Ấn Công Đức

Chương 89 : Chương 89LO PHÁT KHÓC



Nguyên Anh kỳ mà mới hơn bảy trăm tuổi, nói ra đúng là trẻ tuổi.

Dung mạo của Liễu Loạn Ngữ này cũng không để lộ sự già nua. Lúc trước, khi hắn sa sầm mặt xông ra thì nhìn có vẻ hơi già, nhưng giờ nhìn lại, vẻ ngoài cùng lắm cũng chỉ hai bảy hai tám tuổi, còn sở hữu gương mặt trẻ con thanh tú nữa.

Lý Chiêu Chiêu nghĩ: “Hơn bảy trăm tuổi? Thế chẳng phải còn già hơn sư phụ sao? Sao lại không biết xấu hổ gọi sư phụ ta là bà lão thế!”

“Không nói đến những thứ khác. Chỉ cần ngươi làm đệ tử của ta, ta nhất định sẽ tìm linh hỏa thiên địa giúp ngươi, đảm bảo sẽ dẫn ngươi bước lên con đường luyện khí. Giống như đại sư huynh Hứa Thanh Trần của ngươi, mới nhập môn một trăm ba mươi năm thôi, nay đã có thể luyện chế ra được pháp bảo trung cấp thượng phẩm.”

Lý Chiêu Chiêu thầm nghĩ trong lòng, đúng là già thật.

Một đứa bé như Lý Chiêu Chiêu, lại còn xuất thân từ nông thôn, dù hôm nay đã gặp chút cảnh đời, nhưng thực tế những thứ cô bé hiểu biết không nhiều. Người trong thôn Lý gia sống đến một trăm ba mươi tuổi đã rất ít, giờ lại nghe người ta nói học luyện khí phải học đến một trăm ba mươi năm, cô bé cảm thấy hơi đáng sợ. Lão sư phụ này gà mờ bao nhiêu thì đồ đệ ngu bấy nhiêu!

Lý Chiêu Chiêu vốn đang cúi đầu cuối cùng cũng ngước mắt nhìn hắn, con bé luôn cảm thấy người này có cái gì đó rất khó diễn tả.

Đúng là già thật đấy...

“Nhị sư huynh tên là Trần Thanh Tùng, tư chất cũng không tồi, chỉ là không cơ trí bằng đại sư huynh, nhập môn bảy mươi năm rồi, bây giờ đã có thể luyện chế được pháp bảo trung cấp hạ phẩm.”

“Với năng lực tư chất của ngươi, có lẽ chỉ cần hai mươi năm là có thể đạt được trình độ bây giờ của hắn.”

Liễu Loạn Ngữ tiếp tục nói.

Nhưng dù Liễu Loạn Ngữ có nói thế nào, Lý Chiêu Chiêu vẫn chẳng hề động lòng.

“Ta đi thăm sư phụ.” Thấy người này vẫn muốn nói nữa, Lý Chiêu Chiêu vô cùng sốt ruột. Cô bé vốn rất sợ tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng lúc này lại không sợ, cứ cảm thấy hắn không hung dữ như người cha Luyện Khí kỳ của mình.

Thấy hắn không nhường đường, Lý Chiêu Chiêu còn dùng tay đẩy hắn tránh ra.

Chỉ có điều, cô bé không đẩy được, ngược lại còn khiến Liễu Loạn Ngữ ngẩn người ra.

Một cô nhóc Luyện Khí kỳ... lại dám đẩy hắn.

Thật đúng là...

To gan lớn mật, tươi mới kì lạ.

Quả nhiên là có duyên thầy trò, nếu không, sao cô bé này lại không sợ hắn chứ?

Thế là hắn lặng lẽ nghiêng mình nhường đường, nói: “Ngươi đi thăm bà ta trước đi, chuyện bái sư lát nữa chúng ta bàn bạc tiếp.”

Lý Chiêu Chiêu được con rối trong tiệm dẫn tới phòng sư phụ. Sau khi cô bé bước vào mới phát hiện ra trong phòng đốt tinh dầu thơm, mùi vừa thanh vừa ngọt. Nhưng trong mùi ấy vẫn lẫn một mùi thối rữa rất quen thuộc, đó là mùi của sư phụ.

Trước kia cô bé cũng cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng bây giờ cô bé đã quen rồi.

Tô Lâm An ngồi ở đầu giường. Nàng mặc bộ y phục màu trắng thuần, mái tóc được búi rối, trông vô cùng tùy ý. Ngoài Nam Ly Nguyệt ra, không ai có thể thấy được nàng.

Nam Ly Nguyệt lại hôn mê bất tỉnh, đúng là có chút không nói nên lời.

Thuốc của Liễu Loạn Ngữ đưa đến có thể phục hồi vết thương trên người Nam Ly Nguyệt, nhưng lại không thể giải độc Hồng Nhan Khô trên người bà. Hơn nữa, kinh mạch chịu ngàn vạn vết thương của bà cũng chẳng phải chỉ cần chút đan dược này là có thể chữa trị hết được. Vì bị cướp mất linh hỏa nên nguyên thần của bà ngày càng yếu ớt. Chống đỡ nhiều năm như vậy, lại căng thẳng cả một đêm và bị uy áp của tu sĩ Nguyên Anh kỳ chèn ép nên đã hoàn toàn sụp đổ, trong chốc lát vẫn chưa thể tỉnh lại được.

Có lẽ trong khoảng thời gian này, nàng đành phải giả vờ làm Nam Ly Nguyệt dùng cơ thể này.

Số nàng đúng là khổ mà. Đến khi điều dưỡng cơ thể này ổn thỏa, nàng vẫn phải trả lại cho Nam Ly Nguyệt, thật lỗ vốn. Nhưng thôi, vì công đức, nàng nhịn.

Nghĩ vậy, Tô Lâm An lại vào cơ thể Nam Ly Nguyệt. Nàng xoa đầu “tỉnh lại”, sau khi mở mắt nhìn thấy Lý Chiêu Chiêu, còn cười với cô bé: “Chiêu Chiêu.”

“Sư phụ...”

Tô Lâm An chỉ vào bình trà trên bàn, “Nước.”

Uống nhiều linh trà cũng tốt cho cơ thể!

Nàng vừa tỉnh, người bên ngoài đã biết ngay, lập tức đến hỏi chuyện trận đồ.

Tô Lâm An cầm bùa chu sa vẽ trận đồ, vừa mới vẽ mấy đường, cổ tay liền run rẩy không ngừng, ngay cả bút cũng không cầm được.

Cạch một tiếng, bút phù rơi xuống đất.

Tay trái Tô Lâm An ấn cổ tay phải còn đang run rẩy, nói với giọng khàn đặc: “Bây giờ tu vi của ta quá thấp, linh khí không đủ, không có cách nào vẽ đồ án thật sự được.”

“Vậy ngươi không dùng linh khí, chỉ vẽ hình dáng là được.” Nhị đệ tử Trần Thanh Tùng sốt sắng nói.

Tô Lâm An liếc nhìn cậu ta một cái, lạnh lùng nói: “Học trò thứ hai này của ngươi, học hành không nghiêm túc chút nào.”

Trận phù cao cấp này, nếu chỉ nhìn hình dáng có thể suy diễn ra quỹ tích phù đạo thực sự, vậy ngươi sớm đã thành tông sư luyện khí rồi, còn cần thông qua luyện chế án Thanh Ngọc để hiểu được linh bảo, để đột phá cảnh giới tông sư sao?

Liễu Loạn Ngữ trầm ngâm mất một lúc mới nói: “Ngươi mô tả hình phù trước đi.”

Chẳng lẽ còn phải đợi đến khi tu vi của bà ta phục hồi mới có thể vẽ ra? Vậy phải đầu tư nhiều đến mức nào, hắn phải đợi bao lâu? Chi bằng nhìn hình bà ta vẽ ra, biết đâu lại có thể lĩnh ngộ được điều gì.

Tô Lâm An bật cười một tiếng, cũng không tiếp tục giấu giếm. Nàng không rót linh khí ra nữa, mà dùng phương pháp vẽ tranh của người bình thường để vẽ trận phù, “Đây, cầm xem đi.”

Người chỉ nhìn hình dáng bề ngoài đã có thể lĩnh ngộ được phù văn của trận pháp, đời này nàng mới gặp có một.

Mục Cẩm Vân.

Thằng nhóc đó đúng là yêu nghiệt. Tuy phù văn trận pháp nàng vẽ lúc đó đều là cấp thấp, nhưng Mục Cẩm Vân chưa từng tiếp xúc qua, vậy mà chỉ cần nhìn hình nàng vẽ là có thể bắt chước được, năng lực lĩnh ngộ này khiến nàng phục sát đất.

Học cái gì cũng nhanh.

Liếc mắt nhìn là biết.



Giống như khi hắn vừa sinh ra thì đã có được toàn bộ tinh tú trong trời đất này. Ông trời đúng là ban cho hắn quá nhiều ân huệ, làm cho linh khí trong trời đất mỏng manh như vậy chính là vì muốn tạo ra tên vô lại này!

Nàng ghen tị!

Cũng không biết gần đây tên yêu nghiệt đó lại gây ra nghiệp gì nữa!

***

Lượng Kiếm Sơn, vách Tư Quá.

Mục Cẩm Vân đã không còn ở đáy vực trước kia nữa. Vách núi dựng đứng đó rất sâu, bên ngoài là một hang đá, những đệ tử phải xuống dưới hối cải đều phải ở trong hang đá này. Xung quanh hang đá có không ít loài động vật mang độc, rắn rết chuột bọ, còn có những linh thú hiếm gặp canh giữ gần đó như hổ rình mồi, vì vậy phần lớn mọi người đều không dám rời đi quá xa.

Nhưng Mục Cẩm Vân không sợ đám rắn rết kia. Bởi có Tiểu Thiền nên đám rắn ở đây vô cùng khách khí với hắn. Chúng chẳng những không có ý làm hắn bị thương, còn thường ném thức ăn thảo dược cho hắn, để cuộc sống của hắn bớt chút khó khăn.

Nếu đã tới đây, hắn cũng phải đi thăm dò đáy vực này một chút.

Trong lòng hắn vẫn nhớ tới sự khác thường của đỉnh Khai Dương, nên ở đây chưa được mấy hôm đã dẫn theo Sở Tài Nguyên chui ra khỏi hang động, ra ngoài thăm dò.

Bên ngoài hang đá có một dòng sông ngầm. Nước sông lạnh như băng, còn thường xuyên xuất hiện băng trôi. Đi xuôi theo dòng nước chừng mấy chục dặm, con đường đá chật hẹp dần biến mất, trước mắt xuất hiện một bãi cỏ dại um tùm. Đám cỏ ít nhất phải cao bằng nửa người, khi gió thổi tới tựa như một đợt sóng trùng điệp quét qua. Không biết có bao nhiêu linh thú trốn trong đám cỏ um tùm này nữa.

Dòng sông ngầm tụ thành đầm trong bãi cỏ. Đầm nước đóng băng, từ xa đã có thể cảm nhận được hơi lạnh. Người thường muốn đến gần còn khó, nhưng cổ Phệ Tâm trong cơ thể Mục Cẩm Vân là hàn độc, nên hắn không hề cảm thấy lạnh, thỉnh thoảng còn ngồi bên đầm nước một lúc. Thậm chí có lúc hắn còn ngồi tu luyện ở đó.

Mục Cẩm Vân không ngăn cấm gì Sở Tài Nguyên.

Sở Tài Nguyên căn bản cũng không chạy thoát được. Những linh thú trong bụi cỏ đều mạnh hơn hắn. Với chút tu vi ít ỏi của hắn, rời xa Mục Cẩm Vân chỉ có một con đường chết mà thôi.

Sở Tài Nguyên sợ chết, vì vậy dù bây giờ hắn sợ Mục Cẩm Vân thật, nhưng cũng không dám cách hắn ta quá xa. Ngay cả khi Mục Cẩm Vân ra bờ sông tu luyện, hắn cũng phải đi đến bên đó, mỗi lần lạnh đến phát run, ban đầu còn suýt chết cóng.

Hắn cũng không biết sao mình có thể vượt qua nổi nữa. Vô số ý nghĩ hỗn loạn lướt qua trong đầu, lúc thì gào khóc gọi ông nội, gọi cha mẹ, lúc lại cầu cứu củ cải đại tiên, nước mắt nước mũi đều đông thành vụn băng, dường như đến cả linh khí trong cơ thể cũng đóng băng vậy. Hắn cứ tưởng mình sắp không qua nổi, nào ngờ cuối cùng Mục Cẩm Vân lại đốt một đống lửa trước mặt hắn.

Ở đây, dùng pháp thuật thông thường khó mà tạo ra lửa được, đám cỏ dại cũng chẳng thể dùng để nhóm lửa, chỉ có một loại đá nhỏ màu đỏ kỳ quái mới đốt lên được. Những viên đá này đều là do đám linh thú xung quanh tha tới.

Những viên nhỏ thì như hạt gạo, viên nào to thì bằng nắm đấm. Sau khi đốt lên lửa cháy rừng rực, có thể khiến người ấm lên.

Mấy ngày gần đây, trong lúc Mục Cẩm Vân tu luyện, Sở Tài Nguyên lại rúc bên đống lửa sưởi ấm, linh khí xung quanh cũng không quá ít ỏi. Hắn thấy Mục Cẩm Vân không thèm để ý tới mình thì cũng quyết tâm tu luyện, nhưng tư chất của hắn chỉ có vậy, tiến bộ cũng không lớn.

Lúc này còn chưa đến một tháng, Mục Cẩm Vân thế mà lại lên cấp.

Lúc trước tu vi của hắn là Kim Đan kỳ. Hắn mới đột phá không lâu, cũng chính là Kim Đan tầng một. Nào ngờ chưa đến một tháng đã lên được Kim Đan tầng hai, mà Sở Tài Nguyên hắn bây giờ mới là Luyện Khí kỳ viên mãn...

Một tháng hắn cũng không cảm nhận được gì nhiều, còn chưa mò tới ngưỡng Ngưng Thần kỳ!

Không phải lúc trước, củ cải đại tiên đã truyền thứ gì đó vào cơ thể hắn sao. Sao hắn vẫn yếu như thế?

Đúng là người so với người, chỉ có tức chết!

Hắn còn muốn tự lực tự cường, cố gắng tu luyện để không phải sợ Mục Cẩm Vân. Nhưng nào ngờ sự chênh lệch ngày càng lớn, hắn có đuổi thế nào cũng không kịp, sắp khóc ngất đến nơi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status