100 cách cưng vợ

CHƯƠNG 134: SAU NÀY KHÔNG ĐỂ ANH MỘT MÌNH



CHƯƠNG 134: SAU NÀY KHÔNG ĐỂ ANH MỘT MÌNH

Sau khi Lục Hi trở lại văn phòng lập tức liền gọi lại cuộc gọi nhỡ vừa rồi, điện thoại vang lên không bao lâu liền có người nhận, một giọng nữ mảnh mai từ microphone truyền ra: “Anh Hi, có phải tôi quấy rầy công việc của anh hay không?”

Một tay Lục Hi đem kéo cà vạt ra mấy phần, tư thế ngồi ở trên ghế sofa có chút lười biếng nói: “Vừa rồi đang họp, sao vậy?”

Đầu bên kia điện thoại, Giang Sở Tinh nghe thấy giọng nói của anh năm ngón tay cầm di động có chút nắm chặt mấy phần: “Thật ra cũng không có việc gì, chỉ là hôm nay bác sĩ George nói với tôi, tình hình của tôi rất tốt, ông ấy nói đã thông báo với anh truyện tôi về nước, tôi muốn hỏi ý kiến của anh.”

Giang Sở Tinh là một người phụ nữ rất thông minh, cô ta hiểu rõ Lục Hi cũng biết rõ cách uy hiếp anh, cho nên cô rất rõ ràng những lúc nào nên dùng giọng điệu gì nói truyện với anh.

Ví dụ như giờ phút này, cô ta liền lộ ra một chút giọng điệu cầu xin, bởi vì cô ta biết Lục Hi nhất định sẽ bởi vì ba mẹ của cô ta mà không đành lòng.

“George nói thân thể cô khôi phục không tệ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi kiểm tra lại toàn thân sẽ có thể ra kết quả cuối cùng.” Nói đến đây anh dừng lại, im lặng mấy giây mới lại nói tiếp: “Nếu kết quả bình thường, tôi sẽ sắp xếp cho cô về nước.”

Trước khi gọi cuộc điện thoại này Giang Sở Tinh đã nắm chắc, nhưng nghe được chính miệng Lục Hi nói như vậy, tảng đá lòng cô ta rốt cục rơi xuống đất.

Cô tròng mắt nhìn đoạn tin tức thời gian trước trong tay, trong tấm hình chính là Lục Hi và Thẩm Dĩnh, cô gái bị ngã trên mặt đất, người đàn ông thì tràn đầy tư thái, mà tiêu đề lại là anh thừa nhận thân phận của Thẩm Dĩnh.

Giang Sở Tinh nhìn một chút liền hơi không khống chế được, cảm xúc sụp đổ trước đó khiến cô ta ép buộc mình dời ánh mắt: “Quá tốt rồi, tôi nhất định sẽ phối hợp với George, tranh thủ về nước sớm một chút, như vậy tôi sẽ có thể làm bạn ở bên cạnh anh…”

Lục Hi chỉ nghe không nói truyện, chỉ là đổi một đề tài khác: “Về nước rồi tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô để cô an tâm dưỡng bệnh, những cái khác cô không cần quan tâm.”

Anh nói câu nói này cũng có mấy phần ý đồ riêng, sợ Giang Sở Tinh sẽ biết được sự tồn tại của Thẩm Dĩnh cho nên hi vọng cô ta sẽ nghe theo sự sắp xếp này, cái khác đều không cần chú ý.

Nhưng câu nói này lọt vào trong tai Giang Sở Tinh liền thay đổi thành ý khác, cô ta cảm thấy Lục Hi là đang quan tâm tới cô ta nên giọng nói cũng biến thành hờn dỗi: “Anh Hi, cám ơn anh, nếu như ba mẹ tôi vẫn còn ở trên thế giới này, nhất định sẽ rất vui khi nhìn thấy cảnh này.”

Nhắc đến ba mẹ Giang Lục Hi chỉ cảm thấy bả vai nặng hơn, nhàn nhạt lên tiếng: “Ừm, nhất định.”

Anh đảo mắt nhìn lên đồng hồ trên tường đưa tay nhéo nhéo chỗ mi tâm, tùy tiện lấy một cái cớ: “Tôi còn có buổi họp, tối nay nói truyện sau.”

Giang Sở Tinh hạ mí mắt, thất vọng dần dần tràn ra đáy mắt, cô ta luôn cảm thấy hiện tại Lục Hi đã thay đổi thật nhiều, gọi điện thoại cùng với cô ta nói xong truyện chính một câu khác cũng không nói thêm lập tức cúp điện thoại, giống như gọi điện thoại cho cô ta là hành động bất đắc dĩ vậy.

Cho dù trong lòng hơi trách cứ nhưng ngoài miệng Giang Sở Tinh lại không biểu hiện ra ngoài một phần, khéo hiểu lòng người mở miệng: “Không sao, anh xử lý công việc đi, tôi không cần gấp gáp, anh giữ sức khỏe của mình là được rồi.”

“Cô cũng thế, tạm biệt.”

Sau khi Lục Hi đem điện thoại cúp máy, một tay liền ném điện thoại vào trên mặt bàn, ‘loảng xoảng’ một tiếng, chấn động đến cái chén cũng rung lên một cái.

Đầu anh dựa vào ghế sofa sau lưng nghỉ ngơi một lát, lại không thể không gọi cho cấp dưới: “Ngày mai cho người đi dọn dẹp căn nhà ở Thành Bắc một chút.”

“Vâng, anh Lục.” Giọng nói của người đàn ông hơi khô cũng rất già dặn: “Cần chuẩn bị một bộ đồ gia dụng khác không?”

“Không cần, truyện khác tôi sẽ sắp xếp.”

“Vâng.”

Tất cả đã sắp xếp xong, thân thể Lục Hi ngồi ở trên ghế sofa giống như là có nặng ngàn cân đè lên, Giang Sở Tinh về nước đây không phải một truyện nhỏ, đè lên ngực anh khiến anh có chút không thở nổi.

Những truyện kia anh rất sợ bị phát hiện, sợ nhất là cô ta biết đến truyện của Thẩm Dĩnh sau đó can thiệp vào cuộc sống của anh, tuyệt vọng nhất cũng không phải những thứ này mà là ngoại trừ trơ mắt nhìn xem anh lại không có cách nào ngăn cản.

Đổi lại là bất cứ người nào anh cũng sẽ không bao giờ chiều theo, nhưng hết lần này tới lần khác người này lại là con gái của ân nhân cứu mạng anh, là Giang Sở Tinh.

Anh có một vạn cái lý do có thể từ chối nhưng lại nói không ra miệng.

Kia là anh nợ nhà họ Giang, nợ Giang Sở Tinh, là trách nhiệm cả một đời anh đều phải gánh vác .

Nghĩ tới những thứ này, đầu anh ẩn ẩn đau, trong lòng việc báo đáp ân tình và giấu diếm Thẩm Dĩnh hai phương diện này đang dày vò anh, chỉ mong, chỉ mong lần này anh có thể làm được song toàn đi.



Từ công ty trở lại vườn Mikage đã là sáu giờ rưỡi tối, mới vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi cơm chín khiến cho người muốn ăn.

Lục Hi đổi giày, đi vào phòng ăn thuận theo ánh đèn nhìn sang, cô đang mặc tạp dề ở trong phòng bếp trước bồn rửa vội vàng làm gì đó, thấy anh trở về liền xoay đầu lại nhìn anh ngọt ngào cong lên khóe miệng: “Anh về rất đúng lúc, lập tức có thể ăn cơm!”

Ánh đèn màu vàng ấm rơi ở trên người cô khiến ai nhìn thấy cũng xua đi khí lạnh trên người, Lục Hi đi qua từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của cô, cái cằm chống đỡ ở trên đầu vai gợi cảm của cô, hôn lên gương mặt của cô.

Hơi thở của anh phả vào cổ cô, Thẩm Dĩnh thấy ngứa liền nghiêng đầu tránh đi: “Anh đừng lộn xộn…”

“Nhớ anh không?”

Trong tay Thẩm Dĩnh còn đang cầm cái nồi, bị anh hỏi nên đỏ mặt, e lệ nhỏ giọng đáp lại anh: “… Nhớ.”

Đạt được đáp án mình muốn, môi mỏng cảu anh cong lên một độ cong quyến rũ, lực đạo trên cánh tay lại tăng thêm mấy phần đem cô ôm chặt trong lồng ngực của mình, nghiêng đầu sang hôn cô.

Thẩm Dĩnh bị anh quấn lấy không có cách nào chuyên tâm làm việc, cũng may đồ ăn vốn cũng đã nấu xong rồi, tắt bếp xong quay người trừng anh: “Ăn cơm!”

Lục Hi tròng mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô hiện lên một chút ửng đỏ, trong lòng dập dờn một cảm giác mềm mại, đưa tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô: “Về nhà nhìn thấy em cảm giác thật tốt.”

Thẩm Dĩnh nghe vậy trong lòng có chút chua xót, nghĩ tới những ngày qua một mình anh về nhà đối mặt với căn phòng trống rỗng, áy náy tràn ra: “Thật xin lỗi, sau này sẽ không để anh một mình nữa.”

Lục Hi vuốt ve gương mặt cô, đầu ngón tay quyến luyến vuốt ve da thịt tinh tế tỉ mỉ của cô, đáy mắt dịu dàng không tưởng nổi: “Được.”

Thẩm Dĩnh tự mình xuống bếp làm ba món ăn một món canh, đều là món thanh đạm, lo lắng bệnh viêm phổi của anh vẫn chưa khỏi hẳn nên không làm món dầu mỡ kích thích, những chi tiết nhỏ này Lục Hi đều nhìn ở trong mắt.

Cơm nước xong xuôi, anh nhận một chiếc điện thoại, sau khi cúp máy liền lôi kéo Thẩm Dĩnh tới phòng làm việc ở lầu ba.

Thẩm Dĩnh không rõ ràng cho lắm: “Sao vậy?”

“Cho em xem thứ này.” Giọng nói của anh rất thần bí, sau khi đóng cửa lại ngồi vào bàn đọc sách liền kéo một chiếc ghế xoay nhỏ cho cô ngồi, mở màn hình máy vi tính ra kết nối với máy chiếu, bình thường khi họp anh mới dùng đến.

Thẩm Dĩnh nhìn anh kết nối giống thường ngày, ánh mắt đảo qua màn hình trong nháy mắt lại hung hăng cứng đờ thân thể.

Trong tấm hình, bốn tên đàn ông dáng người khôi ngô đang vây quanh một cô gái vóc người mảnh khảnh, tóc cô gái rất dài rối tung ở sau lưng, bởi vì cô ta đưa lưng về phía ống kính cho nên không thấy rõ mặt mũi của cô ta nhưng mặc dù như vậy Thẩm Dĩnh vẫn có thể thông qua hình thể và giọng nói của đối phương mà liếc mắt liền nhận ra người ở bên trong.

Một người hóa thành tro cô cũng sẽ không bao giờ quên, Thiệu Mộc Giai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status