Ấn Công Đức

Chương 584 : Chương 584TÌNH YÊU BÉ NHỎ



Chương 584TÌNH YÊU BÉ NHỎ

Mùng chín tháng chín, ngụ ý mãi mãi dài lâu.

Trước giờ đàn ông mà thành thân với Thiệu Lưu Tiên, chưa có ai sống được quá một ngàn năm, ý nghĩa thiên trường địa cửu này hoàn toàn chính là một sự mỉa mai quá rõ ràng.

Còn có người bắt đầu âm thầm cá cược, cược xem Khương Chỉ Khanh có thể sống thêm được bao lâu. Những chuyện này căn bản không thể giấu được Thiệu Lưu Tiên, nghe nói bản thân bà ta cũng tiện tay đặt cược, cược một trăm năm.

Thời hạn một trăm năm chứng minh bà ta có ấn tượng khá tốt với Khương Chỉ Khanh.

Là kiếm tu, dẫu sao cũng sẽ có thêm chút ưu đãi.

...

Đã xác định sẽ đi đến thành Họa, tiếp theo họ tập trung chuẩn bị cho việc mở phong ấn.

Rất lâu trước kia, khi còn ở châu Vân Lai, Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân đã từng gặp phong ấn Thiên Ma, cũng đã thành công thả một cái chân của Thiên Ma chạy thoát. Khi đó, tu vi của nàng và hắn còn chưa đạt tới cảnh giới Địa Tiên.

Tuy nói, bây giờ phong ấn Thiên Ma ở các nơi khác đều đã được tăng cường, nhưng chuyện này cũng không làm khó được Tô Lâm An.

Tương tự, đối với người ngoài thì khí huyết sát của Thiên Ma có ảnh hưởng rất nguy hiểm, nhưng đối với Tô Lâm An thì nó lại không đáng kể gì. Bây giờ nàng đã thức tỉnh sức mạnh huyết mạch, cùng một nguồn cội với Nữ vương Thiên Ma. Chỉ cần mẹ nàng còn chút thần trí thì chắc chắn bà sẽ không tổn thương nàng.

Lúc còn ở đồng bằng Cổ Tỉnh, Tô Lâm An còn chưa biết thân thế của mình, nhưng cũng đã làm bạn với mẹ mình, thổi sáo uống rượu bên cạnh bà.

Những giọt nước mắt của bà cũng khiến cho Tô Lâm An không khỏi chua xót, khổ sở trong lòng. Đó là quan hệ máu mủ không thể chia cắt, là dòng máu nóng chảy xuôi trong cơ thể nói cho nàng, bà là người thân nhất của nàng.

Nàng ở trong lá Ngưng Băng, không ngủ, không nghỉ luyện chế trận bàn và pháp khí.

Hòa máu của mình vào trong đó, khiến cho trận bàn và pháp khí có hơi thở của nàng. Nàng cũng khảm đá Lưu Ảnh đã ghi lại một đoạn hình ảnh vào đó, đợi sau khi mở phong ấn thì sẽ sử dụng nó đến vỗ về phần thân thể tàn khuyết của mẹ. Đợi đến ngày trước khi đi, giấu chúng nó ở ba chỗ phong ấn còn lại. Một khi phong ấn ở thành Họa được gỡ bỏ, nàng sẽ kích hoạt ba nơi phong ấn khác. Sau khi phong ấn được gỡ bỏ thì các phần thân thể sẽ tự động tụ lại, mẹ ruột của nàng sẽ tỉnh lại.

Trong lúc Tô Lâm An đang bận rộn chuẩn bị cho việc gỡ bỏ phong ấn thì trong thành Họa, Thiệu Lưu Tiên cũng không hề nghỉ ngơi.

Mùng chín tháng chín sẽ thành hôn, tân lang lại không ở đấy, hắn còn đang trốn trong kẽ nứt.

Thiệu Lưu Tiên cũng không sốt ruột, dù cho đến lúc đó Khương Chỉ Khanh chưa thông qua khảo nghiệm được thật, thì cùng lắm là hủy bỏ hôn lễ. Chẳng lẽ trong thiên hạ hiện giờ còn có người dám cười nhạo trước mặt bà ta chắc?

Lúc này đây, Thiệu Lưu Tiên xắn ống tay áo lên tới cùi chỏ, tay phải thì cầm búa rèn một thanh trường kiếm. Búa nện xuống phát ra tiếng vang rất lớn, bà ta còn hát khe khẽ. Khúc hát dịu dàng uyển chuyển kết hợp với tiếng rèn loảng xoảng tạo nên ý vị khó nói thành lời, thiết huyết và nhu tình hòa lại với nhau, khiến cả người bà ta có thêm chút phong tình.

Trường kiếm được tôi bên trong lò lửa, bị lửa đốt đến đỏ rực, loáng thoáng có dấu hiệu sắp bị nóng chảy. Khi kim loại chảy ra, nhỏ xuống thì búa sắt lại nện mạnh xuống kiếm, khí lạnh trong búa tạ xâm nhập vào trường kiếm, lạnh nóng giao nhau khiến thân kiếm càng sáng đến lóa mắt.

Ánh sáng ấy chiếu rọi lên gò má bà ta, tôn lên đôi mắt sáng như sao xa, mặt như trăng rằm, đẹp tới mức rung động lòng người.

Tâm trạng của Thiệu Lưu Tiên rất tốt, Tiểu Thiền quỳ ở bên cạnh thì tóc tai bù xù, mặt mũi tái nhợt. Đôi mắt ứ máu của nàng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đang bị Thiệu Lưu Tiên rèn đi rèn lại, cảm thấy mỗi nhát búa đều nện thẳng xuống trái tim nàng, khiến nàng đau lòng vô cùng, hận không thể lấy thân mình thay thế.

Chỉ vì, thứ Thiệu Lưu Tiên rèn không chỉ là một thanh kiếm.

Nó còn liên kết với ca ca.

Bây giờ, ca ca còn chưa thông qua khảo nghiệm, huynh ấy còn đang chịu đau đớn bởi sự trui rèn mà không hay biết. Nàng rất sợ, sợ thân kiếm gãy lìa, nhưng mà, bây giờ nàng hoàn toàn không giúp gì được. Nàng đang quỳ trên một chiếc nệm mềm bọc da trắng, phía trên nệm phủ đầy gai nhọn.

Đó là gai hoa tình. Gai hoa tình sẽ không nói dối, nếu trong lòng có tình, nó sẽ làm nàng tổn thương càng nhiều hơn, độc tính cũng càng mạnh.

Đầu gối Tiểu Thiền không ngừng chảy máu, độc từ vết thương chảy khắp toàn thân, khiến cả người nàng tê liệt, tay chân cứng ngắc, ngay cả đầu óc cũng trở nên chậm chạp. Đây là hình phạt mà sư phụ dành cho nàng, bởi vì, nàng thích một người không nên thích.

Thời gian trôi qua rất chậm, mỗi một lần hít thở đều là giày vò.

Nàng chỉ có thể tập trung nhìn thanh kiếm đang không ngừng bị tôi rèn. Chỉ có tập trung lực chú ý thế này, mới có thể tạm thời quên đi nỗi đau đớn trên thân thể.

Nhưng lúc này, Thiệu Lưu Tiên bỗng nhiên giơ tay, lấy kiếm ra khỏi lò lửa, tiếp đó vuốt ve mũi kiếm, trên mặt lộ ra một nụ cười hơi quái dị. Bà ta nhìn chằm chằm vào thân kiếm không hề chớp mắt, yên lặng một hồi rồi bỗng cười khanh khách.

“Trong kẽ nứt có ảo cảnh tâm ma.”

“Ngươi đoán xem hắn chọn ai?”

Là Tô Lâm An, người hắn vẫn nhớ nhung ngay từ đầu; hay là Tiểu Thiền, người luôn gọi hắn là ca ca, hết sức ngưỡng mộ hắn; hay là Tình Nhi, người hy sinh chính mình để cứu hắn?

Hắn đã đi qua bụi hoa tình.

Chịu ảnh hưởng của độc hoa, đáy lòng sẽ chịu đủ giày vò. Chữ tình như đao, tàn phá ý chí của hắn từng chút một, khiến hắn trầm luân trong vũng bùn tình ái, không có cách nào tự thoát khỏi. Thiệu Lưu Tiên thích chơi trò chơi kiểu này, bà ta thích xem người khác khốn khổ vì tình, giống như bà ta hồi còn trẻ.

Chỉ là không ngờ, trong ảo cảnh tên Khương Chỉ Khanh này lại lựa chọn như thế, đúng là ra ngoài dự đoán.

Hắn cũng giãy giụa, bàng hoàng, nhưng quãng thời gian đó còn ngắn hơn so với bà ta nghĩ. Trong thế giới kia, thứ cuối cùng hắn chọn chính là đạo của hắn. Những sợi tơ tượng trưng cho tình cảm quấn quanh người hắn, bị hắn chém đứt từng sợi một, mà ánh mắt của hắn cũng dần dần sáng suốt trở lại, tựa như gạt bỏ đi vô số lớp sương mù, rốt cuộc sau cơn mưa trời lại sáng.

Thế này có xem như bà ta đã giúp hắn không?

Giúp hắn tĩnh tâm, sáng suốt, rèn luyện nội tâm?

“Nhìn ánh mắt ngươi kìa, chẳng lẽ hắn còn có thể chọn ngươi sao.” Thấy ánh mắt thấp thỏm nhưng lại có chút mong chờ của Tiểu Thiền, Thiệu Lưu Tiên mở miệng trào phúng.

Tiểu Thiền nghe thế thì ánh mắt lập tức ảm đạm, yên lặng gục đầu xuống.

Thật ra nàng biết trong lòng ca ca không có mình, huynh ấy chỉ xem nàng như muội muội. Nhưng ai có thể khống chế được tình cảm chứ, nàng thật sự yêu hắn.

Thiệu Lưu Tiên không nhìn Tiểu Thiền nữa mà đâm kiếm chênh chếch về phía trước, bổ thẳng ra một vết nứt trên không trung. Tiếp đó, bà ta lách mình vào kẽ nứt, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Khương Chỉ Khanh.

Lúc này, Khương Chỉ Khanh đang cuộn mình ở một xó xỉnh trong kẽ nứt.

Quần áo của hắn rách bươm, trên người toàn vết máu. Có cánh hoa tình dính ở sau gáy hắn, nó đã úa vàng. Thiệu Lưu Tiên nhặt lấy cánh hoa, đầu ngón tay vê nhẹ đã khiến nó nát thành bụi phấn. Bà ta nở nụ cười, “Không ăn được tình ái yêu thương, ngươi tủi thân lắm nhỉ.”

“Giày vò ta lâu như vậy, cuối cùng cũng có người trừng trị được ngươi.”

Bà ta rắc bột phấn lên người Khương Chỉ Khanh, rồi khom người cúi đầu xuống, dán bàn tay lên trán hắn, từng sợi linh khí theo đó chảy vào cơ thể hắn. Không bao lâu sau, hơi thở quanh người Khương chỉ Khanh đã trở nên vững vàng, thương tích trên người cũng lành lặn hoàn toàn.

Đợi đến khi Khương Chỉ Khanh mở mắt ra, Thiệu Lưu Tiên nhìn đôi mắt không có chút rung động nào của hắn, nghiêm túc hỏi: “Rõ ràng trong lòng ngươi có tình, sao có thể nhìn thấu được nữ nhi tình trường?”

Bà ta vẫn luôn cho là mình đã nhìn thấu được, cũng từng dựa vào thanh kiếm trong tay mà dẹp bỏ được mọi chông gai, chôn vùi hết tất cả trong quá khứ. Nhưng không ngờ vào lúc tu vi đạt đến Thiên Tiên tột đỉnh, bọn chúng lại trồi lên lần nữa, khiến lòng dạ bà ta rối bời.

Không biết Khương Chỉ Khanh của bây giờ, vào một ngày nào đó ở tương lai, trong lòng còn có thể tĩnh lặng như thế này không.

Nhưng ít nhất lúc này đây, hắn đã nhìn thấu được mê chướng của hoa tình, mà đây lại là chuyện mà hiện giờ bà ta chẳng thể nào làm được.

Nếu bà ta muốn thấy được ngày đó, thì chắc chắn rằng Khương Chỉ Khanh sẽ sống lâu hơn những vị phu quân lúc trước của bà ta. Thiệu Lưu Tiên âm thầm suy nghĩ: “Hay là đi đổi kỳ hạn khác, đổi cược một trăm năm thành một ngàn năm.”

Khương Chỉ Khanh hơi ngẩn ra, nói: “Thiên hạ chẳng thái bình, lại lấy gì bàn đến chuyện yêu đương.”

Trong lòng có sự bác ái, há có thể sa vào tư tình nữ nhi.

Thiệu Lưu Tiên cười, “Vậy vừa hay. Ngươi thành thân với ta, ta có thể giúp ngươi.”



Chẳng mấy khi gặp được một người thú vị thế này, không ngờ trong lòng hắn còn mang thiên hạ, đúng là hiếm thấy. Phải ở bên cạnh hắn nhiều hơn, mới có thể tiếp tục tìm được thú vui nha. Lâu chủ của Thiên Cơ Lâu - Thiên Sinh có khả năng tiên đoán, đã nói bà ta có liên quan đến kẻ cứu thế, chẳng lẽ đó là Khương Chỉ Khanh ư?

Bà ta cũng muốn xem xem hắn có thể làm được chuyện gì.

“Ta còn có lựa chọn khác sao?” Lúc này, Khương Chỉ Khanh cũng hiểu, hắn không trốn thoát nổi. Mùng chín tháng chín thành thân, thời gian còn lại chưa đến nửa tháng, kiếm thuật của hắn hoàn toàn không có khả năng thắng được Thiệu Lưu Tiên.

Chênh lệch quá lớn, hắn cũng tự mình hiểu lấy. Đã không chạy thoát được thì chỉ có thể chịu đựng.

“Không có.” Thiệu Lưu Tiên kéo hắn dậy, rồi ném kiếm vào ngực hắn, “Đây là Thiệu Lưu Tình. Ta đã luyện lại nó, bên trong không còn khí linh nữa, nhưng kiếm vẫn còn. Muốn lấy hay không, chính ngươi quyết định.”

Bản lĩnh nói mò của bà ta đúng là tự nhiên trôi chảy.

Trên thực tế, lông tóc của Khương Chỉ Khanh đã được dung nhập vào trong kiếm. Bà ta có thể thông qua kiếm này, nắm giữ sống chết của hắn. Tương tự, nếu Khương Chỉ Khanh vẫn luôn dùng kiếm này để tu hành thì sau này bà ta còn có thể thông qua nó để nhìn trộm, thậm chí là khống chế cả nguyên thần của hắn.

Nhưng mà tạm thời còn chưa chắc hắn có dùng nó hay không. Nếu hắn không sử dụng thì bà ta cũng sẽ không ép.

Bàn tay cầm kiếm của Khương Chỉ Khanh bỗng sững lại. Hắn chẳng ừ hử gì, cất thanh kiếm vào trong tay áo, trên mặt không có biểu cảm nào, có vẻ rất bình tĩnh.

Thiệu Lưu Tiên bèn nói: “Đi thôi, về chọn quần áo. Ta không thích tân lang mặc đồ đỏ, chi bằng ngươi mặc màu tím nhé? Hay là màu xanh?”

“Ngày thành thân sẽ có rất nhiều người, ngươi cần chỉn chu một chút.”

Mặc kệ bà ta nói gì, Khương Chỉ Khanh đều không lên tiếng. Lâu dần, Thiệu Lưu Tiên cũng thấy mất hứng, chẳng buồn nói chuyện với hắn nữa.

Thời gian vụt trôi, đảo mắt đã đến mùng tám tháng chín, trong thành Họa giăng đèn kết hoa, cả tòa thành đều được lụa đỏ bao trùm, không khí đúng là vui vẻ vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status