100 cách cưng vợ

CHƯƠNG 296: HI VỌNG CHÚ VÀ MẸ Ở BÊN NHAU



CHƯƠNG 296: HI VỌNG CHÚ VÀ MẸ Ở BÊN NHAU

Thẩm Dĩnh được sự giúp đỡ của Mã Thiên Xích, đã thành lập được văn phòng riêng của mình, địa chỉ ở trên một dãy phố dày đặc nơi tập trung rất nhiều người hành nghề luật sư ở Luân Đôn, cũng không phải không cân nhắc sự đến sự cạnh tranh nghề nghiệp, chỉ là cô rất có lòng tin vào bản thân.

Tự mình làm chủ hoàn toàn không giống khi làm nhân viên, cô dường như đã đầu tư toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình trong những năm gần đây vào công ty, Mã Thiên Xích thấy thời gian này cô rất chật vật liền nói muốn qua giúp đỡ, kết quả là bị Thẩm Dĩnh dứt khoát từ chối.

“Tự tôi có thể, chờ đến một ngày nào đó thật sự không được, tôi sẽ nhờ anh giúp đỡ!”

Mã Thiên Xích thấy thái độ kiên quyết của cô, cũng không tiếp tục miễn cưỡng.

Thẩm Tiếu học ở một nhà trẻ rất tốt, ở giữa những em bé tóc vàng, mắt xanh, một bạn nhỏ tóc đen mắt đen nhanh chóng trở thành tâm điểm.

Nhưng rất may mắn những đứa trẻ này đều nhận được sự giáo dục rất tốt, không có ai bài xích Thẩm Tiếu.

Một đường gập ghềnh, bận rộn thì bận rộn, lúc vất vả cũng rất vất vả, nhưng cũng may là thời gian không phụ người có lòng, văn phòng luật sư của Thẩm Dĩnh cũng đã chịu đựng qua được khoảng thời gian khó khăn nhất.

Cô chăm chỉ làm việc, hận không thể tách mình làm hai phần, mãi cho đến một ngày, cô nhận được một vụ kiện cáo, đó là một vụ tranh chấp nợ nần của một công ty lớn, văn phòng của cô về cơ bản đã được cải thiện.

Cô tự mình làm, thức suốt đêm đến mức con mắt muốn nổ tung, vụ kiện đã thắng một cách thuận lợi, vòng tròn này nói lớn cũng không lớn, sau khi tin tức truyền đi, cô đã nhận được vụ thứ hai, vụ thứ ba…và nhiều vụ kiện hơn nữa.

Trong nháy mắt một năm rưỡi đã trôi qua, đến nước Anh năm thứ năm, cô đã trở thành một nhân tài luật sư nổi tiếng xuất sắc.

Tóc của cô cắt ngày càng ngắn hơn, màu sắc quần áo cũng ngày càng rút gọn, cô tự mình mua cho cục cưng món đồ đắt đỏ đầu tiên, cô có chiếc xe đầu tiên…

Cô có thể mặc những bộ quần áo phù hợp với bản thân và nhận được những lời mời từ các diễn đàn học thuật khác nhau, trở thành người phụ nữ nổi tiếng thực sự.

Liên tục bận rộn với công việc, thời gian rảnh rỗi duy nhất cũng dành cho Thẩm Tiếu. Người đàn ông Mã Thiên Xích sau khi tỏ tình cũng không có hành vi nào thái quá, thế nhưng cũng chính vì như vậy khiến sự áy náy trong lòng Thẩm Dĩnh càng nghiêm trọng.

Hình như cô hơi lạnh nhạt với người đàn ông này.

Vì vậy vào hôm Giáng Sinh, Thẩm Dĩnh cố ý nghỉ một ngày, không sắp xếp bất kỳ công việc gì, sau đó cô về nhà đưa Thẩm Tiếu đi siêu thị, mua một chút nguyên liệu nấu ăn, trở về tự mình vào bếp nấu nướng.

“Tiếu Tiếu, con muốn ăn đồ ăn nước T hay đồ Tây?” Thẩm Dĩnh hơi bối rối nhìn đồ ăn trong tủ lạnh.

Thẩm Tiếu không hề suy nghĩ: “Đồ ăn nước T!”

“Đồ ăn nước T sao…” Ánh mắt Thẩm Dĩnh lướt qua chỗ nguyên liệu nấu ăn, ở nước ngoài gia vị có sự khác biệt rất lớn với trong nước, rất nhiều loại không đủ, hương vị nấu ra cũng không thể chính thống.

Cô suy nghĩ một chút, bỗng nhiên thông suốt: “Vậy tối nay chúng ta ăn lẩu đi!”

“Ăn lẩu?” Thẩm Tiếu lớn như vậy rồi nhưng vẫn chưa bao giờ ăn lẩu, từ này đối với bé mà nói có một chút lạ lẫm.

Thẩm Dĩnh cười giải thích: “Hotpot, con chưa bao giờ được ăn, hôm nay mẹ sẽ nấu cho con.”

“Được!” Cậu bé nghe xong liền vui vẻ, lập tức chạy vòng quanh phòng khách.

Nấu nồi lẩu cũng không khó, chủ yếu là rửa rau hơi phiền phức, dù sao cũng là ở nước Anh, Thẩm Dĩnh vẫn chuẩn bị một con gà tây nướng tượng trưng.

Cô xử lý nguyên liệu nấu ăn một cách sạch sẽ, sau đó xào sơ qua các nguyên liệu cơ bản, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn đợi Mã Thiên Xích trở về.

Bảy rưỡi tối, người đàn ông mệt mỏi đi vào khu chung cư.

Vừa vào đến cửa đã ngửi được mùi thơm xông vào trong mũi, ngẩng đầu nhìn thì thấy trong bếp đang bốc khói trắng nghi ngút, đã quen với việc trở về nhà chỉ có một mình lẻ, anh có chút sững sờ.

Thẩm Dĩnh từ trong bếp đang cầm bát đi tới, nghe thấy tiếng động liền vẫy tay với anh: “Anh đã về rồi, mau thay quần áo tới dùng cơm đi!”

Đã nhiều năm như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau nhưng cảm giác thế này thì đây là lần đầu tiên.

Trong lòng Mã Thiên Xích giống như bị chiếc bàn là ủi thành nếp, đặt chiếc cặp lên bàn, đi đến phòng thay đồ, dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo sau đó đi vào trong phòng ăn.

Trên bàn bày đủ các loại rau quả tươi, còn có thịt bò và thịt dê, ở giữa đặt một chai rượu vang đỏ, đó là chai rượu mà anh đã cất giấu.

Thẩm Dĩnh phát hiện ánh mắt của anh, hơi ngượng ngùng nhún vai: “Quên mua rượu, nên lấy của anh một chai.”

Đương nhiên là Mã Thiên Xích sẽ không để ý, anh kéo ghế ngồi xuống, nhìn vào chiếc nồi: “Sao lại muốn nấu nồi lẩu?”

“Định nấu cơm nước T nhưng lại thấy không đủ gia vị, cũng chỉ có thể nấu thế này.” Thẩm Dĩnh và Thẩm Tiếu cũng ngồi xuống, đưa đũa cho anh, sau đó rót rượu vang đỏ vào trong ly, giơ lên chạm cốc cùng anh: “Giáng sinh vui vẻ!”

Đây là lần đầu tiên Mã Thiên Xích cùng cô uống rượu, không khỏi bật cười, nhưng vẫn phối hợp cụng ly với cô: “Giáng sinh vui vẻ!”

‘Đinh’ một tiếng, tiếng ly va chạm phát ra âm thanh thanh thúy, Thẩm Dĩnh nhấp một ngụm sau đó để sang bên cạnh, rồi bỏ thịt vào trong nồi.

Một bên cay một bên không cay, Thẩm Tiếu còn quá nhỏ, chỉ có thể ăn đồ ăn nhạt.

Bầu không khí rất hài hòa, lúc ăn cơm Mã Thiên Xích thường rất ít nói truyện, Thẩm Dĩnh nghĩ đến truyện của công ty, liền báo cáo với anh theo thói quen: “Đúng rồi, tôi định chuyển công ty sang bên kia đường vào tháng sau, trước đó anh đã cùng tôi tạt qua, có ấn tượng gì không?”

“Ừm.”

“Bây giờ đội ngũ phát triển tương đối nhanh, cũng cần thông báo tuyển dụng các nhân tài đến, nơi này quá nhỏ mặc dù tiền thuê nhà hơi đắt một chút, nhưng cũng không chấp nhận được.” Thẩm Dĩnh vẫn hơi lo lắng, dù sao thì giá thuê nhà ở Luân Đôn cũng cáo đến mức khiến người ta run rẩy.

“Cô có thể tiến hành phân loại một cách thích hợp, dựa vào mức độ của vụ kiện để tiền hành thu phí, cô muốn trở nên lớn mạnh, mặc kệ công ty thành lập được bao lâu, ít nhất thì cũng phải có một bầu không khí nền nếp và chuyên nghiệp, đổi chỗ là cần thiết.” Mã Thiên Xích chỉ nói vài câu lại tương đối đúng vào trọng tâm, cũng coi như là một sự thúc giục đối với cô.

Thẩm Dĩnh gật đầu: “Đồng ý.”

Hai người nói truyện một hồi, Thẩm Dĩnh nhìn vào cậu bé bên cạnh: “Tiếu Tiếu, sau lễ Giáng sinh sẽ là năm mới, con có mong muốn gì không?”

Nhân tiện mấy ngày nay có thời thời gian, cô có thể ở cùng bé nhiều hơn.

Thẩm Tiếu cho vào miệng một miếng thịt lớn, nhìn về phía Thẩm Dĩnh sau đó lại nhìn Mã Thiên Xích một chút, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, phấn khởi vung đôi đũa trong tay trả lời: “Có! Con hi vọng chú và mẹ có thể mãi mãi ở bên nhau!”

Lời nói của trẻ nhỏ thì không có kiêng kỵ, trẻ nhỏ chưHiểu gì, có cái gì vui vẻ thì sẽ nói cái đó, nhưng trong lòng người lớn nghe được lại thành một ý nghĩa khác.

Thẩm Dĩnh vô ý liếc mắt nhìn về phía đối diện, vừa bắt gặp đôi mắt người đàn ông nhìn đến, bốn mắt nhìn nhau, xung quanh giống như một đốm lửa đang nổ tung, khiến khuôn mặt của cô nóng bỏng.

Cậu bé dường như cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, đáng thương ngửa đầu lên hỏi cô: “Mẹ, mẹ và chú sẽ xa nhau sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status