Ấn Công Đức

Chương 51 : Chương 51DỊU DÀNG



Trương Tề Sơn định vung kiếm đỡ, nhưng lại không biết phải đỡ từ đâu. Gã chỉ có thể xoay cổ tay khiến phi kiếm nhanh chóng xoay tròn, ý đồ tạo thành một bức tường kiếm khí. Thế nhưng, gã vẫn chậm hơn một bước, tường kiếm khí còn chưa hình thành, kiếm khí của Mục Cẩm Vân đã tới.

Trương Tề Sơn chỉ cảm thấy cả người đau nhói đến mức suýt muốn ngất đi. Đợi khi gã cắn chặt răng muốn phản kích lại, từ thanh kiếm đá đã phát ra một giọng nói, “Trương Tề Sơn trúng một trăm lẻ một kiếm, thách đấu thất bại.”

Cái gì? Một trăm lẻ một kiếm? Chỉ trong chớp mắt đã trúng nhiều kiếm tới vậy? Ra kiếm thật nhanh!

Đợi ánh đỏ tản ra, người xung quanh mới nhìn thấy vô vàn vết kiếm trên người Trương Tề Sơn. Nếu không phải gã mặc một bộ bảo giáp cấp bậc không tệ thì chỉ e đến giờ mạng cũng chẳng còn.

Gã là tu sĩ Kim Đan kỳ, y phục trên người cũng là dành cho tu sĩ Kim Đan kỳ. Còn Mục Cẩm Vân chỉ mới Trúc Cơ, thanh kiếm trong tay cũng chỉ là hàng mượn của người khác, mà nó cũng chỉ được sử dụng khi người ta ở Trúc Cơ kỳ, bởi vậy uy lực giảm bớt đi rất nhiều. Thế nhưng dù vậy, hắn vẫn có thể đánh bại Trương Tề Sơn chỉ trong một chiêu!

Trương Tề Sơn khó mà tin nổi. Gã quả thực không dám tin những điều vừa xảy ra. Gã thế mà lại bị một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đánh bại chỉ bằng một chiêu kiếm?

Tỉ thí kết thúc, võ đài cũng biến mất theo. Sắc mặt Trương Tề Sơn tái nhợt, gã nhìn Mục Cẩm Vân với vẻ mặt phức tạp, im lặng một hồi lâu mới nói: “Không hổ là sư huynh nội môn, kiếm pháp cao thâm tới vậy.”

Không ngờ vào đúng lúc đó, Hoa Mộc Tâm lại kinh ngạc nói: “Cẩm Vân sư đệ hôm nay mới gia nhập Lượng Kiếm Sơn, sao đã luyện được kiếm pháp Thất Tinh của Lượng Kiếm Sơn chúng ta? Ta thấy trình độ kiếm đạo của ngươi, có lẽ cũng phải tu luyện đến Tam Tinh rồi nhỉ?”

Vừa dứt lời, vẻ mặt các đệ tử xung quanh đều trở nên nghiêm trọng.

Kiếm pháp của Lượng Kiếm Sơn không truyền ra ngoài. Nếu như không phải đệ tử trong tông môn, không thể học kiếm pháp Thất Tinh.

Hôm nay Mục Cẩm Vân mới nhập môn, lại đã luyện được kiếm pháp Thất Tinh tới mức này. Là ai đã vi phạm môn quy, truyền kiếm quyết bổn môn của bọn họ ra ngoài?

“Hay là nên nói, thực ra truyền thừa của Tàng Kiếm Sơn các ngươi vẫn chưa thực sự bị đứt đoạn?” Hoa Mộc Tâm không có ý tốt, lần này ngay cả Tiểu Thiền cũng phát giác ra. Cô bé rất lo lắng, vốn đang sợ hãi núp sau lưng Mục Cẩm Vân giống như ngày trước trốn sau lưng ông nội. Thế nhưng giờ, khi thấy tất cả mọi người đều nhìn ca ca mình bằng ánh mắt dò xét và tra khảo, cô bé lại cắn răng, lấy hết dũng khí đứng sang bên cạnh Mục Cẩm Vân.

Cô bé còn tiến lên một bước nhỏ, muốn chắn phía trước ca ca.

“Các người, các người đừng nói linh tinh! Cái này là lần trước ca ca tỉ thí với người ta xong học được.”

“Tỉ thí với người ta xong học được? Ngươi cho mình là thiên tài tuyệt thế chắc?”

Mục Cẩm Vân lắc đầu, “Lần trước tiền bối Thiệu Hoa chỉ điểm cho ta một ít, nhưng vẫn chưa truyền thụ kiếm pháp cho ta.” Rồi hắn nhìn sang Hoa Mộc Tâm, “Hoa sư huynh đưa ta tới xem các vị tiền bối tỉ thí. Ta xem nhiều nên cảm ngộ được, vừa rồi lên đài không tự chủ nổi mà thi triển!”

“Cho nên ngươi ở đây nhìn chúng ta so kiếm một hồi là đã học được kiếm pháp Thất Tinh của chúng ta luôn? Ha ha ha ha ha...”

Không ít người cười lớn không ngớt, thế nhưng cũng có người nhíu mày, dùng ánh mắt dò xét để đánh giá Mục Cẩm Vân, muốn biết những lời hắn nói rốt cuộc có mấy phần là thật.

Thanh Phi - người vừa cho hắn mượn kiếm nói: “Ngươi nói ngươi vừa nhìn bọn họ so kiếm nên đã học được kiếm pháp.”

“Vừa rồi trong các ngươi có ai dùng kiếm pháp Tứ Tinh trở lên không?” Nàng quay đầu lại hỏi mọi người. Giọng nói rất dịu dàng, thế nhưng lại được nàng dùng gió thoảng truyền khắp bốn phương tám hướng khiến cho tất cả các đệ tử ngoại môn ở đây đều nghe thấy.

Không ai đáp lại.

Số đệ tử ngoại môn có thể luyện được kiếm pháp Thất Tinh đến tầng thứ tư trở lên có thể đếm được trên đầu ngón tay, những người vừa rồi ở đây lại càng không có ai luyện được.

Thanh Phi nghĩ một hồi rồi nói tiếp: “Nếu đã vậy, giờ ta sẽ thi triển kiếm quyết Tứ Tinh. Nếu ngươi có thể học được bảy tám phần, ta sẽ tin ngươi, thế nào?”

Mục Cẩm Vân nói: “Đa tạ sư tỷ giải vây.”

Thanh Phi cười khúc khích, “Ngươi cũng tự tin thật đấy.”

Nàng đưa tay ra, tức thì một thanh kiếm trúc màu xanh đã xuất hiện trong tay. Sau đó cổ tay nàng xoay chuyển, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, phi kiếm khi đâm khi gảy khi chặn, một sinh hai, hai sinh ba, thiên biến vạn hóa.

Chỉ thấy trong ánh kiếm, dáng người của nàng uyển chuyển bay múa. Ánh kiếm như lá trúc rơi lả tả trên áng tóc bờ vai, trong cái mỹ là sát khí đang ẩn mình.



Tô Lâm An ngáp dài một cái.

Nàng hỏi: “Đã nhìn rõ chưa?”

Có nghĩa là, chưa rõ ta lại múa lại thêm vài lần nữa cho ngươi?

“Ai da thực ra rất đơn giản mà.” Tô Lâm An nói, “Kiếm quyết Thất Tinh là bản đơn giản hóa của kiếm quyết Thất Diệu. Tầng thứ tư này tổng cộng có hơn hai mươi chiêu kiếm, liếc mắt nhìn qua đã thấy đầy sơ hở, trừ đẹp ra thì chẳng có ích gì.”

Nàng biến ra một thanh trúc trong tay, “Ngươi nhìn đây...”

Nàng vừa múa một lát, đã thấy Mục Cẩm Vân cầm Chiêu Hà lên bắt đầu mô phỏng theo.

Mới đầu chiêu kiếm của hắn còn chậm. Thế nhưng, từng chiêu một đều không có lỗi sai nào. Tuy không mềm mại như Thanh Phi, nhưng trái lại khí thế kiếm pháp của hắn trọn vẹn hơn, trong chiêu kiếm lộ ra ý lạnh ẩn hiện mơ hồ. Dần dần, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh hơn, bắt chước không khác chút nào. Ngay cả một chiêu mà Thanh Phi thi triển sai, hắn cũng sao chép lại y hệt.

Điều này khiến những người khác phải há hốc mồm.

Thanh Phi khẽ kinh ngạc, sau đó nói: “Tiểu sư đệ, ngươi đúng là quái vật! Ta tin ngươi vừa mới học xong.”

Nàng giải thích: “Đến cả chiêu kiếm sai của ta, hắn cũng có thể mô phỏng lại giống hoàn toàn, không phải vừa học thì là gì?”

Thanh Phi nhìn Chiêu Hà Kiếm trong tay hắn, “Thanh kiếm này giờ là của ngươi.”

“Ta và Hoa Mộc Tâm đều là đệ tử của đỉnh Dao Quang, sư phụ ta là sư tỷ của Hoa Mộc Tâm. Nếu như ngươi bằng lòng đến đỉnh Dao Quang, gia sư đồng ý nhận ngươi làm đệ tử quan môn.” Thanh Phi nói xong thì nhón mũi chân điểm một cái bay vọt lên cao, tà áo tung bay như tiên tử về trời. Nàng bay về phía trước một đoạn, bỗng quay đầu lại nhìn Mục Cẩm Vân cười một cái, cất lên giọng nói êm tai như chim oanh vàng, “Sư đệ, ta ở đỉnh Dao Quang đợi ngươi.”

Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi gặp được một vị sư tỷ dịu dàng xinh đẹp, đã vậy còn chủ động giúp mình thì phần lớn sẽ nảy sinh hảo cảm, thậm chí là động lòng.

Thanh Phi tỏ ra thiện chí chẳng qua chỉ vì muốn lôi kéo Mục Cẩm Vân tới núi của mình. Thế nhưng, sự tính toán của nàng lại không hề thành công.

Mục Cẩm Vân liếc Tô Lâm An.

Tô Lâm An liền nói: “Đã thấy nhan sắc của ta, chẳng lẽ còn bị loại son phấn phàm tục kia mê hoặc?”

Mặt Mục Cẩm Vân khẽ đỏ lên, nhìn về phía sư tỷ Thanh Phi đã bay xa chỉ để lại một làn gió thơm, nhìn cô ta biến mất ở chân trời.

Mùi hương gay mũi đúng là khó ngửi thật, hắn nghĩ thầm.

Chuyện mà Hoa Mộc Tâm cố ý khơi mào đã được giải quyết nhẹ nhàng. Thế nhưng, vẻ mặt y vẫn bình tĩnh, còn nhiệt tình ca ngợi, “Tiểu sư đệ quả là có tư chất kinh người, vậy vị tiểu muội này ắt hẳn cũng có chỗ xuất sắc...”

Tâm tư đã bị dập tắt của đám người kia lại rục rịch sôi trào.

Thua một người, vẫn còn một người mà. Hơn nữa người này chỉ mới vừa tới Ngưng Thần!

Mất mặt một chút cũng không sao, chỉ cần có thể vào nội môn tu luyện thì tu vi cảnh giới có thể tăng lên, còn có thể xem được rất nhiều công pháp bị hạn chế với ngoại môn. Cho dù phải đáng cược bằng danh dự, bọn họ cũng phải cướp lấy cơ hội này.

Vì vậy, chỉ trong chốc lát đã có rất nhiều người nhao nhao hô lên, “Ta Từ Phàm/Lý Lợi... thách đấu...”

Đúng lúc đó, một giọng nói vang như sấm rền truyền tới.

“Càn quấy!”

“Hoa Mộc Tâm, còn không dẫn người tới đây, cẩn thận chưởng môn trách phạt ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status