100 cách cưng vợ

CHƯƠNG 252: MỘT NỤ HÔN HƠN VẠN LỜI NÓI



CHƯƠNG 252: MỘT NỤ HÔN HƠN VẠN LỜI NÓI

Điện thoại cố định, giá sách, tài liệu trên bàn, cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh… Tất cả đều rơi vung vãi trên mặt đất, ly nước cũng vỡ mấy cái làm các mảnh thủy tinh bắn đầy bên cạnh chân, ai thấy cũng phải giật mình.

Mà người gây ra truyện này đang ngồi tựa lưng trên ghế sofa, tóc rối bù, mặt xám như tro, chiếc áo sơ mi anh đang mặc trên người vẫn là chiếc mặc từ hai ngày trước đó khi anh rời khỏi bệnh viện, cả người đều vô cùng lôi thôi.

Chẳng bao lâu sau khi trông thấy dáng vẻ mất kiểm soát của anh, La Quyết Trình không khỏi lo lắng: ”Tóm lại đã xảy ra truyện gì?”

Lục Hi giống như bị giam cầm vậy, anh há to miệng nhưng mà không phát ra được chút âm thanh nào, chỉ biết chua xót bất đắc dĩ cười khổ.

Ánh mắt La Quyết Trình cũng trở nên lạnh lẽo, trực giác anh nhận thấy điều không tốt: ”truyện của Thẩm Dĩnh lại có biến chuyển?”

Người có thể làm cho anh ấy trở nên suy sụp như vậy, ngoài Thẩm Dĩnh ra anh còn chưa gặp được người thứ hai.

Đúng như dự đoán, nghe thấy cái tên này, người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa cuối cùng cũng có động tĩnh, anh ngồi thẳng người dậy rồi lại nhanh chóng cúi xuống, trong mỗi động tác đều tràn ngập sự đau khổ, khiến La Quyết Trình không dám thúc dục anh, mà chỉ đứng bên cạnh iên lặng ở bên anh như vậy.

Chờ thật lâu sau, cuối cùng cũng đợi được anh mở miệng: ”Tôi bỏ ra toàn bộ hai ngày để xem lại camera giám sát, từng chỗ một, từng khoảng thời gian đều xem đi xem lại rất nhiều lần, nhưng tôi vẫn không tìm thấy chút mờ ám nào, cái chai chứa thuốc độc kia đúng là do Thẩm Dĩnh mang vào, giấu trong người cô ấy, không trông thấy Giang Sở Tinh đi làm truyện gì, hành động của cô ta không có chỗ nào khả nghi cả, camera giám sát có góc chết không tìm ra bất cứ thứ gì…”

Anh gần như nói năng lộn xộn, nhưng cũng đủ để La Quyết Trình hiểu được, truyện này tám chín phần mười có thể kết luận là do Thẩm Dĩnh làm, mặc dù bọn họ đều biết không phải là cô, nhưng lại không có cách nào giúp cô rửa sạch tội danh.

”Phía cảnh sát cũng đã liên lạc với tôi, dấu vân tay trên kim tiêm là của cô ấy, người khác chưa từng động đến.” Anh nói xong, lại lần nữa gạt hết đống đồ trên bàn rơi xuống đất, nắm chặt tay đấm lên mặt bàn làm tấm kính nứt vỡ ra, rồi gào rú lên giống như dã thú bị thương: ”A!”

“… Kín kẽ không để lộ dấu vết như vậy?” La Quyết Trình vẫn không dám tin, nếu như thật sự không phải do Thẩm Dĩnh, vậy đến cùng là ai có thể làm được đến nước này, nhất định là người trong bệnh viện, nếu không sẽ không hiểu rõ vị trí camera giám sát như vậy.

Nhưng mà toàn bộ bệnh viện La thị lớn như vậy, không có chứng cứ không dễ nói truyện?

Tâm trạng của Lục Hi, hiện tại anh chó chút hiểu được, nhưng cũng chính vì hiểu nên không biết nên nói lời an ủi thế nào.

Trên thế giới này không có ai có thể cảm nhận thay được, kim không đâm trên người mình thì vĩnh viễn không biết nó đau thế nào.

“Trình. Tôi muốn nhìn thấy cô ấy, muốn đưa cô ấy về nhà, tôi biết không phải do cô ấy làm, tôi tin tưởng cô ấy, nhưng mà tôi không tra ra điều gì…” Anh hối tiếc vò tóc mình, cả người đều suy sụp, gặp phải đả kíchnhư vậy trong đời Lục Hi không phải chưa từng trải qua.

Anh đã từng giúp bao nhiêu người vượt qua khốn khó, biện luận cho bao nhiêu vụ kiện khó như lên trời, truyện cho tới bây giờ cũng chỉ mới một lần té ngã thất bại ở chỗ Thẩm Dĩnh, quan trọng là lần té ngã này anh không chịu nổi.

“Đừng nóng vội, chắc chắn sẽ có biện pháp, chắc chắn sẽ có.” Ngoài một câu nói cứng nhắc như vậy, La Quyết Trình không biết mình còn có thể nói gì nữa.

Người đàn ông kiêu ngạo không ai sánh bằng này lại chảy nước mắt lần nữa, anh khóc, vì cô gái mình yêu.

“Tôi sẽ không giao cô ấy ra, tuyệt đối sẽ không.”

Những lời này vốn La Quyết Trình cũng không để trong lòng, truyện đã đến nước này không phải bọn họ có thể khống chế được nữa, nhưng mà thế nào anh cũng không ngờ tới Lục Hi sẽ làm đến tận bước này….

Lại hai ngày nữa trôi qua, Lục Hi đến công ty giải quyết xong hết công việc sau đó chạy thẳng tới cục cảnh sát, anh không đến gặp Thẩm Dĩnh, mà đến thẳng phòng làm việc của cục trưởng.

“Tổng Giám đốc Lục, ngài xem đi, đây là tiến triển gần nhất, chúng tôi đã nói truyện qua với cô Thẩm, cô từ chối không thừa nhận đã làm truyện ấy, so với miêu tả của người trong cuộc thì có nhiều điểm không khớp, quan trọng nhất là hiện tại tất cả chứng cớ đều chỉ thẳng về phía cô ấy. bây giờ chúng tôi cũng rất khó xử…” Sắc mặt của cục trưởng đã không còn nhẹ nhàng như lần trước anh đến.

Câu trả lời trong dự đoán, sắc mặt Lục Hi không thay đổi: ” Chỉ cần cục trưởng Lý không làm khó dễ cho cô ấy, tất nhiên tôi sẽ không làm khó các ông.”

“Đó là đương nhiên, toà án còn chưa tuyên án, chúng tôi cũng không có quyền gây khó dễ cho cô Thẩm.”

“Hôm nay tôi có một việc muốn tiết lộ cho cục trưởng Lý.” Lục Hi chỉnh lại quần áo mình cho ngay ngắn: ” Tuy rằng hiện tại chứng cứ rất bất lợi, nhưng tôi vẫn là luật sư đại diện cho Thẩm Dĩnh như cũ.”

Những lời này không thể nghi ngờ giống như một quả bom, cục trưởng Lý rất kinh ngạc, tuy rằng đã tìm hiểu quan hệ giữa Lục Hi và Thẩm Dĩnh, nhưng truyện này không phải truyện bình thường, kiện cáo liên quan đến tính mạng, hơn nữa hiện tại tình thế không tốt như vậy, chắc có lẽ Lục Hi sẽ không tham gia vào vũng nước đục này, nhưng không ngờ….

Cục trưởng không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ truyện này còn có thể thay đổi?

Cho dù bất kể như thế nào, tuyệt đối không thể sơ suất với cô Thẩm này.

Hai người lại trò truyện thêm một lát, cục trưởng Lý biết rõ ý đồ cậu đến, nên không dây dưa lâu quá liền sai người dẫn anh đến phòng thẩm vấn của Thẩm Dĩnh.

Đẩy cửa vào, Thẩm Dĩnh đang cúi đầu ngẩn người, nghe thấy có người bước vào cũng không có phản ứng gì, Lục Hi đứng trước mặt cô, nhìn gương mặt càng ngày càng gầy của cô, ngoài đau lòng ra cũng chỉ có đau lòng.

Làn da cô vỗn dĩ sinh ra đã trắng nõn, cho nên khi nghỉ ngơi không tốt quầng thâm mắt càng hiện lên rõ ràng, trên đôi môi mịn màng cũng khô nứt, mới chỉ bốn ngày đã tiều tụy rất nhiều.

Thẩm Dĩnh còn đang thất thần, vốn dĩ cho rằng lại có nhân viên cảnh sát khác đến hỏi thêm điều gì, đợi mãi không thấy đối phương ngồi xuống, cô mới cảm thấy không đúng, vừa ngẩng đầu đã giật mình.

Gương mặt kia cho dù cô có thay đổi suy nghĩ thế nào thì vẫn luôn xuất hiện trong đầy cô, anh vẫn cao lớn đẹp trai như trước, cho dù trên mặt mang cảm giác mệt mỏi rất nhiều nhưng cũng không ngăn cản được vẻ tuấn tú trời sinh ấy.

Đứng ở chỗ nào, thì tất cả mọi thứ xung quanh đều làm nền.

Cô ngây ngốc nhìn anh, ánh mắt không dám chớp mootj cái, sợ một giây sau anh lại biến mất không thấy nữa, đã qua mấy ngày rồi? bốn ngày nhỉ?

Trong lòng Thẩm Dĩnh vừa nghĩ, nước mắt đã chảy xuống, vừa mở miệng đã không nhịn được nghẹn ngào: ”Sao giờ anh mới đến…”

Cô trông ngóng một ngày dài như một năm, sao giờ anh mới đến.

Trong lòng Lục Hi như bị đập một cái nặng nề, đau đến mức hốc mắt anh trở nên đỏ ửng: ”Rất xin lỗi, vẫn chưa thể đưa em về nhà.”

Thẩm Dĩnh lắc đầu, vừa khóc vừa cười vừa lau nước mắt, giống như một người bị bệnh thần kinh, rõ ràng không đẹp chút nào mà anh vẫn nhìn không dời mắt được.

”Anh đến là tốt rồi.”

Chỉ cần để cô biết, anh đang bên cạnh, cô cũng đã yên lòng.

Lục Hi hít sâu một hơi khôi phục lại tâm trạng phập phồng trong lòng, kéo chiếc ghế đối diện với cô rồi ngồi xuống, mặt đối mặt nhìn cô, tình cảm dịu dàng sâu trong đôi mắt như muốn làm cô tan chảy.

“Đừng sợ.” Lục Hi đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo đang đặt trên bàn kia: ” Mặc kệ có xảy ra truyện gì, tôi cũng sẽ bên cạnh em, dù tốt hay xấu, tôi cũng sẽ ở bên gánh vác cùng em.”

Nghe thấy vậy, trong lòng Thẩm Dĩnh khẽ hồi hộp: ” Vụ án tiến triển… Không thuận lợi sao?”

Cô thử hỏi anh, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí trong lòng tan vỡ, rõ ràng cô là người không làm sai truyện gì cả.

Lục Hi trốn tránh ánh mắt áy, tình hình thật sự anh không dám nói, chỉ có thể nói dối để láp chỗ trống: “Yên tâm, có tôi ở đây.”

Thẩm Dĩnh hoàn toàn tin tưởng anh, không nảy sinh nghi ngờ gì, cuối cùng cũng toát lên sự vui vẻ: “Vậy là tốt rồi.”

Cô đột nhiên nhớ tới truyện Mã Thiên Xích tới đây: ”Hi…”

“Hả?” Anh lo lắng nhìn qua: ”Làm sao vậy?”

Lời nói đã đến bên miệng nhưng Thẩm Dĩnh có chút do dự, nhìn vào hai con ngươi đầy tơ máu của anh cô lại ép xuống, được rồi, anh đã mệt mỏi như vậy, từng tạo thêm gánh nặng cho anh, dù sao Mã Thiên Xích cũng đã nói sẽ không đến nữa.

Cuối cùng vẫn nuốt lời nói bên miệng xuống: “Không có gì.”

Lục Hi cho rằng cô lại lo lắng nghĩ ngợi lung tung, dơ tay ra ôm lấy cô vào lòng, bàn tay khẽ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của cô: ”Tôi sẽ ở bên em.”

Ánh mắt Thẩm Dĩnh lưu luyến nhìn về phía anh: ”Em biết.”

Cách vài ngày không gặp, hai người đều đau khổ nhung nhớ, cho dù không đúng thời gian địa điểm, Lục Hi vẫn không thể nào khống chế được, cúi người hôn lên khóe môi khô chát của cô, dịu dàng mang theo sự động viên nhẹ nhàng lướt trên môi cô.

Lúc này Thẩm Dĩnh chưa bao giờ muốn một người đến như vậy, cô chủ động thò tay kéo cổ người đàn ông nỳ xuống, ngón chân gì chặt vào cô, hòa tan những sợ hãi nhớ nhung bao ngày qua trong nụ hôn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status