Anh Boss xấu xa trong lời đồn

Chương 168: NGƯỜI THÔNG MINH SẼ KHÔNG LÀM CHUYỆN NGU XUẨN



Tài xế thò đầu ra ngoài cửa sổ, dùng tiếng địa phương hét về phía La Doanh: “Cô ơi, cô còn chưa trả tiền đó! Còn có tiền phạt nữa!”

“Biết rồi!” La Doanh bực mình quay đầu, rút mấy tờ tiền màu hồng từ trong túi ra, ném vào trong xe.

Tài xế bất mãn nói: “Cô này, cô có nói chỉ cần tôi có thể đuổi kịp chiếc xe kia là cho tôi hơn ba trăm triệu cơ mà!”

La Doanh nở nụ cười nhạt: “Sao anh không đi cướp luôn đi!”

“Chính cô nói mà không giữ lời thì có?” Tài xế mở cửa xuống xe, vóc người cao lớn, khuôn mặt thì hung dữ, trông có chút đáng sợ.

Mà ở đây lại chẳng có bao nhiêu người, La Doanh có ngông cuồng cỡ nào cũng vẫn có chút sợ hãi.

Rốt cuộc, dĩ nhiên cô cũng không cho tài xế hơn ba trăm triệu, nhưng mà cô có cho ông ta hết số tiền mặt trên người.

Mặc dù trong lòng cảm thấy có chút uất ức, nhưng nghĩ tới việc cô sắp có thể thông đồng với cậu chủ nhà họ Mạc, thì không nén được sự hưng phấn của bản thân.



Về đến nhà, thím Hồ liền đi ra ngoài đón.

“Mợ chủ đã về.” Thím Hồ cười tới mức hai mắt đều híp lại, trông rất ấm áp và đầy yêu thương.

Hạ Diệp Chi rất thích thím Hồ, cũng cười lại, đáp: “Nhưng ngày mai con phải đi công tác, con đi lên dọn đồ trước.”

“Đi nhanh đi, đợi cậu chủ trở về, là có thể ăn cơm.”

“Vâng.”

Hạ Diệp Chi về đến phòng, lôi vali của mình ra, mới nhớ tới chính mình cũng không biết lần đi công tác này mất bao lâu nữa.

Chắc là khoảng một tuần nhỉ.

Cô nghĩ như vậy, thế là đứng dậy đi phòng giữ quần áo lấy đồ.

Một tuần thôi mà, mang thêm một cái áo khoác, với một bộ đồ sơ sở bên trong* là được rồi.

(*áo cơ sở: mặc sát người, có thể phối hợp với áo khoác, có thể mặc trong áo len,áo vest; quần cơ sở: quần bó, giống áo trên khoảng 90%)

Cô ôm quần áo bỏ lên giường, lúc đang cúi người gấp quần áo thì nghe thấy tiếng đẩy cửa.

Diệp Chi quay đầu, thì thấy Mạc Đình Kiên người có vóc người thon thả, đang đứng ở cửa.

Cô mỉm cười với anh: “Anh về rồi.”

Mạc Đình Kiên nhấc chân đi về phía cô, kéo tay cô đặt vào chỗ vạt áo của mình, ra hiệu cho cô tháo cà vạt giúp anh.

Hình như anh chẳng sợ lạnh gì cả, giữa mùa đông thế này, cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trong rồi khoác thêm bộ vest, thỉnh thoảng sẽ khoác thêm một chiếc áo lông, nhưng bình thường thì anh ấy sẽ không.

Trong lòng cô cảm thấy có chút bất công, anh có thể mặc phong cách nhẹ nhàng như thế còn cô lại phải đắp mình như cái bánh chưng!

Cô cố ý kéo cà vạt anh chặt hơn, siết lấy cổ của anh.

Mặc dù trên mặt của Mạc Đình Kiên vẫn chẳng có biểu cảm gì, nhưng lại có thể làm người ta cảm nhận được rõ ràng là anh ấy không hề tức giận.

Anh vỗ đôi tay đang kéo cà vạt của mình kia, nói một câu chẳng có chút lực uy hiếp nào: “Đừng nghịch nữa.”

Hạ Diệp Chi bĩu môi, ngoan ngoãn cởi cà vạt giúp anh.

Anh dùng một tay nâng sau gáy của cô, cúi đầu, in một dấu hôn xuống khóe môi của cô, cố ý đè nén giọng của mình, làm cho người ta say mê: “Đây là phần thưởng.”

Hạ Diệp Chi “hứ” một tiếng, tỏ vẻ chẳng thèm “phần thưởng” này của anh chút nào.

Dường như anh có chút tức giận, hôn liên tục, rồi mới mở miệng hỏi cô: “Nghe nói em phải đi công tác à?”

Người đàn ông này nắm bắt thông tin nhanh ghê, cô chỉ vừa mới nói với thím Hồ một tí thôi thế mà anh ấy vừa về đã biết.

Hạ Diệp Chi gật nhẹ đầu, vừa chơi mấy cái nút trên áo vest của anh, vừa nói: “Ừm, ông nội đích thân gọi cho tôi, bảo tôi đi công tác với ông ấy, có lẽ là quyết định mới đây thôi, ngày mai tôi phải đi rồi.”

Nghe cô nói xong, Mạc Đình Kiên cũng không lên tiếng ngay, đôi mắt hơi rụt lại, trong tròng mắt là một màu âm u, nặng trĩu, không biết đang nghĩ gì nữa.

“Anh nghĩ gì thế?” Hạ Diệp Chi duỗi một ngón tay ra, chọc vào trước ngực anh.

Mạc Đình Kiên nắm chặt lấy ngón tay đang gây rối của cô, giọng nói trầm thấp: “Cứ yên lòng đi đi, dù gì ông nội em cũng thông minh hơn bọn Hạ Lập Nguyên một chút.”

Người thông minh sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.

Mặc kệ mục đích Hạ Chính Tu bảo cô ấy đi công tác với ông ta là gì, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không để Diệp Chi trở về mà có chút tổn thương nào.

Cho đến tận bây giờ, những người khác của nhà họ Mạc đều coi anh là “Mạc Gia Thành”, nhưng ông ta biết anh chính là Mạc Đình Kiên.

Ngày đó, anh theo Diệp Chi về nhà họ Mạc ăn cơm, là đang dùng hành động nói cho Hạ Chính Tu biết, Hạ Diệp Chi chính là người nhà họ Mạc, là vợ của Mạc Đình Kiên anh, nhà họ Hạ đừng hòng lại làm một vài chuyện ngu xuẩn gì thách thức với quyền uy của nhà họ Mạc.

Diệp Chi trừng anh: “Anh lại biết rồi!”

Mạc Đình Kiên sờ sờ đầu cô, chuyển ánh mắt lên mấy bộ quần áo cô đang thu xếp đặt trên giường kia.

Anh tiện tay cầm áo khoác lên, rũ mắt nhìn cô: “Mỏng thế à?”

Cô lặng lẽ nắm lấy áo vest trên người anh, bắt chước giọng điệu của anh, nói: “Mỏng thế à?”

“…” Mạc Đình Kiên hiếm khi nghẹn họng một lần.

“Tôi là đàn ông con trai, không sợ lạnh.” Anh nói, rồi cầm chiếc áo khoác đó bước vào phòng giữ quần áo, tìm một chiếc áo lông.

Ơ kìa, lại là một chiếc áo lông dài.

Khóe môi Diệp Chi giật giật, không nói gì.

“Tôi cũng không sợ lạnh.” Cô không nhịn được bác bỏ anh, cô cũng là một thiếu nữ vừa mới hơn hai mươi được chứ?

Mặc váy, mặc áo khoác, tươi trẻ cỡ nào, xinh đẹp cỡ nào cơ chứ!

Nhưng dường như Mạc Đình Kiên không để ý tới cô.

Anh gấp kỹ mấy chiếc áo lông kia, trực tiếp nhét vào vali của cô, rồi lấy thêm mấy món cô muốn mang theo, gấp kỹ càng từng cái rồi bỏ vào đấy.

Động tác của anh cực kỳ thành thạo, trông tựa như đã làm những chuyện thế này rất thường xuyên.

Cô hơi buồn bực: “Anh còn có thể gấp quần áo, thu dọn hành lý ư!”

Mạc Đình Kiên là cậu chủ nhà họ Mạc đấy, vậy mà lại là chuyện thế này à.

Lúc Hạ Hương Thảo ở nhà, gấp quần áo hay dọn hành lý đều do người làm hoặc là Tiêu Thanh Hà làm cho cô ta.

“Tôi đi công tác toàn là tự mình thu dọn hành lý.” Mạc Đình Kiên nói, rồi lại đi phòng tắm lấy đồ vệ sinh cá nhân cho cô.

Hạ Diệp Chi được cưng chiều mà lo sợ, đi theo tới: “Tôi tự làm mấy chuyện như này là được rồi…”

Mạc Đình Kiên tựa cười mà không cười nhìn cô một chút, rồi lui ra nửa bước, để cô tự mình thu dọn.

Lúc này, Diệp Chi mới nhận ra một điều, cô hiểu Mạc Đình Kiên quá ít rồi.

Cô chỉ nghĩ anh là một cậu ấm ngang ngược, tâm tình không ổn định, không nghĩ là cậu ấm còn sẽ thu dọn hành lý, gấp quần áo còn ngay ngắn hơn cô nữa.

Không khí rất hài hòa, cô cảm thấy đây là một cơ hội tốt để bắt chuyện.

Cô thuận miệng hỏi: “Ai dạy cho anh thế?”

Hình như anh có yên lặng một lát, mới đáp: “Mẹ của tôi.”

Cô dừng động tác trên tay lại, nhận ra mình vừa không cẩn thận hỏi chuyện không nên hỏi, trên mặt đầy áy náy, thế là yên lặng đi, không biết nên nói gì.

“Đây là vẻ mặt gì hả?” Mạc Đình Kiên dơ tay bóp mặt cô, tiếng nói bình thản, thong dong hiếm có: “Mấy năm nay chẳng ai dám nhắc đến mẹ trước mặt tôi, nhưng có đôi khi tôi cũng muốn nghe người ta nói về mẹ, thời gian trôi qua càng lâu, người ta sẽ quên bà ấy mất, những kẻ hại mẹ lại có thể sống iên ổn, chẳng công bằng gì cả.”

Hạ Diệp Chi thấy anh như thế, trong lòng đau xót, chỉ muốn ôm lấy anh.

Cô cũng làm như thế.

Mạc Đình Kiên khom người, chôn mặt vào vai của cô, hít một hơi thật sâu, cánh tay nắm chặt, chậm rãi lên tiếng: “Em có thể từ chối yêu cầu của Hạ Chính Tu, có thể không đi công tác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 89 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status