100 cách cưng vợ

CHƯƠNG 196: ANH CỨ KHÔNG ĐƯỢC GẶP NGƯỜI KHÁC NHƯ VẬY SAO?



CHƯƠNG 196: ANH CỨ KHÔNG ĐƯỢC GẶP NGƯỜI KHÁC NHƯ VẬY SAO?

Thẩm Dĩnh nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, nhìn lên trần nhà màu hồng, trong lòng cũng nhuộm lên màu sắc làm cho người khác rung động này: “Mua sắm xong, em còn mua mấy câu đối xuân, chữ phúc, còn có đèn lồng, về em sẽ treo chúng trong nhà.”

Giọng nói của người đàn ông đầu bên kia điện thoại vang lên: “Em muốn dán ở Ngự Cảnh Viên?”

“Đúng vậy, anh không muốn dán sao?” Thẩm Dĩnh tiện tay nghịch mấy thứ đồ kia, chả lẽ cảm thấy dán những thứ này quá tầm thường?

“Muốn.” Lục Hi rất nhanh lên tiếng, chỉ là trước đây vẫn không có ai dán, trong sự mới lạ có chút cảm giác đặc biệt.

Mỗi năm trong nhà đều rất lạnh lẽo, nên Tết Nguyên Đàn với anh mà nói còn cảm thấy cô đơn hơn những ngày thường, nghĩ đến năm nay cô sẽ trang trí một nhà cửa, đột nhiên cảm thấy thực ra tết Nguyên Đán cũng rất có ý nghĩa.

“Bao giờ em về?” Vừa nghĩ đến những truyện này, anh liền nhớ đến cô.

Thẩm Dĩnh tính toán thời gian một chút: “Ăn xong bữa tối, khoảng 7h, anh không ở nhà nên em cũng không muốn về.”

Nhìn thấy mấy người Giang Sở Tinh, lại không thoải mái với nhau, còn không chắc sẽ có xảy ra những truyện gì không.

“Vậy anh qua đón em.”

“Được.” Tâm trạng của Thẩm Dĩnh lập tức trở nên tốt hơn, đang ở trên giường liền bật dậy: “Mẹ em nói tối nay ăn bánh chẻo, em sẽ mang về một ít.”

Lục Hi vừa kết thúc cuộc họp, cơm trưa cũng chưa ăn, công việc với cường độ cao cũng kiềm chế cảm giác đói bụng của anh, nghe thấy câu nói này anh lại có chút đói, đôi mắt đen sắc bén, nở một nụ cười: “Nhanh như vậy đã được nếm thử tay nghề của mẹ vợ rồi?”

Câu nói của anh khiến khuôn mặt của Thẩm Dĩnh đỏ lên đến tận cổ, rõ ràng cô không nghĩ như vậy mà….

“Em….”

“Xem ra em có vẻ rất vội, để anh tiếp xúc trước sao.” Lục Hi ngắt lời cô, cố tỉnh hiểu sai ý cô: “Thế nào, lo lắng gặp người lớn?”

“Em không phải có ý này!” Thẩm Dĩnh cho rằng anh thật sự đang hiểu nhầm, vội vàng giải thích: “Chỉ là em nghĩ đến anh, muốn mang về cho anh một ít, không có ý nào khác!”

“Em không phải xấu hổ khi thừa nhận với anh, anh hiểu.”???

Hiểu cái đầu anh ấy!

Cô đâu có nghĩ như vậy, chỉ là đúng lúc cô nhớ đến anh mà thôi?!

Thẩm Dĩnh có một loại cảm giác cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, liền từ bỏ nhắm mắt lại, không giải thích nữa, dù sao bất luận cô có giải thích như thế nào anh cũng đều cho rằng cô nghĩ như vậy.

“Tùy anh vậy, không quan tâm đến anh nữa.”

Nghe giọng điệu của cô, dường như Lục Hi có thể tưởng tượng ra biểu cảm của cô lúc này, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ở một nơi cô không nhìn thấy được nở nụ cười: “Tối gặp, quản gia nhỏ của anh.”

Nói xong, anh liền cúp máy, không cho Thẩm Dĩnh cơ hội đáp trả.

Quản gia nhỏ?

Được rồi, cô lại có thêm một biệt danh khác.

Mặc dù không quá dễ nghe, nhưng giọng nói của anh khi gọi lại rất dịu dàng, ngoài miệng Thẩm Dĩnh không vui nhưng trong lòng sớm đã mềm thành một cục tẩy, mềm mềm dính dính không thành dáng vẻ nữa rồi.

Cô đang thơ thẩn nằm trên giường, cửa phòng đột nhiên bị người ở bên ngoài gõ hai lần, là Đào Ly Hinh: “Tiểu Dĩnh, mau ra ăn cơm đi, ba con đã làm cho con rất nhiều món ngon.”

Lúc này Thẩm Dĩnh với cất điệm thoại đi, vội vàng xuống giường, đi giày: “Vâng ạ, con ra đây!”

…….

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Dĩnh ở nhà nghỉ ngơi một lúc, buổi tối gói bánh chẻo giúp Đào Ly Hinh, nhân cà rốt thịt lợn, rất ít khi nhìn thấy nhưng vô cùng ngon, sau khi củ cải được luộc xong, hoàn toàn đều là nước, vừa ăn một miếng trong miệng đã đầy mùi thơm.

Một mình Thẩm Dĩnh ăn hết một đĩa, đến khi thực sự không ăn được nữa mới dừng đũa.

Đang nghĩ làm sao để mở miệng nói với Đào Ly Hinh truyện gói bánh chẻo mang về, không ngờ bà lại giành trước một bước: “Con thích ăn như vậy thì mang về một ít đi, trong nhà vẫn còn rất nhiều, ta và ba con ăn không hết đổ đi cũng lãng phí.”

Thẩm Dĩnh đang lo lắng không biết phải lấy cớ gì để nói, vừa nghe thấy mẹ nói vậy liền gật đầu: “Được được được, nhiều thì gói lại cho con một ít!”

7h tối, xe của Lục Hi đúng giờ xuất hiện dưới tầng, Thẩm Dĩnh từ tầng bốn nhìn xuống đúng lúc nhìn thấy chiếc Bentley ở dưới gốc cây, thực sự rất bắt mắt trong những kiểu dáng xe bình thường trong nước.

Cô quay lại phòng chào tạm biết Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch: “Ba mẹ, cũng muộn rồi con về đây, hai người đã bận rộn cả ngày rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi.”

“Bây giờ mới có mấy giờ, mẹ và ba con có ngủ cũng không ngủ sớm như vậy, khó lắm con mới về nhà ở lại chơi thêm một lúc đi!” Đào Ly Hinh nói xong liền muốn đi qua kéo tay của cô.

Thẩm Tri Lịch ngăn bà ta lại: “Con gái mai còn có việc, bà đừng làm lỡ, bây giờ cũng 7h rồi, cũng nên trở về rồi.”

Thẩm Dĩnh vội vàng gật đầu: “Đúng vậy mẹ, ngày mai con còn phải đi làm nữa.”

“Ai, được rồi được rồi, con gái lớn không giữ được nữa rồi, nói con đó!” Đào Ly Hinh gói bánh chẻo còn thừa lại cho cô, một phần đã luộc chín, một phần còn chưa luộc: “Mấy cái chưa luộc con mang về bỏ vào tủ lạnh, lúc không có thời gian nấu cơm thì đem ra luộc lên mà ăn, rất tiện.”

“Được rồi mẹ, con không còn là trẻ con nữa.”

“Trong lòng mẹ con vẫn là một đứa trẻ.” Đào Ly Hinh đưa hộp đồ ăn cho cô, đưa cô ra đến cửa còn không quên dặn dò một câu: “truyện của con và đứa bé họ Lục kia, con phải suy nghĩ cho kỹ, biết chưa?”

“Vâng.” Thẩm Dĩnh mỉm cười, vẫy tay với bà: “Mẹ yên tâm đi, con đi đây.”

Đào Ly Hinh nhìn cô bước hai bậc cầu thang đi xuống tầng, bất lực lắc đầu, đóng cửa lại quay người đi vào trong nhà, thấy Thẩm Tri Lịch đang ngồi trên sofa trong phòng khách, trong ánh mắt đã rõ ràng: “Chiếc xe dưới tầng vẫn chưa đi phải không?”

“Chưa.”

“Này, không phải ông nói chiếc xe kia có giá hơn 6 tỷ sao, con gái chúng ta ở cùng với kiểu người có điều kiện như vậy có phải sẽ chịu thiệt….” Đào Ly Hinh đến gần Thẩm Tri Lịch, trong giọng nói không thể che giấu được sự lo lắng.

Thẩm Tri Lịch nhập một ngụm hồng trà, thở dài: “truyện của bọn trẻ chúng ta đừng bận lòng, trước đây lo lắng cũng không được gì, bây giờ cứ để con bé đi, người này, không thể đánh giá tốt xấu qua vẻ bề ngoài được.”

Đào Ly Hinh nghĩ một lúc cảm thấy cũng đúng, nên không nói gì nữa.

…….

Bên phía Thẩm Dĩnh vẫn chưa biết ba mẹ mình đã nhìn thấy Lục Hi, cúi người chạy nhanh vào xe, vội vàng giục anh rời đi: “Nhanh, mau lái xe đi.”

Lục Hi liếc nhìn dây an toàn ở bên cạnh cô, vươn tay ra giúp cô đeo lên: “Có truyện gì mà vội như vậy?”

“Em sợ ba mẹ em ở trên tầng nhìn thấy.”

Vừa nghe thấy câu nói này, Lục Hi liền không vui, từ bao giờ anh đi ra ngoài lại không nhận được sự chào đón của mọi người?

Lập tức hỏi: “Anh cứ không thể gặp người khác như vậy sao?”

“Aiya, không phải, không phải là em có chút chột dạ sao.” Thẩm Dĩnh làm nũng: “Đi đi đi đi, cầu xin anh đó ~”

Điều mà Lục Hi không thể nào kiềm chế được chính là bộ dạng làm nũng của cô, thỏa hiệp khẽ lắc đầu sau đó khởi động xe rời đi.

Chiếc Bentley theo con đường nhỏ lái xe ra khỏi cổng của tiểu khu, lúc này Thẩm Dĩnh mới cảm thấy nhẹ nhõm, lắc hộp bánh chẻo trước mặt anh: “Anh ăn cơm chưa? Em mang về cho anh đó.”

Người đàn ông liếc nhìn, đang định lên tiếng thì đột nhiên phát hiện ra cái gì, lông mày nhíu chặt: “Nhẫn của em đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status