100 cách cưng vợ

CHƯƠNG 272 : TÙ CÓ THỜI HẠN



CHƯƠNG 272 : TÙ CÓ THỜI HẠN

Bước chân người đàn ông hơi dừng lại, lại không quay đầu: “Tôi dựa vào cái gì không thể đối với cô như vậy? Đây là kết quả tốt nhất.”

“Anh làm vậy không có lỗi với ba mẹ em sao? Xin lỗi họ đã vì anh mà trả giá tính mạng sao? Em có thể tiếp nhận anh không thích em, nhưng em không có cách nào tiếp nhận anh không nghe không hỏi một câu đã quyết định đưa em đi! Em không muốn quay về, em có quyền lựa chọn!”

Cô cái gì cũng có thể chịu đựng, chỉ có không cách nào chịu đựng được Lục Hi rời xa mình, chỉ cần người đàn ông này không ở bên cạnh cô ta, cô ta sẽ cả người khó chịu.

Mà tất cả điều này rơi vào trong tai Lục Hi, ngoại trừ buồn cười cũng chỉ là buồn cười, không thể tiếp nhận rời đi? Đây chỉ là cô ta biện hộ tình cảm của cô ta mà thôi.

“Trước đây cô quả thực có quyền lựa chọn, tôi không phải không cho cô cơ hội, nhưng bây giờ xem ra tôi sai rồi, tôi không nên cho cô cơ hội này, truyện phát triển tới bước này hôm nay, tôi và cô đều có trách nhiệm, chính là vì suy nghĩ tới ba mẹ cô, tôi mới không ép cô vào đường cùng.” Nếu thật sự nhẫn tâm, anh sớm đã cắt đứt việc trị liệu của cô ta trước khi kết thúc vụ kiện.

Ân tình của ba mẹ cô ta, cả đời anh đều nhớ, nhưng không bao gồm cô ta.

Cô ta giơ tay đặt chỉ vào vị trí tim mình, khóc lóc: “Đã như vậy, vậy anh tại sao còn muốn cho em thời gian một tháng cuối cùng này, anh cứ thích nhìn thấy em giãy giụa như vậy sao? Thích nhìn thấy em đau khổ như vậy sao? Hi, em yêu anh, em thích anh, chẳng lẽ như vậy cũng là sai sao?”

Cô ta khí thế hung hăng chất vấn, giống như toàn bộ thế giới đều thiếu nợ cô ta, lại quên mất ai mới là tội phạm giết người thật sự.

Mà Lục Hi cũng cho cô ta một đáp án vô cùng tàn nhẫn: “Một tháng sau, xét xử của Thẩm Dĩnh kết thúc.”

“Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh…” Giang Sở Tinh dở khóc dở cười gọi hai chữ này: “Lại là vì Thẩm Dĩnh…”

Lục Hi không để ý: “Nếu cô bằng lòng rời đi trước, tôi sẽ không ngăn cản.”

Giọng nói của người đàn ông bình tĩnh là lãnh đạm chưa từng có, giống như nói truyện với một người hoàn toàn xa lạ.

Giang Sở Tinh nghe không ra chút quan tâm nào trong đó, thậm chí không có cả chút cảm xúc nào, anh đã không còn chút để ý nào với mình.

“Còn có,” Anh dừng lại một chút, giọng nói không lớn nhưng lại hùng hồn, anh đưa lưng về phía cô ta, đầu hơi nghiêng sang, để Giang Sở Tinh nhìn thấy sự trào phúng ở khóe môi người đàn ông: “Tôi không yêu cô, từ đầu tới cuối.”

Lục Hi đi rồi.

Cửa phòng bệnh đóng lại.

Chỉ còn một mình im lặng ngồi bên giường, trong phòng yên tĩnh như chưa từng có ai tới, trong không khí có những hạt bụi nhỏ, đụng vào nhau, chen chúc nhau, giống như cũng đang tranh nhau chê cười cô ta…

‘Xem đi, cho dù không có Thẩm Dĩnh cô cũng không phải là gì cả.’

“A!!” Giang Sơ Tinh sụp đổ hét to, cô nhào tới trên bàn, nhìn cũng không nhìn đặt gì, toàn bộ đều cầm lên điên cuồng ném xuống đất.

Tiếng quăng đồ đạc lốp bốp xuyên qua cánh cửa truyền đi, nhân viên y tế nghe vậy xông vào, sợ cô ta xảy ra truyện gì ngoài ý muốn, nhưng cô ta lại không để ý, cầm tất cả những thứ có thể ném vỡ vụn.

Trong phòng rất nhanh trở nên hỗn độn, một nhân viên y tế đứng khá gần, bị hộp y tế ném vào cánh tay, lập tức hiện lên một mảng xanh.

Nhưng tình huống thế này không tiếp diễn quá lâu, rất nhanh đã có người đi vào khống chế cô ta.

Giang Sở Tinh bị ép trên giường, mặt dán chặt trên giường, đầu kim lạnh như băng sắc bén đâm vào trong tĩnh mạch cánh tay cô ta, có người tiêm thuốc an thần vào người cô ta.

Nửa phút trôi qua, sức lực từ từ rời khỏi tứ chi, tóc tai cô ta lộn xộn người gầy như que củi, giống như một con búp bê vải rách nát, không có chút sức sống nằm trên giường, nhìn trần nhà trắng toát trên đỉnh đầu, giống như cuộc đời của cô ta, trống rỗng bi thương.

Ý thức từ từ mất đi, một giây trước khi rơi vào hôn mê, trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ, người đàn ông đó, anh đi rất dứt khoát, đầu cũng không quay lại, anh nói ——

Anh không yêu, từ đầu tới cuối, đều không yêu.



Thời gian chờ đợi kết quả vụ kiện rất dài, Thẩm Dĩnh ở trong trại giam, mỗi ngày ngoại trừ thức dậy, tập luyện, tiếp nhận giáo dục theo quy định thì không có quá nhiều truyện để làm.

Trong lòng cô rất rõ ràng, có thể nhàn nhã như vậy, nhất định là Lục Hi tìm quan hệ, nếu không cô bây giờ sớm đã bị xé một lớp da.

Mặc dù như vậy, mỗi ngày đối diện với căn phòng trống rỗng lại ẩm ướt, trong lòng Thẩm Dĩnh vẫn cảm thấy bi thương vô hạn, hoàn cảnh đối với con người mà nói là rất quan trọng, ngoại trừ sự tra tấn về tâm lý, còn có sự tra tấm về thân thể, vì cô mẫn cảm phát hiện phản ứng mang thai của mình ngày càng rõ ràng.

Cơm trong trại giam, không hợp khẩu vị như vậy, cho dù thức ăn mang tới cho cô đã có thể xem là tốt nhất rồi, nhưng váng dầu nổi bên trên, còn có thịt mỡ, đều làm cô buồn nôn.

Mỗi lần ăn cơm sợ bị cảnh sát quản lý trại giam phát hiện, chỉ có thể chịu đựng, không để mình ói hết ra.

Lục Hi luôn không tới, vì lời phản cung của cô trên tòa, phán quyết bản án trở nên khó khăn không ít, cô biết nhất định anh có rất nhiều truyện phải làm, người đàn ông này có gọi hai cuộc điện thoại cho cô.

Thẩm Dĩnh hỏi anh: “Có thể bảo lãnh không?”

Người đàn ông đầu kia điện thoại im lặng hai giây: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”

Nghe thấy sáu chữ này trong lòng cô đã biết.

Thời gian một tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cuối cũng đã đến rồi.

“Số 0485 đi ra, đến cô rồi.” Cảnh sát quản lý trại giam gọi cô ra khỏi phòng.

Giây phút ra khỏi phòng, tim Thẩm Dĩnh bắt đầu đập nhanh hơn, một bước, hai bước, ba bước…từ từ đi về phía cửa trại giam, cho đến lúc chiếc xe phụ trách áp giải cô xuất hiện trong ánh mắt.

Thẩm Dĩnh đứng ở cửa không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hôm nay thời tiết rất tốt, trời rất xanh, đầy những đám mây trắng, nhưng đáng tiếc, tâm trạng cô bây giờ, lại hoàn toàn ngược lại.

“Đi đi, nhanh chút, thời gian không kịp rồi.” Sau lưng có người đang giục.

Thẩm Dĩnh từ từ thu lại ánh mắt, đi về phía chiếc xe đó, con đường không dài, cô đi có chút thấp thỏm, không ai biết trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ gì, chỉ có mình cô biết hai tay bên hông cơ thể, sớm đã run rẩy không ngừng.

Lúc lên xe, Thẩm Dĩnh đặc biệt nhìn tài về một cái, là người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, trên người mặc đồng phục màu xanh sẫm, tóc rất ngắn, cắt ngắn gọn gàng.

Ánh mắt dừng trên mặt ông ta không tới ba giây, rất nhanh đã dời đi không để lại giấu vết nào, Thẩm Dĩnh quy củ ngồi vào buồng xe.

Trên đường lái xe rất ổn định, cho đến cửa tòa án.

Sau khi xuống xe, cô đi dẫn tới một căn phòng, Lục Hi đã ở đó đợi từ sớm, sắc mặt anh rất ngưng trọng, rất rõ ràng là đã có kết quả tuyên bố xét xử.

“Anh biết kết quả rồi.” Cô hỏi rất bình tĩnh.

“Ừ.” Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng đáp một tiếng, sắc mặt rất trầm trọng.

“Anh nói đi, kết quả thế nào em cũng tiếp nhận.”

Ánh mắt thản nhiên của cô ngược lại làm tim Lục Hi run rẩy, trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức tiếng đồng hồ trên tường, tiếng di chuyển của kim cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Tích tắc, tích tắc.

“25 năm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status