

Trịnh Tinh Cung bỗng nhiên nhớ đến lời nhắc nhở nửa phút trước của quản lý khách sạn: “Đúng rồi tổng giám đốc Lục, vừa rồi nhân viên khách sạn có nói còn hai cửa sau, một cánh cửa ở phía tây không có người của chúng ta, ngài có muốn phái người đến hay không?”

Nghe vậy, sắc mặt của Lục Hi càng thêm khó coi, giọng nói lạnh lùng phân phó: “Được, ngay lập tức cho người của chúng ta đến quan sát.”

“Dạ!”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Hi tiếp tục đi một lúc rồi tiến thẳng vào phòng giám sát của khách sạn. Khách sạn ở đây cũng không giống với chỗ khác, khách sạn này có rất nhiều người, chưa kể đến những người chỉ ra vào trong một đêm, nên việc tìm ai đó còn trở nên khó khăn hơn. Nhưng còn một truyện mà Lục Hi vẫn có thể vịn vào, chính là Thẩm Dĩnh không có rời đi từ cửa sau, cô còn ở bên trong khách sạn này.

Phùng Tuyết Du đi theo vào, nhìn màn hình giám sát ở trước mặt, cô ta lén lút liếc nhìn sang Lục Hi, cầm điện thoại đến nơi hẻo lánh mà bấm, điện thoại vẫn không có ai nhận như cũ. Cô ta nhớ tới sau khi rời khỏi thành phố J, thì cô không mang theo điện thoại.

Như vậy thật không may, phải đi đâu tìm người đây…

Thành phố H khác với thành phố J, nếu như Thẩm Dĩnh cố tình để bọn họ không tìm được, thì giống như mò kim dưới đáy biển, ngàn vạn lần không được xảy ra truyện gì.

Video giám sát ở lối ra khách sạn đã được trích ra, cũng không hề phát hiện hình bóng của Thẩm Dĩnh.

Sau đó lần lượt loại bỏ từng tầng lầu, tất cả nhân viên trong phòng quan sát đều từ từ xác nhận. Hai mươi phút sau, cuối cùng cũng đã tìm thấy hình bóng của cô trong một camera giám sát ở thang máy nào đó.

Cuối cùng xác nhận được bóng dáng của cô biến mất ở tầng cao nhất.

Sau khi cô bước ra tháng máy, trực tiếp chạy đến nơi cầu thang ở góc rẽ, nơi đây chính là đường thông với sân thượng của khách sạn.

Trong lòng Lục Hi giống như bị cái búa nện cho một phát, anh nhanh chân chạy nhanh ra ngoài, vào thang máy liền bấm số tầng cao nhất, trong thời khắc quan trọng như vậy, thật sự sợ cô sẽ xảy ra truyện ngoài ý muốn.

Nếu như thật sự Thẩm Dĩnh bị nguy hiểm đến tính mạng, thì anh chính là người đã đẩy cô vào bước này.

Lục Hi cũng chưa từng căng thẳng như vậy, lòng bàn tay nháy mắt xuất hiện đầy mồ hôi lạnh, hô hấp cũng trở nên vội vàng, huyết áp tăng nhanh, đầu anh căng thẳng đến cực độ.

Chỉ trong mười giây, cả người anh giống như được vớt ra từ hồ nước lạnh.

Cửa thang máy một lần nữa được mở ra, bên ngoài là hành lang yên tĩnh, nhưng Lục Hi lại cảm thấy giống như là gió lốc điên cuồng gào thét.

Anh bước ra ngoài, đi theo phương hướng của Thẩm Dĩnh hiện trên video giám sát, anh không do dự mà đưa tay mở cánh cửa thông với sân thượng, “cạch” một tiếng, sân thượng xám trắng đã hiện ra ngay trước mắt, thiết bị máy lạnh ở bên ngoài, các loại sắt thép, duy chỉ có một thân ảnh mềm mại kia là không thấy.

Lục Hi giống như là bị đóng đinh tại chỗ, hai tay xuôi bên người nắm thật chặt, có loại cảm giác không làm được gì.

Ống quần tây tinh tế bị gió thổi phất phơ, những sợi tóc trên trán cũng dần dần lộn xộn, anh xốc lại tinh thần, bước chân nhanh chóng vượt đến lan can của sân thượng. Ở độ cao như này mà nhìn xuống, đám người ở phía dưới giống như là những con kiến, nhưng vẫn còn may là không xuất hiện cảnh tượng mà anh không tiếp nhận được.

“Ô ô…”

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào kiềm chế của người phụ nữ.

Thân thể của Lục Hi cứng đờ, xoay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh, ở đằng sau của ống bễ thổi gió lớn, nhìn thấy một người phụ nữ ngồi cuộn tròn trên mặt đất đầy bụi bẩn, hai tay ôm lấy đầu gối, cả khuôn mặt đều vùi vào trong khuỷu tay.

Thân thể của cô run rẩy rất dữ dội, nhất là sau khi anh đi đến.

Lục Hi cảm thấy trong lòng khó chịu, nghĩ đến những truyện mà lúc nãy mình đã làm đối với cô, anh áy náy không có cách nào kiềm chế được. Anh cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn cô rất lâu, anh cúi người ngồi xổm xuống, đưa tay xoa lên đầu vai của cô, vốn muốn an ủi cô, không ngờ Thẩm Dĩnh lại chống cự dữ dội: “Đừng chạm vào tôi.”

Hai mắt của cô rất đỏ, mũi cô cũng đỏ bừng, nhưng tất cả đều không đỏ bằng vết tích ở trên cổ của cô.

Là do anh làm ra.

Tay Lục Hi cứ như vậy mà dừng lại trong không khí, mấy giây sau, anh buông tay xuống, anh hạ mi mắt xuống, cổ họng khô khốc: “Được, tôi không chạm vào em.”

Thẩm Dĩnh cúi thấp đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống, cô không thèm nhìn anh thêm lần nữa, giống như càng nhìn vào anh là càng hành hạ bản thân mình.

Lục Hi không nói truyện, nhìn thấy cô khóc thương tâm như vậy nhưng lại không thể làm gì. Mỗi giọt nước mắt của cô giống như rơi lên tim anh, nóng hổi: “Em đừng khóc nữa, là tôi không tốt.”

Thẩm Dĩnh mím môi, khóc càng dữ dội hơn.

“Tôi không biết Thiệu Mộc Giai đã làm ra những truyện này với em, tôi đã hiểu lầm rằng em muốn rời ra tôi nên tôi mới tức giận như vậy. Bốn ngày ba đêm nay, tôi không ngừng tìm kiếm em, một chút tin tức cũng không có. Tôi thất vọng, tuyệt vọng, trước giờ chưa từng nghĩ đến em sẽ biến mất đột ngột như vậy, cho nên tôi đã rất sợ hãi, tức giận, muốn một lời giải thích từ em. Nếu như tôi biết là vì lý do này, tôi tuyệt đối sẽ không làm vậy với em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status