100 cách cưng vợ

CHƯƠNG 249: GẶP LẠI CỤC CẢNH SÁT



CHƯƠNG 249: GẶP LẠI CỤC CẢNH SÁT

Thẩm Dĩnh bị cảnh sát dẫn đi.

La Quyết Trình biết tin tức này khi anh ta vừa kết thúc một buổi phẫu thuật lớn. Anh ta còn chưa kịp thay áo phẫu thuật đã xông vào văn phòng, quả nhiên thấy Lục Hi đang cúi đầu ngồi ở trên sofa hút thuốc như không muốn sống vậy.

Anh bước nhanh tới, nắm lấy áo của người đàn ông: “truyện gì xảy ra vậy!?”

Lục Hi hình như bị sặc khói nên ho dữ dội, ho tới đỏ cả mắt. Anh giơ tay lên xua khói trước mặt, giọng khàn khàn nói: “Thẩm Dĩnh gọi điện thoại.”

Đồng tử của La Quyết Trình chợt co lại, động tác căng thẳng một lúc lâu, cuối cùng vẫn giận dỗi ném người lại sô pha: “Tôi nói tôi có thể chịu trách nhiệm, các cậu không tin tôi à?”

Lục Hi mím môi lại chọn bất động, trên gương mặt hoàn toàn bất lực: “Cô ấy cố ý làm như vậy là sợ liên lụy tới chúng ta.”

“…” Đáp án trong dự đoán, khó chịu ngoài dự đoán.

La Quyết Trình biết cách làm người của Thẩm Dĩnh, cũng hiểu rõ người phụ nữ kia nhìn thì mảnh mai nhưng thật ra có sức lực lớn tới mức nào, cô đưa ra quyết định như vậy, anh ta không thấy bất ngờ, nhưng nghe được kết quả như vậy làm anh ta rất khó chịu.

Ở trong lòng anh ta đã sớm tán thưởng Thẩm Dĩnh xem cô là một thành viên của đoàn thể này.

Bây giờ cô bị dẫn đi trong tình cảnh này cũng không lạc quan lắm.

“Cậu không ngăn cản à? Cô ấy nói đi là cậu lại để cho cô ấy đi, đầu óc có vấn đề à?” Anh ta không tin Lục Hi không suy nghĩ qua lợi và hại trong truyện này.

” Quyết Trình, cậu không biết cô cố chấp thế nào đâu. Cô ấy nói truyện điện thoại xong mới nói với tôi, tôi có thể làm gì chứ…” Lục Hi vừa nói tấm lưng cao gầy vừa cúi xuống, chống khuỷu tay ở trên xương đầu gối, cả gương mặt đều vùi vào trong lòng bàn tay.

Có chất lỏng ấm nóng chảy qua kẽ tay. Anh đã bao lâu không khóc rồi? Anh thậm chí quên mất lần trước mình khóc là lúc nào, chỉ biết đau lòng khó có thể bình tĩnh được, thật sự quá đau khổ.

Thấy một Lục Hi như vậy, La Quyết Trình có oán trách nhiều hơn nữa cũng nói không nên lời, anh ta chỉ xúc động, xúc động vì tự nhiên có một người phụ nữ có thể làm ra lựa chọn mà ngay cả đàn ông cũng không dám thừa nhận.

“Chắc chắn không phải là cô ấy.”

Lục Hi không nhúc nhích, vẫn duy trì động tác mới vừa rồi, dường như không nghe lọt bất kỳ điều gì vậy.

La Quyết Trình lại nhấc anh lên, trong đôi mắt rõ ràng bình tĩnh lại kinh hoàng: “Cô ấy tin tưởng cậu mới muốn đi tới Cục cảnh sát, Lục Hi cậu tỉnh lại đi. Còn có rất nhiều truyện phải làm, cậu không thể phụ lòng tin của cô ấy đối với cậu được!”

“Tôi không thể…” Anh cười gượng, lặp lại một lần: “Tôi không thể.”

“Tôi biết cậu đau khổ…” Cuống họng La Quyết Trình chuyển động, ngực cảm thấy nghẹn lại không sao thông suốt được: “Cố gắng sẽ qua thôi, chỉ cần cố gắng qua được là tốt rồi, trước đây có bao nhiêu sóng to gió lớn như vậy còn vượt qua được, cũng không thiếu truyện này!”

Trên truyện của Thẩm Dĩnh, từ trước đến nay Lục Hi đều không có lý trí gì đáng nói, anh ta thật sự sợ người đàn ông này sẽ vì vậy mà bị đả kích tới thất bại thảm hại, cho nên mới phải nhiều lần nhắc nhở anh!

Đúng vậy, anh không thể gục ngã, Thẩm Dĩnh còn đang chờ anh.

Trong mắt Lục Hi cuối cùng có chút dao động, nhưng dao động này lại nhanh chóng biến mất: “A Trình, tôi không có manh mối, không biết nên bắt tay vào từ đâu…”

Từ trước đến nay anh đều không phải là một người yếu kém, người đàn ông này dũng mãnh lại hiếu thắng, rất ít khi nói trắng ra sự bất lực của mình như vậy.

La Quyết Trình nhíu mày: “Cậu muốn manh mối gì?”

“Hung thủ không phải là Thẩm Dĩnh, cậu nói xem sẽ là ai?” Anh tàn nhẫn lôi vấn đề này ra: “Giang Sở Tinh à?”

Vậy anh nên lấy hay bỏ? Một bên là người thân, một bên khác là cô gái anh yêu.

“A Hi, là anh em tôi mới nói lời này.” Ánh mắt La Quyết Trình phức tạp mở miệng nói: “Lấy tình hình của Giang Sở Tinh bây giờ lại thấy được, cô ta không phải là không thể làm ra truyện vô đạo đức đó…”

“Nhưng đây không phải là ai khác.” Lục Hi cắt ngang lời anh ta: “Nếu đổi lại thành bất cứ ai, tôi đều có thể tin tưởng, nhưng Trương Lan Trình là bà ngoại của cô ấy.”

Anh hiểu rõ Trương Lan Trình có ý nghĩa như thế nào đối với Giang Sở Tinh, đó là người thân còn lại của cô ta trên thế giới này, không có Trương Lan Trình cô ta lại chỉ lẻ loi một mình.

La Quyết Trình nhất thời không nói gì. Anh ta tin tưởng Thẩm Dĩnh, nhưng trước khi truyện này có kết luận, ai cũng không dám khoe khoang khoác lác, chỉ có thể an ủi anh: “Tạm thời phối hợp với cảnh sát bên kia xem video giám sát, điều tra lịch sự cuộc gọi và hướng đi của Giang Sở Tinh đã. Tôi không tin loại chất độc hóa học được quản lý này bỗng nhiên vô cớ xuất hiện ở trong phòng bệnh, chỉ cần là do con người làm thì nhất định sẽ lộ ra manh mối.”

Lục Hi cúi đầu hồi lâu không nói truyện, sự xoắn xuýt này càng tăng thêm áp lực trên người anh, nhưng cũng may cuối cùng anh vẫn tỉnh táo lại: “Lọc ra video giám sát ở tầng trệt chỗ của Giang Sở Tinh ra cho tôi.”

La Quyết Trình thấy anh vẫn có lý trí thì vui vẻ ra mặt: “Được, không thành vấn đề!”

Bàn tay Lục Hi thả xuống chợt siết chặt, trong đôi mắt đỏ ngầu cháy lên ý chí chiến đấu. Anh chắc chắn, nhất định sẽ tìm ra sơ hở, trả lại trong sạch cho Thẩm Dĩnh.



Sau khi Thẩm Dĩnh bị cảnh sát dẫn đi cũng không bị đối xử lạnh nhạt, cô được sắp xếp vào một gian phòng tạm giam, cho dù không gian rất nhỏ cũng không có cửa sổ nhưng ít nhất còn có một cái ghế và bàn.

“Cô Dĩnh, bây giờ cô chờ ở đây đi. Chúng tôi cũng chỉ làm theo quy trình thôi. Sau này chắc sẽ có nhân viên tới nói với cô.” Một đội trưởng trong Cục cảnh sát vô cùng khách sáo, hoàn toàn không phải là thái độ hung ác đối với nghi phạm.

Thẩm Dĩnh cố gượng cười: “Được, cảm ơn.”

“Không sao, không sao, uất ức cho cô rồi.”

Đội trưởng dẫn theo cảnh sát đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình cô. Cô nhìn bức tường màu trắng trống trải xung quanh, nếu nói trong lòng không có cảm xúc thì không thể, nhưng vừa nghĩ tới Lục Hi đang ở nơi cô không nhìn thấy, cố gắng vì cô, trong lòng cũng không khó tiếp nhận như vậy.

Chỉ cần có anh, cô có thể chống đỡ.

Trong phòng không có đồng hồ, các thiết bị thông tin của cô đều bị thu lại, không có khái niệm đối với thời gian, tất cả giống như đều dừng lại, bụi trong không khí cũng giống như đông cứng, không chuyển động, chỉ còn lại có tiếng hít thở của cô.

Liên tục sợ hãi và có truyện xảy ra làm cho Thẩm Dĩnh lao tâm lao lực quá mức, cô nằm úp sấp ở trên bàn, trước mắt không ngừng hiện lên gương mặt của Lục Hi, không đến nửa giờ mí mắt cô giống như treo tảng đá nặng nghìn cân không nâng lên nổi, một lát sau chìm vào giấc ngủ say.

Mà vào lúc này, Mã Thiên Xích nghe tin cũng lặng lẽ chạy tới, đang ngồi uống trà ở trong văn phòng của cục trưởng. Người đàn ông nhìn trên hình ảnh trên màn máy tính, không nói truyện.

“Ngài Mã, bây giờ tôi cho người dẫn ngài qua…”

“Không cần.” Mã Thiên Xích giơ tay lên cắt ngang, tầm mắt vẫn nhìn người phụ nữ trên màn hình, trong đáy mắt vẫn lạnh nhạt như nước: “Đợi lát nữa lại nói.”

Cục trưởng thấy vậy bối rối, vừa rồi còn vội vàng muốn gặp người, sao lúc này lại giở quẻ chứ?

Ngược lại, trợ lý bên cạnh hiểu rõ tính tình ông chủ nhà mình, sợ là ngài ấy không muốn quấy rầy cô Thẩm nghỉ ngơi, cho nên thà ở đây chờ cũng muốn chờ cho tới khi cô nghỉ ngơi xong mới đi qua.

Chỉ là anh ta không khỏi kinh ngạc vì đây vẫn là lần đầu tiên Mã Thiên Xích thương hoa tiếc ngọc như vậy.

Mà người đàn ông này lại giống như không hề xảy ra truyện gì, cứ ngồi ở trên sofa uống cốc trà xanh loại ngon nhất với vẻ tối tăm khó hiểu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh phòng.

Một Cục cảnh sát nho nhỏ, nếu như ở nước ngoài anh ta chỉ cần vài phút là có thể dẫn người đi, đâu cần phải khó khăn như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status