Anh Boss xấu xa trong lời đồn

CHUƠNG 1199: ANH CŨNG ĐÂU CÓ TÌM GẶP CÔ TA QUA ĐÂU.



CHUƠNG 1199: ANH CŨNG ĐÂU CÓ TÌM GẶP CÔ TA QUA ĐÂU.

Hạ Diệp Chi lẩm bẩm lặp lại lời của Mạc Đình Kiên lần nữa: “Đóa hoa giao tiếp cao cấp?”

“Ừ.” Mạc Đình Kiên biết trí nhớ của Hạ Diệp Chi đã kém hơn so với trước đây một chút rồi nên cứ để cô ấy từ từ nhớ lại vậy.

Hạ Diệp Chi ngẫm nghĩ một lát, đích thực là cô đã nhớ ra cô gái tên Ngu Tinh Nhã kia rồi.

Những người nổi tiếng và cả những người có máu mặt trong giới xã giao ở Thành phố Hà Dương này mà có tổ chức tiệc thì cơ bản luôn tìm Ngu Tinh Nhã làm bạn đồng hành với mình, còn Ngu Tinh Nhã có đồng ý hay không thì vẫn chưa chắc.

Nói thẳng ra thì đóa hoa giao tiếp chỉ là một món đồ chơi tiêu khiển của giới xã hội thượng lưu mà thôi.

Hạ Diệp Chi có nhớ mang máng, cô đã được nhìn thấy khuôn mặt của Ngu Tinh Nhã từ xa xa trong một bữa tiệc, dung mạo cô ta xinh như hoa, đứng cạnh đám thiên kim nhà giàu hoàn toàn không lép vế chút nào cả, phải nói là cô ta vô cùng thành thục điêu luyện trong giới thượng lưu quyền quý.

Ngu Tinh Nhã có thể trở thành đóa hoa giao tiếp, khiến cho vô số tên nhà giàu vung tiền như cỏ rác phải mời cô, điều này tuyệt đối không chỉ là vì cô ta xinh đẹp mà còn có những mánh khóe và thủ đoạn khác nữa.

Hơn nữa số đàn ông mà Ngu Tinh Nhã đã từng giao cấu qua không phải là một con số nhỏ, những gã đàn ông muốn mua nhà mua xe để nuôi con chim hoàng yến xinh đẹp này cũng không phải là ít, chỉ là, nguyện ý lấy cô ta làm vợ thì lại không có một ai cả.

Dù sao đi nữa, mấy người quyền quý thì luôn xem trọng xuất thân và gia thế. Ai nói đàn ông tham luyến nữ sắc thì mê muội chứ thật ra bọn họ vẫn tỉnh táo lắm.

Hai hàng lông mày của Hạ Diệp Chi khẽ cau lại: “Tại sao lại là Ngu Tinh Nhã chứ? Em thấy lai lịch của cô Ngu Tinh Nhã này không có đơn giản đâu, Phó Đình Tây quen với cô ta bao lâu rồi? Làm sao mà bọn họ hẹn hò được vậy?”

Mạc Đình Kiên liếc cô một cái, anh đưa ngón tay chọt nhẹ vào phần mi tâm đang nhau lại của cô: “Không ngờ em vẫn còn lo lắng đến chuyện tình cảm của người khác như vậy nha.”

Hạ Diệp Chi hất tay anh ta, rồi hậm hực trừng mắt nhìn anh: “Em nói nghiêm túc đó, anh có biết lai lịch của Ngu Tinh Nhã không? Lúc em biết tới cô ta thì cô ta đã nổi tiếng lắm rồi, cảm giác giống như là một đại nhân vật vậy đó, người đứng sau cô ta nhất định không đơn giản đâu.”

Mạc Đình Kiên khẽ cười một cái, rồi cất giọng hạ đẳng: “Không biết, anh cũng đâu có tìm cô ta qua đâu, anh làm sao mà biết cô ta có lai lịch gì chứ.”

“Giải thích chi vậy? Em cũng đâu có hỏi anh đã đi tìm gặp cô ta qua chưa đâu.” Hạ Diệp Chi vươn tay nhéo một cái vào eo anh.

Mạc Đình Kiên: “Đau.”

Tuy sắc mặt anh không có chút biểu hiện gì là đau đớn cả nhưng Hạ Diệp Chi vẫn vội vàng buông tay ra rồi còn xoa xoa chỗ vừa bị cô nhéo nữa.

“Nhớ lần trước, anh với em, Phó Đình Tây và Cố Tri Dân đi ăn cơm cùng nhau, lúc đó Phó Đình Tây cũng có nói đến chuyện kết hôn, còn nhắc đến từ ‘kết hôn chớp nhoáng’, vậy thì xem ra, cậu ta và Ngu Tinh Nhã cũng chưa quen biết được bao lâu rồi.”

“Ừm.”

Mạc Đình Kiên nhìn khuôn mặt đang trầm ngâm suy tư của cô thì liền nói tiếp: “Anh đã phái người đi tìm rồi, cụ thể chuyện là như thế nào thì đợi tìm được Ngu Tinh Nhã thì sẽ biết thôi.”

Hạ Diệp Chi nghe anh nói vậy thì không nhịn được cười, Mạc Đình Kiên đối đãi với bạn bè thực chất cũng không tệ.

Mạc Đình Kiên hỏi cô: “Em cười cái gì?”

“Không có gì.” Hạ Diệp Chi lắc đầu, sau đó cố ý bày ra cái vẻ mặt nghiêm túc: “Được rồi, anh đừng nói chuyện nữa, làm phiền em làm việc đó.”

Mạc Đình Kiên sau đó cũng không quấy nhiễu cô nữa.



Việc ký kết hợp đồng của Hạ Diệp Chi và Tập đoàn Thịnh Hải đã nằm trong lịch tình ngày mai.

Cố Tri Dân nói sẽ trực tiếp đưa bản hợp đồng đến tận nhà nhưng lại bị Hạ Diệp Chi từ chối, cô nói muốn trực tiếp đến Tập đoàn Thịnh Hải để ký.

Trước khi đến Thịnh Hải, Hạ Diệp Chi đã đặc biệt gọi cho Thẩm Lệ.

Thẩm Lệ nghe cô nói muốn đến Thịnh Hải để ký hợp đồng thì vô cùng vui mừng khôn xiết: “Thật sao? Ngày mai tớ cũng vừa hay phải đến công ty một chuyến, đến lúc đó có thể gặp nhau ở công ty rồi.”

Hạ Diệp Chi mỉm cười: “Được đó, buổi trưa cũng có thể cùng ăn cơm nữa.”

“Ăn cơm thì chắc không được rồi, buổi trưa tớ phải bay đi vùng khác nữa.” Ngữ khí của Thẩm Lệ có mang theo chút mất mát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 89 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status