Ấn Công Đức

Chương 187 : Chương 187CHỖ DỰA



Người bắt đầu chọn dược thảo đầu tiên là Mộc Viễn của Ngự Thú Tông. Chỉ thấy cái quạt trong tay y lắc một cái, chữ trên mặt quạt bay ra ngoài. Những hàng chữ đó không ngừng bay ra, đánh rơi vài điểm sáng, sau đó lại cuốn những điểm sáng về, ào ào đáp xuống trước mặt Mộc Phi Nhạn.

Mộc Phi Nhạn bắt đầu phân loại xử lý các dược liệu một cách đơn giản. Những dược liệu này đều được giữ nguyên trạng thái tươi mới khi lấy ra khỏi bùn đất, bắt buộc phải tiến hành xử lý mới có thể sử dụng.

“Nhanh vậy sao? Không suy nghĩ kỹ à?”

“Đệ tử của Ngự Thú Tông cũng luyện đan lợi hại tới vậy... Yên phận nuôi linh thú cho tốt không được sao, chạy đi luyện đan làm gì chứ!”

Chẳng ai nghĩ tới, người chọn dược thảo đầu tiên lại là Mộc Viễn của Ngự Thú Tông. Nhìn thì có vẻ tu vi của y là thấp nhất, hình như mới đột phá Nguyên Anh kỳ, cảnh giới cũng không ổn định, giống như để tham gia trận đấu nên tạm thời dùng đan dược để nâng cao cảnh giới.

Loại người này có thể luyện ra được đan dược cấp bảy sao?

Thiên phú quá lợi hại!

Chẳng lẽ là vì tự cảm thấy không bì được với người khác, nên bắt đầu bất chấp hết, vò đã mẻ thì không sợ rơi? Nếu không, sao có thể chọn dược liệu tùy tiện đến vậy chứ? Đến ngay cả đệ tử ưu tú nhất của Đan Phù Tông, Sở Nam Huyền kia vẫn chưa động đậy. Phải biết rằng, cô gái đứng bên Sở Nam Huyền cũng vô cùng tài năng, là Lâm Diệu Thiển đứng thứ nhất trên bia linh dược của Đan Phù Tông. Có lẽ trình độ đan đạo của cô ta kém hơn Sở Nam Huyền một chút, thế nhưng kiến thức về dược lý của cô ta lại cực kỳ xuất chúng. Nghe nói, cô ta ghi nhớ ngàn vạn loại dược liệu trong đầu, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt được dược liệu thật giả, nói ra được dược tính.

Bọn họ cũng chưa bắt đầu, mà người của Ngự Thú Tông lại hành động trước?

“Lại hành động rồi lại hành động rồi!”

Chẳng ngờ rằng, người hành động lần này vẫn không phải là Đan Phù Tông, mà là đệ tử của Lượng Kiếm Sơn.

“Thời buổi này, kẻ nuôi linh thú chạy đi luyện đan thì cũng thôi, đến ngay cả kiếm tu giờ cũng chạy qua chen chân. Các ngươi đều không tập trung vào chuyên môn tới vậy sao!”

“Sự nổi bật của đan tu các ngươi đều bị cướp mất rồi!” Đệ tử của Đan Phù Tông ngồi dưới rất nhiều, có điều khi họ nghe thấy lời này cũng không để bụng, ánh mắt vẫn sáng quắc nhìn chằm chằm vào quá trình luyện đan ở trên.

Âu Dương Miện ra tay gần như cùng lúc với Sở Nam Huyền. Khi họ chọn được dược liệu, Khúc Uyển Nhi và Lâm Diệu Thiển ở bên cũng bắt đầu cùng xử lý dược thảo, cả hai bên đều phối hợp vô cùng ăn ý.

Hiện giờ, chỉ còn lại mình Nam Ly Nguyệt là chưa động đậy.

Nàng đứng yên tại chỗ, đã rất lâu mà vẫn chưa hề có động tĩnh gì.

Ở dưới có không ít người đã đặt cược, nhìn thấy tình hình thế này thì có người chế giễu: “Không ai cược cho nữ đan sư kia sao?”

“Nói đến thì, cho dù là đan đạo, phù đạo hay kiếm đạo, thì phần lớn những người đã sớm bước tới đỉnh cao vẫn là đàn ông chúng ta.” Sau khi hắn nói xong thì hứng phải một loạt ánh mắt lạnh lùng của các nữ tu. Nhưng hắn vẫn không hề để tâm, “Ngươi nhìn xem, năm luyện đan sư trên đài, chỉ có mỗi một người là phái nữ. Những người phụ nữ khác, chẳng phải đều chỉ làm trợ thủ cho họ thôi sao?”

Trong giới tu chân cũng có nữ tu tài năng, ví dụ như lão tổ Độ Kiếp kỳ Lục Thu của Lượng Kiếm Sơn, chính là nữ kiếm tu. Đan Phù Tông cũng có lão tổ là nữ. Tất nhiên, phụ nữ tu luyện đến trình Độ Kiếp quả thực có ít hơn một chút. Trừ hai người họ ra, những lão tổ Độ Kiếp kỳ của các tông môn khác không có ai là nữ.

“Dù sao thì ta cũng không cược Liễu Mỹ Lệ đó.” Hắn tiếp tục nói: “Không ai cược nàng ta sao?”

Sở Nam Huyền được cược nhiều nhất, tiếp theo chính là Mục Cẩm Vân. Những người cược Mục Cẩm Vân đều là những nữ tu xinh đẹp, e rằng là đã bị vẻ ngoài của tên nhóc đó mê hoặc. Âu Dương Miện xếp thứ ba, Mộc Viễn thứ tư, Liễu Mỹ Lệ cuối cùng. Người vừa lên tiếng liếc một cái, nhìn thấy một đốm xanh ở đáy cột Long Đằng của Liễu Mỹ Lệ thì còn tấm tắc than thở: “Không ngờ có người thật sự cược cho Liễu Mỹ Lệ. Có phải là kẻ ngu không vậy?”

Tuy rằng không nhiều, nhưng cũng có, thật làm người ta phải kinh ngạc.

Kết quả hắn nghe thấy một giọng nói vang lên: “Ngươi mới ngu ấy!” Một nữ tu vung thẳng một bạt tai qua, móng tay dài sơn đỏ suýt chút nữa đã cào vào mặt hắn.

“Kim Đan kỳ?” Nhìn thấy nữ tu đó là Kim Đan kỳ, hắn lập tức nổi giận. Hắn đang muốn ra tay, đã nhìn thấy có một người đứng sau lưng nữ tu đó, không ngờ lại là tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Đan Phù Tông. Hắn thu lại hơi thở ngay lập tức, bất mãn nói: “Làm sao? Ở đây mà ngươi còn muốn gây chuyện hả? Con gái con đứa, đùng có nóng tính như vậy!”

Hoàng Vi Hi thở hổn hển mắng: “Ta cược đấy, toàn bộ linh thạch của ta đều đã cược cho nàng đấy. Sao hả?”

“Ngươi thử phát ngôn thêm một câu ngu nữa xem?”

Tuy rằng bị sư huynh ở sau kéo lại, cô ta vẫn xông lên phía trước. Không dùng pháp thuật được, bàn tay lại cào lung tung, muốn rạch ra vài đường trên mặt kẻ kia, giống như một con mèo đang xù lông.

Tô Lâm An cũng chú ý tới Hoàng Vi Hi.

Cô ta chính là nữ tu trong đôi sư huynh muội được Liễu Loạn Ngữ và Nam Ly Nguyệt tốt bụng cho quá giang một đoạn vào thành. Hoàng Vi Hi có hảo cảm với Liễu Loạn Ngữ, nói năng với Nam Ly Nguyệt không tôn kính cho lắm. Cuối cùng họ gặp nhau ở vòng sơ khảo của Đan Phù Tông, được Tô Lâm An hẹn đấu, nói rằng sau này sẽ gặp lại ở cuộc thi.

Chắc chắn cô ta đã bị loại. Không ngờ rằng bây giờ cô ta lại trở thành người ủng hộ của Nam Ly Nguyệt, ờm...

Nhìn vậy thì nữ tu Kim Đan kỳ này, thực ra cũng không đáng ghét đến thế.

Tô Lâm An biết rõ thói quen của Nam Ly Nguyệt. Năng lực thôi diễn của nàng rất mạnh, mỗi lần vào lúc thôi diễn đều đứng nguyên tại chỗ không động dậy, thời gian có thể kéo dài tới một hai ngày. Theo sự hiểu biết của Tô Lâm An, hiện giờ Nam Ly Nguyệt vẫn còn đang trong phân đoạn thôi diễn.

Thực lực của Nam Ly Nguyệt không tồi, tiếc rằng, những đối thủ mà nàng gặp phải đều quá mạnh.

Quét mắt của một lượt qua các luyện đan sư trên đài, Tô Lâm An xác định được, người mà Nam Ly Nguyệt có cơ hội thắng chỉ có một.

Âu Dương Miện.

Những người khác, Nam Ly Nguyệt hoàn toàn không có phần thắng.

Dù là thắng hay thua, sau trận đấu này, Nam Ly Nguyệt đều sẽ đứng ra vạch trần kẻ mang thân phận giả mạo ở trên đài. Thế nhưng nếu trong tình huống nàng không có trình độ đan đạo xuất chúng, những người khác đều lợi hại hơn nàng, thì có tu sĩ cao cấp nào của ba tông môn lớn sẽ vì bảo vệ nàng mà đắc tội với Đan Phù Tông chứ?

Nàng và Liễu Loạn Ngữ chỉ là hai Nguyên Anh kỳ, ở trên đài lại có tới ba vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ viên mãn của Đan Phù Tông. Nếu họ liên thủ lại, có thể khiến Nam Ly Nguyệt không nói ra được một lời hoàn chỉnh.

Một nữ tán tu không có bề thế, trấn áp được thì trấn áp thôi.

Chỉ e dù có người hoài nghi trong lòng, thế nhưng chuyện này sẽ được che đậy trôi qua trong im hơi lặng tiếng. Còn kết cục của nàng, nghĩ thôi cũng đã biết.

Tô Lâm An đứng đó nghĩ tới những chuyện sẽ xảy ra với Nam Ly Nguyệt tiếp sau đây, càng nghĩ lại càng tức.

“Những kẻ kia thấy Nam Ly Nguyệt không có chỗ dựa, chắc chắn ngay cả cơ hội lên tiếng cũng sẽ không cho nàng.”

Nàng tỏa ra khí thế hùng hổ, ngay cả trong nguyên thần cũng dấy lên gió bão.

Khoa Đẩu Hỏa nhìn đến phát ngốc.

Nó lén tán dóc với Sơn Hà Long Linh: “Tự nàng ta chỉ vì một chuyện chưa xảy ra rồi tự suy diễn, để rồi tức đến mức vậy?”

“Xưa nay ta chưa từng thấy ai như thế cả.” Khoa Đẩu Hỏa tiếp tục cảm thán, “Sao ta lại nhận một chủ nhân giống như não có vấn đề chứ?”

Sơn Hà Long Linh cẩn thận che chở cho chiếc lá nhỏ của hoa Đa Tình, vui vẻ nói: “Trí tưởng tượng của chủ nhân thật phong phú.”

Khoa Đẩu Hỏa: “...”

Sơn Hà Long Linh: “Chủ nhân thật đẹp.”

“Cút sang một bên! Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa.” Khoa Đẩu Hỏa cảm thấy mình chẳng thể nói gì được với kẻ nịnh hót này.

Vào đúng lúc này, nó lại nghe thấy Tô Lâm An nói: “Ai bảo Nam Ly Nguyệt không có chỗ dựa!”

“Tô Lâm An ta chính là chỗ dựa của nàng!”

“Ngàn năm trước, đám người này có ai nhìn thấy ta mà không quỳ xuống xin tha!” Nói xong, thần thức của Tô Lâm An bỗng bay nhanh về phía trước. Trên người nàng như bị buộc một sợi chỉ vô hình, liên kết chặt chẽ cơ thể nàng và rối gỗ. Lúc này, sợi chỉ vô hình đó đã sớm bị kéo căng, mà Tô Lâm An vẫn xông về phía trước. Điều này khiến từ đầu đến chân nàng đều như bị căng ra, da đầu cũng bị kéo đến phát đau.

Nhưng nàng không dừng lại, vẫn tiếp tục xông lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status