100 cách cưng vợ

CHƯƠNG 293: NỤ HÔN CỦA TÔI EM CƯỠNG LẠI ĐƯỢC SAO?



CHƯƠNG 293: NỤ HÔN CỦA TÔI EM CƯỠNG LẠI ĐƯỢC SAO?

Yết hầu gợi cảm khẽ chuyển động, khắc chế ánh mắt đang dần mất khống chế của cơ thể.

Cảm xúc trong mắt của anh rất sâu, giong nói mang theo hơi thở nóng bỏng, như rượu trút vào tai của cô: “Thẩm Dĩnh, đừng nói với tôi, hơn 3 năm này tôi quan tâm chăm sóc em là em tưởng rằng tôi chỉ là đang giúp em.”

Thẩm Dĩnh cảm nhận được hơi thở của anh, cả người giống như con tôm luộc chín, mặt mày đỏ bừng: “Anh không phải đang giúp tôi sao?”

“Là đang giúp em.” Anh rất nhanh tiếp nhận câu hỏi của cô, lúc đó trong đôi mắt đó chứa đầy dục vọng và sự chiếm hữu, đây là lần đầu tiên anh ở trước mặt cô biểu hiện rõ ràng như vậy.

Anh hơi ngừng lại, rồi lại nói tiếp: “Cũng không chỉ là đang giúp.”

Thẩm Dĩnh triệt để mất đi khả năng ngôn ngữ, hoàn toàn không biết nên nói gì, ánh mắt hoảng hốt không biết nhìn đi đâu, khoảng cách giữa hai người quá gần, ánh mắt đều tập trung mặt của anh.

Giống như 3 năm trước, anh vẫn để mái tóc ngắn, kiểu tóc như vậy đa số sẽ khiến người khác cảm thấy rất bình thường, thế nhưng dùng tên người anh lại rất tự nhiên, hoang dã.

Thẩm Dĩnh luôn biết người đàn ông này trước nay không bình thường, trên người anh tràn đầy mị lực khó nói lên lời, mị lực này đủ khiến cho các cô gái đủ gục trước anh.

Anh có quyền có tiền có thế, có vẻ ngoài hoàn hảo, đa số các cô gái đều sẽ đổ gục trước anh, chỉ có điều cuộc gặp gỡ giữa cô và anh quả thật quá ly kỳ, khiến cô luôn bỏ quan sự thật như vậy.

Đúng thế, người đàn ông như anh sao có thể vô duyên vô cơ bỏ ra thời gian hơn 3 năm?

“Em biết, tôi là một thương nhân, trước nay không làm truyện gì thua lỗ, 3 năm trước là như vậy, bây giờ cũng thế.” Anh bỗng nhiên lên tiếng, khóe miệng cũng hơi cong lên: “Thời gian đầu tư sẽ có dài có ngắn, mà Mã Thiên Xích tôi muốn câu cá lớn đã bỏ ra thời gian hơn 3 năm, tôi đối xử với em như nào, trong lòng em biết rõ, Thẩm Dĩnh, tôi không yêu cầu em báo đáp tôi cái gì, nhưng trừ tôi ra, em cũng không được có cái nhìn khác về người khác.”

Đây là lần đầu tiên bộc bạch tình cảm của bản thân, nghe thấy anh nói như vậy, cả người Thẩm Dĩnh cũng khá hoảng hốt, cô cũng biết đại khái người đàn ông này đối với cô có những điều không giống, nhưng nói thẳng ra thế này, cô không biết nên đối mặt thế nào.

Với sự thành thục của người đàn ông hơn 30 tuổi, khi anh nói ra điều này, nhất định đã làm tốt công tác chuẩn bị, đối mặt với chú cừu non như Thẩm Dĩnh, anh chọn cách thức lịch lãm nhất cũng tàn nhẫn nhất, lặng lẽ áp sát cô, sau khi đợi cô từ từ buông lỏng sự đề phòng, chậm rãi cắn nuốt.

Hai tay của cô bị bẻ ngoặt ra sau, hơi thở của mùi bạc hà dần sát lại một chút: “Tôi đang nói cái gì, có thể nghe hiểu không?”

Anh không những nói, mà còn ép cô phái trả lời.

Thẩm Dĩnh hô hấp ngưng lại, tim đập loạn: “Mã Thiên Xích, anh đừng như thế…”

Lông mi của cô bất an mà rung lên: “Tôi, tôi chưa từng có ý nghĩ gì khác với anh cả, tôi chỉ là rất cảm kích anh đã giúp tôi nhiều như vậy…”

“Không có sao?” Anh vẫn mỉm cười, thú vị nhìn cô: “Có cần tiếp xúc rồi mới biết không, em sao biết em không có?”

“Thế nhưng tôi…”

Thẩm Dĩnh chuẩn bị phản bác lời của anh thì người đàn ông này bất ngờ cúi đầu xuống, vừa nhanh vừa chuẩn hôn lên môi của cô, môi của anh có chút lạnh, anh chỉ nhẹ nhàng chạm ở bên ngoài, không có tiến sâu hơn nữa, anh hôn cô mang theo vài phần thăm dò.

Thẩm Dĩnh không ngờ anh lại đột ngột như vậy, đầu óc thì trống rỗng, thân thể thì cứng đờ, đợi khi cô phản ứng lại thì người này đã đứng thẳng lên.

“Tôi hôn em, em cảm thấy ghê tởm sao?”

Hai tay của Thẩm Dĩnh siết chặt, bên tai đều là tiếng của anh.

Ghê tởm sao?

Chắc là không, cô chỉ tức giận anh không nói một lời mà hôn cô như vậy, nhưng trong lòng không hề có cảm giác ghê tởm, sau khi nhận ra cảm xúc của mình, cô lại càng lo lắng.

Tại sao lại như vậy?

Lẽ nào thời gian hơn 3 năm chung sống đã khiến cô đã quen đến mức này?

Mã Thiên Xích thích thú nhìn, đem tất cả phản ứng của cô vào trong mắt, bối rồi, căng thẳng và cả sự ngỡ ngàng, sợ hãi, ánh mắt ướt át như một chú thỏ khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.

Ý cười trong mắt của anh càng đậm: “Cho nên Thẩm Dĩnh, đừng lấy định kiến tình cảm của em mà áp lên tôi, con người là động vật cao cấp, không phải trừ yêu chính là không yêu, có nhiều khi cũng sẽ không hiểu rõ lòng của mình.”

Thấy cô cúi thấp đầu, Mã Thiên Xích nâng cằm của cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt của mình: “Em không cần phải sợ hãi, cũng không cần phải khủng hoảng, tôi sẽ không ép em lựa chọn bất cứ điều gì, tôi chỉ hy vọng em có thể cho tôi cơ hội chăm sóc em và Thẩm Tiếu, còn em chỉ cần tiếp nhận tôi là được, đừng có lúc nào cũng muốn đẩy tôi ra, mọi thứ cứ để tự nhiên đi.”

Thân hình anh cao lớn như cây cổ thụ: “Cho dù em không nghĩ cho chính mình, Thẩm Tiếu đã lớn như vậy rồi, cũng cần một nơi cho nó cảm giác an toàn.”

Thẩm Dĩnh đang thấy rối bời nhưng bởi vì câu nói này mà bình tĩnh lại, con ngươi của cô rung động rất lợi hại.

Thẩm Tiếu đã 3 tuổi, nói lớn cũng không lớn nhưng cũng có suy nghĩ độc lập của bản thân, năm nay cậu nhóc phải đến nhà trẻ rồi, Thẩm Dĩnh dần lo lắng về điều này, ở trường mẫu giáo nhìn thấy những bạn nhỏ khác đều có ba ở bên, con trai cô có khát vọng hay không? Nhất định sẽ khát vọng, giống lúc đi công viên vui chơi, cậu bé nhìn thấy đứa trẻ khác được ba mẹ dắt tay đi.

Cô có thể dành mọi thứ tốt nhất cho cậu bé, nhưng có tốt thế nào mãi mãi cũng không thể thay thế hình ảnh về ba trong lòng cậu bé.

Không thể phủ nhận, Thẩm Tiếu rất thích Mã Thiên Xích, một mặt là cậu bé cảm nhận được sự yêu thương của Mã Thiên Xích dành cho mình, một mặt khác chính là sự khát khao và sùng bái của cậu bé với một người đàn ông lớn lên.

Điều này không liên quan đến tuổi tác, chỉ là một loại bản năng.

“Em biết rõ Thẩm Tiếu cần cái gì, cho nên đừng mù quáng mà đẩy tôi ra xa, từ từ suy nghĩ, được không?”

Ban đầu ở cô ở bên cạnh, vốn anh cũng không nghĩ cái gì, chỉ là cảm thấy mình có cảm giác đặc biệt với người phụ nữ này, nhưng cụ thể từ bao giờ cảm giác đặc biệt đó lại trở nên sâu sắc đến vậy.

Hơn 3 năm trôi qua, những suy nghĩ trong lòng anh không giảm đi mà còn tăng lên, giống như một bàn tay nhỏ không ngừng chọc vào trái tim của anh, đặc biệt là khi cô ngày càng thành thục, anh không nhịn được nữa.

“Mã Thiên Xích, anh biết rõ tôi sẽ không đáp ứng được, cớ sao phải phí tâm tư với tôi.” Cô hơi nhíu mày, giữa lông mày là nỗi buồn nhàn nhạt.

Cơ hội như này nếu cho bất kỳ một cô gái nào, sợ là họ hận không được mà bám chặt lấy anh, thế nhưng Thẩm Dĩnh lại không làm được, cô không cưỡng lại anh, nhưng tuyệt đối không tính là yêu, loại tình cảm giới hạn này rất không rõ ràng, cô không thể dung túng cho mình được.

“Tôi đã từng kết hôn còn có một đứa con, lấy điều kiện của anh có thể tìm được người tốt hơn.”

Anh cau mày, điều anh không muốn nghe nhất chinh là cô tự xem thường mình: “Mã Thiên Xích tôi sống hơn 30 năm, trước giờ chưa từng để ý người khác nghĩ gì, tôi muốn cái gì, tôi biết rất rõ, điều em nên làm không phải là đi lo lắng những điều này, mà là coi tôi thành một người đàn ông thật sự để dựa vào.”

Thẩm Dĩnh nhìn nét đẹp trên gương mặt của anh, khó lòng tưởng tượng 3 năm trước đã cầm súng bắn chính mình, tạo ra vô số nỗi sợ hãi cho cô, vậy mà lại có một ngày tỏ tình với cô.

Điều khiến cô khó lòng tưởng tượng chính là bản thân cô lại có chút mơ hồ ở trong bầu không khí như thế này.

Mã Thiên Xích nhịn sự bồn chồn trong lòng mà lùi lại một bước, cho cô không gian khiến cô yên tâm: “Tôi sẽ không so đo với em, em có thời gian có thể từ từ suy nghĩ, tôi đợi được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status