100 cách cưng vợ

CHƯƠNG 274: ĐI HAY KHÔNG ĐI



CHƯƠNG 274: ĐI HAY KHÔNG ĐI

Thẫm Dĩnh bị câu hỏi của anh làm trong lòng ‘lộp bộp’ một chút, đề tài này thực sự quá mẫn cảm, kết hợp với biểu hiện vừa nãy của mình…

Thẫm Dĩnh có chút hoảng, còn may sắc mặt vốn khó coi, nếu không nhất định sẽ bị nhìn ra manh mối, trong đầu cô tính toán một chút kỳ kinh nguyệt bình thường: “Cuối tháng này, còn có vài ngày.”

“Mấy ngày?”

“Cũng không phải chuẩn như vậy, có lúc sẽ sớm, có lúc sẽ trễ.” Thẫm Dĩnh không muốn để anh tiếp tục hỏi sâu, thay đổi đề tài: “Thế nào, lo lắng em sẽ đau sao?”

“Không phải.” Lục Hi không phải rất hiểu kiến thức về mặt này của phụ nữ, nhưng trong lòng lại có một giọng nói nói với anh, phản ứng này của Thẫm Dĩnh không bình thường, anh kéo bàn tay lạnh như băng của người phụ nữ: “Vẫn là đi bệnh viện một chuyến đi.”

“Em nói em không sao mà.” Thẫm Dĩnh giãy ra một chút lại không giãy được: “Thật đó, em không lừa anh.”

Cô cảm thấy trong số những lời nói dối kiếp này, câu này là thật nhất, có lẽ là đứa bé trong bụng cho cô dũng khí.

“Kiểm tra toàn diện một chút, như vậy anh sẽ yên tâm.” Lục Hi nói rồi bèn kéo cô ra ngoài.

Thẫm Dĩnh nhíu mày, cánh tay dùng sức một chút: “Lục Hi, em ra ngoài khám bệnh cũng là cần phê chuẩn trước, hơn nữa xe áp giải còn đang ở dưới chờ, anh kêu em đi thế nào?”

“Anh dùng quan hệ để người…”

“Dùng quan hệ?” Thẫm Dĩnh cắt ngang lời anh, giọng điệu cứng rắn, thực ra đáy lòng sớm đã cực kỳ hoảng loạn: “Em bây giờ vốn trên người có tội án, muốn giảm hình phạt bảo lãnh rất khó, cẩn phải thể hiện thật tốt mới được, cho dù có quan hệ cũng không thể một mực làm theo ý mình.”

Lục Hi khóa chặt cô, không nói truyện, giống như đang suy nghĩ gì.

Thẫm Dĩnh ngay cả thở mạnh của không dám, thần kinh căng thẳng cao độ cô cúi đầu lắc lắc tay đang nắm nhau của hai người: “Nếu anh thật sự không yên tâm, vậy thì ngày mai đi, báo cáo trước một chút cũng tốt.”

“Trạng thái em như vậy, anh không yên tâm.”

“Em cũng không phải luôn nôn, nếu kiên trì không được cũng có bác sĩ.” Thẫm Dĩnh biết người này trước giờ ăn mềm không ăn cứng, thái độ mềm mỏng lại: “Được không?”

Lục Hi thấy cô ói xong ngoại trừ khuôn mặt hơi khó coi, những chỗ khác quả thật không có chướng ngại lớn, nghĩ tới lời cô vừa khuyên mình, cuối cùng thở ra: “Vậy em quay về báo cáo một chút, ngày mai nhất định phải đi.”

“Ừa, em biết rồi.” Thẫm Dĩnh đồng ý, nói xong không dám nhìn mắt anh, sợ mình sẽ không nhịn được cảm xúc.

Ngày mai… có lẽ đã là một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Không bảo lãnh được cô, cô không thể ngồi chờ chết, đứa bé này cô không nắm chắc một trăm phần trăm, thì không thể để Lục Hi biết.

Thẫm Dĩnh cùng Lục Hi ra khỏi tòa, lúc ở cửa, cô bị cảnh sát vũ trang dẫn đi, Lục Hi đứng ở nơi không xa nhìn cô lên xe.

Cửa xe áp giải đóng lại, lại là một thế giới khác, mà ở trong thế giới này, Thẫm Dĩnh lại phát hiện tài xế đi về quả nhiên đã đổi sang người khác.

Người đàn ông mặc dù cũng tóc ngắn, nhưng rõ ràng trẻ hơn người buổi sáng một chút, biểu cảm cũng không âm trầm như người trước đó.

Xe di chuyển, thân xe rung một chút liền làm tim Thẫm Dĩnh cũng treo lên cổ họng, cô không nói câu nào, cũng không nhìn người này, giống như bình thường, yên tĩnh ngồi ở sau xe.

Đường quay về xe lái rất ổn định, hai người từ đầu tới cuối không nói câu nào, cho tới khi xe lái qua một đường hầm, đây là điểm giữa của con đường này.

Xe chạy trong đường hầm, tiếng to hơn bình thường rất nhiều, Thẫm Dĩnh đứng ngồi không yên nhích mông về phía trước một chút, tim như nhảy khỏi cuống họng, cô gõ gõ song sắt giữa hai người, cô hít sâu một hơi, giọng không lớn không nhỏ vừa đúng có thể nghe thấy: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh.”

Người đàn ông lái xe lập tức nhìn kính chiếu hậu, Thẫm Dĩnh biết, anh ta đang nhìn cô.

Không khí rất yên tĩnh, tất cả giống như đang ngừng lại, bên tai có tiếng vù vù, là tiếng thân xe và không khí ma sát với nhau.

Chỉ là vài giây, Thẫm Dĩnh lại căng thẳng đẩy mồ hôi lạnh.

Chỉ thấy người đàn ông đột nhiệt đạp chân ga, sau đó truyền tới một giọng nói khàn khàn lạnh lùng: “Đợi chút đi.”

Đợi chút đi.

Ba chữ này chính xác không sai rơi vào trong tai Thẫm Dĩnh, lần đầu tiên làm truyện thế này, cả người cô nổi da gà, cũng vì vậy mà thở hắt ra.

Cô dán sát vào song sắt vài phần, đè thấp giọng: “Anh là người của Mã Thiên Xích?”

“Ừ.” Người đàn ông nói rất ít, cả người đều tản ra khí lạnh chết chóc.

Thẫm Dĩnh không để ý sợ hãi, cứng đầu hỏi: “Đợi lát nữa anh định làm thế nào?”

Lần này người đàn ông không lại tiếp tục im lặng, trả lời rất nhanh: “Anh Mã kêu tôi nói với cô một câu.”

Thẫm Dĩnh có chút không kịp hồi hồn: “Cái gì?”

Giọng người đàn ông trầm thấp áp chế lại lần nữa truyền tới: “Đi, hay là không đi?”

Biểu cảm trên mặt cứng ngắc, cô biết đây là cơ hội cuối cùng Mã Thiên Xích cho cô, nếu đi, thì đừng quay đầu, nếu không đi, vậy sau này trải qua gì xảy ra gì cô cũng phải chịu đựng.

Thẫm Dĩnh âm thầm cắn chặt răng, nếu không có đứa bé này, cô nhất định sẽ không lựa chọn bây giờ rời đi, nhưng…trên đời vốn không có thuốc hối hận!

Đi hay là không đi? Câu hỏi này đặt ở trước mặt cô, đáng sợ tàn nhẫn, tim cô giống như ở trên mặt biển đêm sóng vỗ mãnh liệt, dao động lên xuống theo nước biển mặn chát.

Thẫm Dĩnh cảm thấy nội tâm mình giãy giụa do dự rất lâu, tuy nhiên cũng chỉ là thoáng chốc, không có thời gian nhiều như vậy để cô từ từ lựa chọn, cần phải ở thời gian ngắn nhất đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất.

Trong lòng từ từ có đáp án, hiện thực đang ép cô cúi đầu, mắt đỏ lên, lại mở ra, hoang mang đã tản đi, chỉ còn lại kiên cường: “Đi.”

Có được đáp án khẳng định này, người đàn ông rõ ràng không còn rón rén tay chân như vừa rồi, từ từ tăng nhanh tốc độ lái xe.

Nhìn cảnh sắc bên ngoài lùi về sau như tên bắn, trong lòng Thẫm Dĩnh còn có chút hoảng loạn: “Lái nhanh như vậy, không sao chứ?”

“Cô Thẩm, cô yên tâm, tuyệt đối sẽ không có truyện, có dù có truyện, tôi cũng nhất định sẽ bảo đảm an toàn của cô.” Nói xong, người đàn ông không biết lấy gì từ trong tay ra.

Màu đen rất nhỏ, ấn nút một cái, lưỡi dao sắc bén bắn ra, tiếp đó, anh ta lại dùng dao nhỏ cắt lớp lưới sắt giữa ghế sau và ghế trước xe.

Thẫm Dĩnh còn chưa kịp kinh ngạc, thì đã nghe thấy người đàn ông lại nói: “Cô Thẩm, phiền cô bây giờ leo đến ghế phụ.”

“Tôi? Tôi leo qua?” Thẫm Dĩnh nhìn cái ‘lỗ hang’ bị cắt này.

“Đúng, làm theo những gì tôi nói là được.”

Mặc dù không gian này không phải rất lớn, may mắn dáng cô khá gầy yếu, mặc dù gian nan nhưng vẫn leo lên được ghế phụ.

Tuy nhiên tất cả còn chưa kết thúc, ngay lúc Thẫm Dĩnh đặt mông ngồi xuống, thân thể người đàn ông bên cạnh đột nhiên trượt xuống khỏi vị trí ghế lái, anh ta chỉ có con mắt còn ở trên bảng phương hướng: “Cô Thẩm, phiền cô tới điều khiển phương hướng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status