Ấn Công Đức

Chương 74 : Chương 74CÁ UYÊN ƯƠNG



Giờ Tô Lâm An có mấy chuyện cần làm, một là dưỡng thương giải độc, khôi phục tu vi cho Nam Ly Nguyệt. Vấn đề này hơi phức tạp, nếu như muốn chữa trị khỏi hẳn cho Nam Ly Nguyệt thì tương đối phiền phức. Trừ phi sau khi ra ngoài có thể nghe ngóng vị trí nơi đây, để xem cách trấn Thanh Thủy bao xa.

Nếu có thể tới đó, vậy nàng sẽ đưa Nam Ly Nguyệt tới trấn Thanh Thủy, đào rễ củ cải mà nàng đã chôn lúc trước ra, chắc chắn sẽ có lợi cho cơ thể của Nam Ly Nguyệt.

Cũng chẳng biết giờ nàng có thể nhập lại vào củ cải không nữa.

Hai là giúp bà báo thù đòi lại công bằng, tìm con về? Giờ có lẽ tên khốn nạn kia đã có thế lực rất lớn. Nếu hắn đã có thiên phú đan đạo lợi hại, vậy sẽ bắt đầu từ đan đạo của hắn!

Ba là phải làm chuyện tốt cùng bà, tích công đức. Cái này thì đơn giản, nếu hoàn thành được hai việc kia, với thân phận đại sư đan dược của Nam Ly Nguyệt thì cứu người tích đức chẳng phải là cực kỳ dễ hay sao.

Nghĩ kỹ lại, muốn làm xong được những chuyện này thực sự có chút phiền phức. Tô Lâm An cân nhắc một hồi, trong lòng cũng có kế hoạch đại khái.

Nàng định lần sau đi thuyền ra biển cùng Nam Ly Nguyệt, thử chút vận may bên ngoài, xem có thể kiếm chút linh thạch nào không.

Nàng đã xem qua khắp thôn Lý Gia này rồi, ngay cả sau núi cũng đã dùng thần thức thăm dò một lượt. Linh khí thực sự rất nghèo nàn, không có bất kỳ thực vật có linh khí hay linh thú nào. Muốn tìm vài thứ có linh khí trong núi vốn là điều không thể.

Vì vậy, hiện giờ cách để nàng kiếm được món tiền đầu tiên chỉ có một, xuống biển đánh cá!

Đêm đến, Tô Lâm An lén lút ra khỏi cửa.

Nàng dùng cơ thể con rối gỗ. Nó là pháp bảo trung cấp, có tác dụng hơn cơ thể của Nam Ly Nguyệt.

Nàng chạy ra bờ biển, lặn sâu vào trong nước, chỉ tìm con cá có hai màu vàng bạc mà tu sĩ Kim Đan kỳ kia nhìn trúng.

Dưới biển có rất nhiều cá, nhưng cá hai màu rất khó tìm, nàng mò mẫm hồi lâu mới bắt được hai con. Nàng lấy một chiếc chậu nhỏ đựng chúng rồi mang về, nhưng còn chưa về đến nhà, hai con cá hai màu đó đã chết, điều này khiến Tô Lâm An tức không chịu được.

Xem ra, nàng phải làm một cái sọt đựng cá trước đã.

Trừ Nam Ly Nguyệt, trong thôn Lý Gia nhà ai cũng có sọt cá do tu sĩ trên linh thuyền kia phát cho. Không rõ làm thế nào để có được cái sọt này, đợi Nam Ly Nguyệt tỉnh lại, nàng sẽ hỏi rõ sau.

Nam Ly Nguyệt ngủ đến khi trời sáng. Đã lâu bà chưa được ngủ một giấc an ổn tới vậy. Mấy năm nay, đối với bà mà nói ngày nào cũng đều như bị hành hạ.

Mà giờ, cuối cùng bà cũng đã có một tia hi vọng.

Sau khi tỉnh lại, Nam Ly Nguyệt nén đau định quét dọn lại căn nhà. Bà muốn cung phụng tiên linh, nhưng sách cổ của nhà bà đã ghi lại, phải dùng đan dược cấp cao để thờ, giờ bà không có gì cả. Nghĩ một hồi, Nam Ly Nguyệt móc một viên thuốc đen thùi lùi ra rồi tìm một cái đĩa đặt lên. Bà vốn định đặt trước mặt Đan Mộc Tâm, nhưng đến lúc đưa lên, Nam Ly Nguyệt mới nhận ra, bà không thấy Đan Mộc Tâm đâu cả.

Tiên linh đi đâu rồi?

Nghe thấy tiếng động ở phòng bếp sau nhà, Nam Ly Nguyệt khập khiễng bước qua. Bà nhìn thấy Đan Mộc Tâm đang đứng cạnh chảo, hai tay ôm lấy cái chảo còn cao hơn nó một cái đầu.

Lửa trong bếp lò được đốt rất mạnh, ở bên còn chất một bó củi lớn.

Mắt Nam Ly Nguyệt cay cay, đưa tay dụi mạnh hai cái mới kìm lại được nước mắt. Tới giờ bà mới nhận ra, tầm nhìn của mình đã không còn mờ như trước. Mắt của bà đã tốt hơn nhiều?

“Tiên linh, để ta.” Bà bước qua muốn giúp một tay.

Bà vừa bước qua cửa đầy khó nhọc, đã nghe thấy tiên linh nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, để ta làm cho.”

“Đống củi này là do ngài chẻ sao?” Rõ ràng phải là bà thờ phụng tiên linh, nhưng hiện giờ, tiên linh lại phải chăm sóc bà. Nếu như là Nam Ly Nguyệt của ngày trước, trong lòng bà sẽ có chút nghi ngờ và sợ hãi, nhưng nay bà đã hoàn toàn tin tưởng vào tiên linh An.

Bọn họ có liên hệ tinh thần, ngày trước Đan Mộc Tâm còn chặn lại đòn tấn công cho bà. Chăm sóc tiên linh say ngủ ròng rã suốt hai mươi năm, giờ tiên linh đã thức tỉnh, lại vẫn chăm sóc bà như trước. Cả một tối chẻ nhiều củi đến vậy, giờ còn nhóm lò nấu cơm?

“Đúng vậy, là ta chẻ.” Tô Lâm An cũng không quay đầu lại mà nói tiếp, “Ta giỏi chẻ củi nhất đó!”

Đây chính là nhờ kinh nghiệm chặt gỗ lôi hỏa giúp Sở Tài Nguyên khi trước.

“Trong nhà bếp không còn thức ăn gì nữa, ngài định làm gì?” Nam Ly Nguyệt vẫn muốn qua giúp một tay. Kết quả là sau khi bước đến, bà nhìn thấy hai con cá Kim Ngân trong chảo...

Cá Kim Ngân hay còn gọi là cá Uyên Ương, là loại cá mà tu sĩ Trân Tu Các thích ăn nhất. Một con trị giá khoảng một viên linh thạch hạ phẩm. Nếu như người của thôn Lý Gia có thể bắt được cá Kim Ngân thì sẽ vui đến mức ăn mừng mấy ngày liền.

Tuy nhiên Nam Ly Nguyệt không rõ, tại sao loại cá này lại có giá trị cao đến vậy. Rõ ràng không có lấy một chút linh khí nào.

Thấy tiên linh rán hai con cá Kim Ngân, Nam Ly Nguyệt hơi xót ruột.

Nếu như đem ra bán thì cũng được đôi chút, nhưng bà cũng biết, bản thân mình không có tư cách để nói. Đây là cá do tiên linh tự bắt, ngài muốn làm thế nào cũng được.

Tô Lâm An thì tò mò hỏi: “Con cá này, ta đã rán nửa canh giờ rồi sao vẫn như vậy? Nhìn chẳng chín gì cả!”

Nếu đã rán chín sẽ có màu vàng óng ánh, còn có hương thơm nữa.

Nhưng con cá này trông không khác gì vừa mới bắt được từ biển lên. Nàng đã thêm mấy lần dầu vào chảo rồi.

Nam Ly Nguyệt cũng lại gần, bà nghĩ một lúc rồi nói: “Trước giờ ta vẫn không hiểu nổi, tại sao loại cá này lại đáng giá tới một viên linh thạch hạ phẩm. Giờ xem ra có lẽ có bí ẩn gì đó mà chúng ta không biết.”

“Dùng lửa lớn như vậy để rán mà cá lại không có biến đổi gì lớn. Điều này nói rõ vảy cá rất chắc chắn phải không?” Thực ra trong lòng bà muốn nói, tiên linh à, khi rán cá tốt nhất là nên cạo vảy trước.

Sao lại ném cả con cá vào chảo vậy chứ?

“Nếu như có linh hỏa thiên địa để thử con cá này thì tốt biết mấy.” Nam Ly Nguyệt nói xong, nét đau khổ lại xẹt qua trong mắt. Bà đã từng có linh hỏa, nhưng lại bị người ép buộc cướp mất. Bà không chỉ không thể phản kháng lại, còn phải liều mạng sống tiếp sau khi linh hỏa bị móc ra.

Cũng khá có lý.

Tô Lâm An vớt con cá từ chảo dầu ra.

Cá đã chết, nhưng rán cả buổi mà vảy cá vẫn còn nguyên. Nàng nghĩ một lát, cầm con dao tới cạo. Vảy cá không hề gì, còn con dao thì lại mẻ mất một miếng.

“Ồ, con cá này kỳ lạ thật đấy.”

Một con cá không hề có chút linh khí nào lại có lớp vảy cứng bền tới vậy.

“Vậy phải xử lý thế nào đây, chẳng lẽ không ăn được?” Tô Lâm An lại ngẫm nghĩ, vận chuyển lượng linh khí không có mấy trong cơ thể, gắng gượng thi triển ra một lưỡi đao gió. Thế nhưng vẫn không thể cắt con cá ra, mà linh khí trong cơ thể nàng đã cạn, chỉ có thể nhìn cá mà thở dài.

Nam Ly Nguyệt bèn đi lấy chút linh mễ, hái mấy cây rau dại ở chân tường, nấu lên cũng coi là có cơm có canh.

Tô Lam An thì vẫn nhìn chằm chằm hai con cá chết trên đất. Nàng phát hiện không bao lâu sau, lớp vảy quanh thân hai con cá này bị phai màu và cong xoắn lên, tiếp đó phần thịt cá bên trong liền biến thành một vũng nước...

Trong nước còn mơ hồ có chút linh khí, chỉ trong nháy mắt đã biến mất hoàn toàn.

Tô Lâm An nổi hứng nghiên cứu. Nàng lại chạy ra biển, đầu tiên múc mấy thùng nước biển đổ đầy một vại nước. Đợi sau khi đã chuẩn bị xong nước biển, Tô Lâm An lại mò xuống bắt cá. Lần này nàng bơi sâu hơn một chút, lăn lộn hơn một canh giờ mới phát hiện ra một con. Khi vớt cá lên từ trong nước, nàng chọn đoạn bờ biển không có ai, rồi ôm lấy cái thùng đựng cá phóng nhanh như chớp về nhà, thả con cá vào vại nước đã chứa đầy nước biển trong viện.

Nàng đã chuẩn bị rất nhiều nước biển, nhưng cũng chỉ được một lúc, cá vẫn chết. Sau khi chết, con cá vẫn đao thương bất nhập, rồi hóa thành hư ảo. Tô Lâm An muốn tóm lấy tia linh khí đó, nhưng vẫn không có cách nào.

Xem ra phải khiến con cá này sống lâu hơn chút, nàng mới có thể suy nghĩ thấu đáo xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Nam Ly Nguyệt nói: “Chỉ có sọt cá do Trân Tu Các luyện chế mới có thể giữ nó tươi sống thôi.”

“Làm sao để có được cái sọt cá đó?”

“Cứ bảo bọn họ là được.” Nam Ly Nguyệt đáp có chút căng thẳng, “Lần sau, lần sau khi họ tới đây, ta sẽ tới xin một cái.”

Bà không dám tiếp xúc nhiều với đám tu sĩ kia.

Vì bà không muốn để lộ thân phận, cũng không muốn những tu sĩ đó nhận ra sự quái lạ của mình. Bà dùng mọi cách để khép kín bản thân, hầu như không giao thiệp với ai. Mà giờ, bà nhất định phải lấy sọt cá đó vì tiên linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status