Ác linh quốc gia

Quyển 15 - Chương 32: Nguy cơ xâm nhập

Dịch: Khả Phương

Biên: Hàn Phong Vũ

"Cho dù là giống như những gì anh nói như vậy, toàn bộ nhân viên đều đi tham gia vào nhiệm vụ ngẫu nhiên, nhưng mà trong hiện thực cũng sẽ có những nhiệm vụ bình thường cần phải giải quyết, vậy thì Minh Phủ vẫn có tác dụng này để tồn tại.

Lại nói thêm nữa, nếu như không có quyền hạn cường hóa của Minh Phủ, nhân loại phải làm như thế nào để cao bằng cấp bậc của quỷ vật để đối kháng lại?"

Hạ Thiên Kỳ với lời nói của Mộc Tử Hi vẫn nửa tin nửa ngờ, mặc là có chút nguyên tắc, nhưng không có cách nào để tự bào chữa.

Mộc Tử Hi nghe xong nhìn Hạ Thiên Kỳ mà có chút muốn phì cười, tiếp đó hỏi ngược lại:

"Ví dụ như cậu trong những ngày bình thường khi ăn cơm đều dùng tay phải, chẳng lẽ có một ngày nào đó khi cậu mất đi cánh tay phải, cậu sẽ giống hệt như chết đói hay sao?

Nếu nhân loại đã không còn quyền hạn cường hóa của Minh Phủ nữa, còn có thể đi tìm được một phương thức mới để đi đối kháng với quỷ vật, dù sao đi nữa thì ngọn nguồn cũng đã được hạ xuống rồi.

Nói đến ngọn nguồn quyền hạn cường hóa của Minh Phủ, cùng với những cái mà bọn họ gọi là khen thường kia, thì cũng giống như một ông chủ nhỏ đi liền với hiện tại làm ra chương trình khuyến mãi.

Ngày từ ban đầu cho cậu cảm giác có thể có lợi, nhưng chờ đến sau khi cậu nuôi dưỡng thành thói quen, ông ta lại không tiếp tục chương trình khuyến mãi nữa."

"Có lẽ anh nói chính là rất đúng, nhưng dù vậy, thì tôi cũng không có khả năng thay đổi được điều gì cả, giống như là cũng phải nhẫn nhục chịu đựng."

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rằng Mộc Tử Hi là đang tự tìm kiếm phiền não, nếu đổi lại là hắn, thì hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ nhều thứ vô dụng như vậy.

"Bởi vì một chút chuyện tôi nói này ngoại trừ cậu là có thể nói chuyện được thì ngoài ra, rốt cuộc lại nhớ không nổi là còn có thể nói được với ai nữa, loại người như chúng ta chính là đều rất cô độc, hiện thực cũng đã không còn là chỗ đi về của chúng ta nữa rồi, những người bạn bè trước kia có cùng quen biết với nhau cũng không còn chào tạm biệt tôi nữa."

"Đó là do anh quá bi quan thôi."

"Chẳng lẽ sau khi cậu chấp hành xong nhiệm vụ, thì sẽ cùng bạn bè và người nhà hòa mình, nói nói cười cười xuất phát từ trong đáy lòng hay sao?"

Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì chưa từng phản bác lại Mộc Tử Hi, bởi vì hắn thật sự có cảm giác rất rõ ràng, hắn đã không còn cách nào khác để sinh sống như những người bình thường khác rồi.

Dù sao đi nữa thì hễ là hắn có việc để làm, có người để chơi đùa, cũng sẽ không nhàn rỗi đến không có việc gì mà chạy đến nghe Mộc Tử Hi nói nhiều như vậy.

"Bất kể là cậu thừa nhân hay là không thừa nhận, thì chúng ta cũng đã bị quy tắc hóa rồi, tựa như một số phạm nhân bị giam trong tù cũng vậy, những người có tính cách và thói quen thích ứng với bạo lực là rất đáng sợ, một khi đã thích ứng được, một khi đã thành thói quen, một khi đã chấp nhận rồi, cậu sẽ không bao giờ còn là cậu lúc ban đầu nữa."

"Không, tôi vẫn là tôi của ban đầu, ít nhất tôi biết rõ bản thân mình đang làm cái gì."

"Nói rất hay, có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều."

Mộc Tử Hi thấy Hạ Thiên Kỳ không hề thừa nhận quan điểm của anh ta, anh ta cũng chỉ nhún nhún vai như không có gì quan trọng. Dùng sức vuốt vuốt khuôn mặt đỏ ửng vì rượu, rồi tiếp tục nói:

"Tôi gọi cậu đến chỗ này, thật ra cũng không phải là muốn nói chuyện giật gân với cậu. Mà là muốn hướng về phía cậu bày tỏ ra chút thái độ, đó chính là người như chúng là đây có thể trở thành bạn bè.

Cậu nhất định là sẽ nghi ngờ. Vì sao tôi lại muốn đi gặp cậu liên tục bày tỏ ý tốt, nói thật với cậu, tôi thật sự là có ý đồ của tôi ở bên trong. Bởi vì tôi nhìn cậu cũng không có khuôn mặt giống như của người chết.

Mà đã không chết, đến khi nào không ổn có thể dùng được. Cho dù là có không dùng được, cũng có thể gọi ra tâm sự thường ngày, tiêu pha đi quãng thời gian nhàm chán."

"À. Thì ra đây là dụng ý thật sự của anh."

Hạ Thiên Kỳ không nghĩ đi suy đoán Mộc Tử Hi nữa. Trên thực tế thì những loại người giống như Mộc Tử Hi, Ngô Kịch này, vốn dĩ là không có cách nào để dựa theo lẽ thường để suy đoán, cho nên chẳng bằng tin vào lời nói không đi đến đâu này của Mộc Tử Hi, nói không chừng bọn họ thật sự có thể trở thành bạn bè.

Cho dù là có trở thành bạn bè giả dối, nếu như sau này có thể gặp trong nhiệp vụ ngẫu nhiên, cũng có thể cùng nhau bàn bạc một kế hoạch đoàn thể an toàn.

Đến khi Hạ Thiên Kỳ rời khỏi quán bar, bên trong quán bar không biết từ khi nào lại biến thành thế giới cho người đời sống mơ mơ màng màng. Mộc Tử Hi cũng không rời đi, có lẽ anh ta vẫn còn chưa thỏa thích.

Lần gặp mặt lúc này ở đây ngược lại cũng không phải là không có thu hoạch, ít nhất thì phân tích của Mộc Tử Hi hắn cũng cảm thấy hơi có phần hợp lý.

Nếu như nhiệm vụ ngẫu nhiên là có nối liền với sự tồn tại của khu vực thứ hai và khu vực thứ ba, như vậy thì cái loại cách thức có thể dựa vào tìm kiếm để đạt được phần thưởng điểm vinh dự này, thì ở khu vực thứ hai và khu vực thứ ba cũng khả năng tồn tại.

Cứ như vậy, toàn bộ nhân viên tham gia vào nhiệm vụ cũng có thể đạt được điểm vinh dự thêm vào, có lẽ là sẽ có tồn tại cái tình hình cá lớn nuốt cá bé, nhưng ít nhất thì người của ba nhà Minh Phủ sẽ không có xuất hiện ra hiện tượng phân chia khu vực không công bằng, con đường phân chia không công bằng.

Cho nên hủy bỏ quyền hạn có thể ở giữa thế giới hiện thật giành được điểm vinh dự, thay đổi thành ở giữa nhiệm vụ ngẫu nhiên có thể đạt được điểm vinh dự ngoài mức quy định, thật ra vẫn là có thể khiến cho nhân loại có được sức mạnh cạnh tranh giống với quỷ vật.

người trước có thể dựa vào làm một mình, nhưng mà người thứ hai phải dựa vào kết hợp đoàn thể, cho nên ngày hôm nay Mộc Tử Hi nói nhiều với hắn như vậy, có lẽ chính là đang hướng về phía hắn nhắn nhủ một cái ý tứ như vậy.

Mở cửa lên xe ngồi, Hạ Thiên Kỳ nhấn nút hạ cửa kính xe xuống lại nhìn thoáng qua quán bar phát ra ánh đèn neon lập lòe, sau đó không chút quyến luyến mà giẫm xuống chân ga.

...

Khúc Ưu Ưu năm nay 24 tuổi, là một nhân viên văn phòng bình thường của một đơn vị xí nghiệp ở thành phố Tuy Lăng, tính cách hướng ngoại, giỏi về xử lý quan hệ cá nhân. Cũng chính là những ưu điểm này của cô, cho nên gần đây cô được một vị tổng giám đốc sales của bộ phận hành chính công ty xem trọng, đề bạt lên thành trợ lý tổng giám đốc.

Mặc dù mức lương nhận được của trợ lý tổng giám đốc cũng không cao, công việc vừa nhiều lại vừa lẫn lộn, trên thì làm đến ghi chép tóm tắt của các loại hội nghị, kiểm soát tình hình các hạng mục công tác thường ngày của quản lý, xuống đến lẫn vào bên trong nhân viên, hòa mình thành một khối, trở thành tai mắt của tống giám đốc đặt ở giữa các nhân viên.

Khúc Ưu Ưu biết rất rõ là chức trợ lý tổng giám đốc này sẽ không dễ làm, nhưng dù vậy, nhưng lúc khi cô ký tên trên giấy tờ nhậm chức, trái tim vẫn còn xúc động mà mãnh liệt như cũ.

Trợ lý tổng giám đốc, nói trắng ra chính là cánh tay phải của bộ phận hành chính, thân tín của tổng giám đốc.

Ở trong bộ phận hành chính, đừng nói là những nhân viên bình thường, ngay cả đến giám đốc quản lý cũng đều đối diện với một cô gái nhỏ tuổi như cô đây bằng khuôn mặt tươi cười đón chào, nếu không thì cô cứ tùy tùy tiện tiện lại ở bên tai của tổng giám đốc nói thầm hai câu, bọn họ sẽ gặp phải họa lớn.

Ngày đầu tiên nhậm chức quan, Khúc Ưu Ưu rất hăng hái vội vàng trong vội vàng ngoài, cho dù cho dù vẫn là những đồng nghiệp kia, nhưng mà ở dưới góc nhìn của cô, các đồng nghiệp đang trên thái độ với bản thân mình lại hoàn toàn không đồng nhất.

Không còn là tiểu Khúc mặc cho người khác luôn quát bảo như trước kia nữa, tên gọi hiện tại của cô là trợ lý Khúc.

Bận rộn cả một buổi tối, Khúc Ưu Ưu lại dẫn theo một nhóm bạn tốt từ thời đại gọc của cô, nhừng với những bạn trai của các cô ấy mời đến gian phòng thuê của mình, vì để chúc mừng cho cô thành công thăng chức lên làm trợ lý tổng giám đốc mà chè chén say sưa.

Khúc Ưu Ưu tốt nghiệp ở một chỗ giống như học viện nghệ thuật, có mấy người bạn chôi chơi với nhau tương đối tốt, sau khi tốt nghiệp đại học hoặc chính là thay đổi công việc liên tục, hoặc chính là tăng ca hết sức dồn ép, tóm lại dưới góc nhìn của cô, những người này cũng không có hòa nhập được tốt như bản thân mình.

Mùi hương cùng hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên "ùng ục ùng ục" khắp bốn phía, Khúc Ưu Ưu uống ba chai bia lót bụng, vốn là cô không thể nào có thể uống được, thanh âm lên tiếng nói cũng trở nên lắp bắp, một bàn tay đang ra dấu ở trước mắt mọi người, rất là vui vẻ đắc ý.

"Mình cối cùng cũng hết khổ với bọn họ, chờ mình làm hai năm trợ lý tổng giám đốc, chuyện gì cũng nghe ngóng được, là mình có thể chuyển công tác đi đến một công ty khác, chính là nếu không thành công vậy thì cũng phải là một giám đốc.

Mọi người nói có phải không?"

"Phải!"

Ba nam ba nữ ra sức gióng trống tâng bốc cho Khúc Ưu Ưu, lúc này nghe một người đàn ông với khuôn mặt hào hoa phong nhã nói:

"Ưu Ưu, cậu phải đối xử tốt với chúng tôi, con đường tiền đồ sau này của chúng tôi đều trông chờ vào cậu."

"Yên tâm đi, tất cả hãy để tôi lo."

Khúc Ưu Ưu một bên hướng về phía mấy người cười khúc khích, một bên làm chút rượu nhẹ rồi gật đầu tương ứng với được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status