Ấn Công Đức

Chương 66 : Chương 66KHÁNG LẠI UY ÁP



Ở trên ngọn núi nơi đệ tử tạp dịch đốn củi, Sở Tài Nguyên vẫn đang lẩm bẩm.

“Hóa ra không phải là Mục chưởng môn muốn giúp ta, mà là củ cải đại tiên giúp ta.”

“Gần đây đều là củ cải đại tiên dùng ý chí điều khiển thanh kiếm đó giúp ta chặt cây.”

“Còn truyền công pháp gì đó cho ta.”

Trên người hắn có đồ trang sức hình củ cải đại tiên, là vật may mắn hắn mang theo khi rời khỏi trấn Thanh Thủy. Giờ nhớ đến, hắn bèn lấy nó ra cung kính đặt trên một hòn đá sạch sẽ, còn thắp ba nén nhang.

“Cảm ơn củ cải đại tiên đã phù hộ.”

“Tín đồ Sở Tài Nguyên cảm kích không thôi.”

“Tuy rằng ta đã phá thân đồng tử, nhưng chỉ cần đại tiên không ghét bỏ, ta nguyện phụng dưỡng bên cạnh đại tiên...” Nói xong hắn lại thấy sai sai, khẽ bổ sung thêm một câu, “Nhưng không phải xuất gia, ta vẫn muốn tìm một đạo lữ.”

“Hay là đợi sau này ta có con, để nó làm đồng tử cho ngài?”

Hắn trực tiếp bán đứt luôn đứa con trong tương lai kia của mình.

Tô Lâm An túm phiến lá kia.

Nàng thấy Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền đang chạy tới đây. Bọn họ đang cưỡi mèo Vân, tốc độ rất nhanh.

Đúng lúc này, chiếc lá mà nàng chần chừ chưa hái bỗng nhẹ nhàng rụng xuống đầu ngón tay nàng. Vốn dĩ việc đoạn kiếm gãy bị tổn thương sẽ ảnh hưởng tới nguyên thần của nàng, nhưng vào khoảnh khắc chiếc lá rụng xuống, mối liên hệ ấy đã bị cắt đứt hoàn toàn.

Ấn Công Đức hơi sáng lên, cây bồ đề trong đó như đang sống. Dù đã không còn chiếc lá phát sáng, nhưng lá cây như có gió thổi qua, xào xạc đung đưa.

Bóng dáng nàng dần mờ đi, như vô số ánh sao lấp lánh đang dần tan biến.

Tô Lâm An ngây người. Tình cảnh như vậy, có lẽ sẽ khiến Mục Cẩm Vân cảm thấy nàng đã chết nhỉ? Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh...

Nàng nhìn Mục Cẩm Vân, vẫn giữ nụ cười nhưng đã nhuốm thêm vài phần bi thương. Chỉ có điều, đôi mày khẽ nhíu đã biểu lộ nỗi đau đớn và ẩn nhẫn của nàng.

Tuy đó là một tên nhóc khốn kiếp, thế nhưng trước mắt, hắn là thiếu niên duy nhất có thể nhìn thấy dung mạo của nàng. Tô Lâm An cảm thấy cho dù mình có biến mất, cũng phải biến mất một cách thật xinh đẹp. Nếu như không phải muốn làm bộ nguyên thần vô cùng suy yếu, nàng còn muốn hóa ra một bộ quần áo thướt tha nữa.

Bộ y phục màu xanh da trời nàng đang mặc quá nhạt nhòa, không hề phù hợp với một nữ ma đầu xinh đẹp như nàng! Sớm biết vậy đã hóa ra một cái váy dài màu đỏ!

Bóng hình nàng càng lúc càng mờ nhạt. Nguyên thần của nàng, cuối cùng cũng được thu nạp vào trong ấn giám lần nữa. Còn trong mắt Mục Cẩm Vân, nàng đang hóa thành vô số ánh sao, biến mất hoàn toàn.

Lệ khí quanh thân Mục Cẩm Vân bỗng nhiên bạo phát, trong lòng có tiếng quát: “Giết hắn.”

Ong Sí Vĩ bay nhanh như cắt, ngân châm của nó hóa thành một điểm sáng lạnh lẽo, đâm thẳng về phía Hạ Lâu Lan. Bướm Khô Diệp theo sát phía sau. Trừ nữ vương, từng đàn bướm lớn màu hồng cũng bay ra từ tay áo Tiểu Thiền, tạo nên một biển hoa dập dờn.

Hạ Lâu Lan sững người. Tuy y là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng linh thú cấp bảy không hề dễ đối phó. Linh thú cấp bảy tương đương với Nguyên Anh kỳ, mà con này, rõ ràng không phải là một linh thú cấp bảy bình thường!

Nhất định phải dốc hết sức lực bảo toàn bản thân, đợi người đến cứu. Nơi đây là tông môn, lẽ nào chúng vẫn dám giết y?

“Thúc công!”

Hạ Lâu Lan phản ứng cực kỳ nhanh, linh khí quanh thân vận chuyển đến mức cao nhất, tạo nên một lớp vách ngăn phòng ngự. Tuy nhiên linh khí phòng ngự của y đã bị ong Sí Vĩ phá tan chỉ trong nháy mắt. Cái châm đó đâm nát lớp bảo vệ của y nhẹ nhàng như chọc thủng bong bóng nước.

Linh thú cấp bảy gần trong gang tấc!

Hạ Lâu Lan sợ tới mức cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trên người y lại phát ra hào quang rực rỡ đủ mọi màu sắc. Đó là bảo quang linh vận sinh ra khi tất cả pháp bảo phòng ngự đều được kích hoạt bằng linh khí, bao bọc lấy y như một quả cầu rực rỡ.

Hạ Lâu Lan vẫn luôn đứng trên đỉnh cao, được mọi người tán tụng là con cưng của trời. Y đã bao giờ phải chịu cảnh chật vật tới vậy?

Nhưng điều khiến y cảm thấy hoảng sợ nhất là, tất cả các lớp phòng ngự của y đều đã được thi triển, vậy mà lại không địch nổi một con ong Sí Vĩ và đàn bướm Khô Diệp dày đặc ngút trời...

“Hắn dám giết người trong tông môn?”

Đôi mắt khát máu kia như muốn dìm Hạ Lâu Lan xuống hầm băng.

“Thúc công!”

Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một luồng kiếm khí từ trời cao giáng xuống, chém thẳng vào vị trí trước người Mục Cẩm Vân một tấc.

Cơn gió bén nhọn sượt qua gò má hắn.

Trên mặt Mục Cẩm Vân bị cắt một nhát, lập tức hiện một vết máu sâu. Hắn vốn vô cùng tuấn tú, giờ đây dù trên mặt có thêm một vết xước cũng không khiến người khác cảm thấy xấu xí, trái lại còn khiến hắn trở nên yêu dị hơn mấy phần, đẹp đến chấn động lòng người.

“Làm càn! Trong tông môn mà dám dùng linh thú đả thương người khác!” Người xuất kiếm chính là sư phụ của Hạ Lâu Lan, trưởng lão Cổ Khâu của đỉnh Thiên Khu. Ông ta biết rõ sự lợi hại của đám linh thú kia, vì vậy không ngăn chúng, mà trực tiếp chấn nhiếp chủ nhân của chúng.

Uy áp lan rộng, tựa như gió lốc điên cuồng nghiền ép Mục Cẩm Vân, muốn ép hắn phải cúi đầu khuất phục: “Mau ra lệnh đám linh thú kia dừng lại, bằng không, hành quyết tại chỗ!”

Chưởng môn và trưởng lão Hình đường cũng lần lượt xuất hiện. Mọi người đều không ngờ tới, trong tông môn lại xảy ra một trận đấu ác liệt tới vậy, hơn nữa hai bên tham gia đều là người có thế lớn trong tông môn.

“Còn chưa dừng tay!” Thấy pháp bảo phòng ngự của Hạ Lâu Lan bị phá vỡ từng cái một, y đã sắp không trụ nổi, chưởng môn Lượng Kiếm Sơn cũng giận dữ vô cùng.

Nhưng Tiểu Thiền lại không nghe lời những người khác. Ca ca không bảo cô bé dừng lại, cô bé cũng sẽ không bảo đám linh thú dừng tay.

“Quy tắc trong tông môn là do lão tổ tông lập ra, ngay cả tiền bối Xích Ngân Tiêu cũng bắt buộc phải tuân theo. Hôm nay, cho dù ngươi gọi nó tới chống lưng cho ngươi, chúng ta vẫn sẽ trừng phạt ngươi!” Cổ Khâu quát lớn, giọng điệu nghiêm khắc: “Lão Thiết, xem Hình đường của ngươi đã dạy ra thứ đồ đệ tốt gì đây!”

“Trước hết đừng phí lời, chặn đám linh thú lại đã, Hạ Lâu Lan sắp không trụ nổi rồi!”

Mấy vị trưởng lão và chưởng môn cùng ra tay, bướm Khô Diệp và ong Sí Vĩ bị ép phải tản ra. Cùng lúc đó, Tiểu Thiền và Mục Cẩm Vân cũng bị bắt lại. Quanh hai người không có linh thú bảo vệ, tất nhiên lực chiến đấu sẽ kém xa vạn dặm, căn bản không phải đối thủ của các trưởng lão.

Sau khi được cứu, Hạ Lâu Lan vẫn sững sờ.

Linh khí trong cơ thể y dường như đã bị tiêu hao sạch, cả người ướt đẫm mồ hôi như vừa được vớt ra từ bể nước.

Y tu hành bao năm nay vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, đây là lần đầu tiên y cách cái chết gần tới vậy!

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại ra tay nặng với đồng môn như vậy?” Trưởng lão Hình đường tức đến mức sắp không chịu nổi, hạ thấp giọng tra hỏi. Hai người này đều là đệ tử của Hình đường, cũng là hai đệ tử mà ông ta coi trọng. Dù có thế nào đi chăng nữa, ông ta cũng phải nghĩ cách bảo vệ hai đứa.

Mục Cẩm Vân nhìn Hạ Lâu Lan được một đám trưởng lão vây quanh, lạnh lùng nói: “Hắn đã chém gãy kiếm của ta.” Hắn không thấy lão quái vật, nhưng giờ hắn cũng không dám gọi nàng.

Xung quanh có nhiều Nguyên Anh kỳ như này, hắn không thể tra xem rốt cuộc nàng có xảy ra chuyện gì không, đã về lại trong kiếm chưa.

Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, trong con ngươi là mây đen vần vũ.

Ánh mắt hắn nhìn Hạ Lâu Lan như đang nhìn một kẻ đã chết. Dù cho giờ không giết được y, hắn cũng sẽ từ từ tính kế để Hạ Lâu Lan sống không bằng chết.

Cái gì, chém gãy kiếm?

Trưởng lão Hình đường vừa nghe liền biết Hạ Lâu Lan sai. Kiếm của kiếm tu mà cũng chém được. Thù sâu đến vậy, khó trách hắn ra tay độc ác!

Ông ta ho khan một tiếng rồi nói: “Nguyên nhân gây ra chuyện này, là vì Hạ Lâu Lan đã chém gãy kiếm của Mục Cẩm Vân...”

Ông ta không nói gì còn đỡ, vừa nói Hạ Lâu Lan liền quăng thanh kiếm gãy trong tay ra đáp trả: “Thanh kiếm nát này dám đạp lên đầu linh thú hạc Đan đã ký khế ước của ta, ta muốn dạy dỗ nó thì có gì sai?”

“Ta chỉ chém gãy một thanh kiếm sắt bình thường, hắn đã muốn lấy mạng của ta. Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã độc ác, ra tay tàn nhẫn với đồng môn tới vậy, làm trái môn quy chẳng kiêng nể gì, lẽ nào Thiết đường chủ vẫn muốn bao che cho hắn?”

Lần này Hạ Lâu Lan đã chịu nhiều thiệt thòi.

Pháp bảo trên người y đã bị hủy hơn nửa, còn mất hết thể diện, cơn giận này y không nuốt trôi.

Chính là thanh kiếm sắt bình thường đó? Đám người đưa mắt nhìn thanh kiếm gãy mà Hạ Lâu Lan vừa quăng ra, sau đó có vài người ồ lên.

“Tại sao trong thanh kiếm này còn có một thanh kiếm nữa?”

“Ngày trước kiếm sứt mẻ quá, ta sợ nó bị hỏng.” Mục Cẩm Vân chậm rãi đạp bước lên. Hắn muốn nhặt lại thanh kiếm mà Hạ Lâu Lan vừa quăng ra.

Thấy Mục Cẩm Vân bước tới, những người còn lại cảm thấy có gì đó không hợp lý. Đợi khi bọn họ nhận ra vấn đề, trong ánh mắt không ít người lộ rõ vẻ giật mình.

Uy áp của tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn đang đè trên người hắn, vậy mà hắn có thể... kháng lại uy áp, từng bước tiến về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status