Anh Boss xấu xa trong lời đồn

Chương 214: CÔ ẤY MUỐN GÌ CÓ ĐẤY.



Hạ Diệp Chi bắt đầu cuộc sống không bước chân ra khỏi căn nhà.

Mỗi ngày vào buổi sáng Mạc Đình Kiên đến nhà họ Mạc và về nhà với tập tài liệu vào buổi chiều.

Thực tế, khi Hạ Diệp Chi nhìn thấy anh sắc mặc cũng không tốt, hai người họ nếu không phải là nhìn nhau không nói câu nào thì cũng là cãi nhau.

Tuy vậy, cho dù là cãi nhau cũng là một mình Hạ Diệp Chi mặc nặng mày nhẹ, Mạc Đình Kiên hoàn toàn không hề hấn gì: “Tôi nghe Thím Hồ nói rằng em không ăn cơm trưa hả?”

Mạc Đình Kiên từ cửa bước vào, tiến thẳng đến ngồi bên cạnh Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi vẫn giữ máy tính, những ngón tay thon thả gõ trên bàn phím, làm như không nghe thấy những lời Mạc Đình Kiên nói, hết sức chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.

Tình huống thế này cũng không phải lần đầu xảy ra.

Mạc Đình Kiên trầm mặt, một tay gập máy tính xách tay của cô xuống.

Giọng nói anh mang một chút nghiêm khắc: “Hạ Diệp Chi”.

Hạ Diệp Chi thử đẩy mấy lần, nhưng vẫn không thể đẩy tay anh ra, cô chán nản nhìn thẳng vào anh: “Buông tay ra đi, em còn chưa viết xong.”

Bàn tay lớn của Mạc Đình Kiên vẫn ấn trên máy tính xách tay của cô, biểu cảm lạnh lùng: “Em không nghe thấy lời tôi nói sao?”.

“Không thèm ăn cũng không muốn ăn.” Hạ Diệp Chi đứng lên, đi vòng qua Mạc Đình Kiên, đi đến chiếc sofa cách xa anh nhất ngồi xuống.

Mạc Đình Kiên mím chặt môi, ánh mắt gắt gao nhìn theo cô, có vẻ như đang nhẫn nại nhưng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Hai người họ quan hệ gần đây không tốt lắm, Hạ Diệp Chi luôn mặt nặng mày nhẹ với anh, anh cũng không cho Hạ Diệp Chi ra khỏi cửa, hai người đều không được lợi gì, không ai là gia đình của nhau cả.

Một lát sau, Mạc Đình Kiên đành thỏa hiệp: “Tôi đưa em ra ngoài đi dạo.”

Hạ Diệp Chi trực tiếp từ chối anh: “Em không đi”.

Mặt Mạc Đình Kiên sững lại một chút, hít một hơi thật sâu, nói với cô: “Không đi cũng phải đi!”.

Giọng nói của anh mang chút nặng nề, Hạ Diệp Chi trong lòng vẫn có chút sợ anh, bị ngữ khí này của anh dọa sợ tới mức run lên một chút.

Mạc Đình Kiên thấy vậy, gương mặt càng không vui, đứng dậy đi ra ngoài.

Ngoài cửa.

Thím Hồ bưng một cái khay đến, trong khay chứa một bát cháo đầy và mấy món ăn đi kèm.

Bà ấy nhìn Mạc Đình Kiên đang sắc mặc không tốt, hỏi anh: “Lại cãi nhau à?”

Mạc Đình Kiên đưa tay nhéo nhéo mi tâm, trả lời bà với kiểu nói nghiến răng nghiến lợi đầy hàm ý: “Cô ấy đang muốn chọc tôi tức chết”.

Thím Hồ rất ít khi thấy Mạc Đình Kiên lộ rõ cảm xúc như vậy, hơi ngẩn người, sau đó lại thấy có chút buồn cười.

Từ khi còn trẻ, bà đã vào nhà họ Mạc làm giúp việc rồi, cũng như người mẹ mà nhìn Mạc Đình Kiên lớn lên từng ngày.

Sau vụ bắt cóc, Mạc Đình Kiên bị đưa ra nước ngoài, bà cũng rời nhà họ Mạc.

Nhưng bà vẫn luôn nhớ Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên khi còn nhỏ tính cách ôn hòa, gặp ai cũng nho nhã lễ độ, lại đẹp trai khôi ngô, người lớn ai cũng thích.

Khoảng thời gian trước, khi Mạc Đình Kiên tìm tới bà, bà rất khó mà tin được cái người thần sắc lạnh lùng, thần thái lạnh lùng kia chính là con trai nhà họ Mạc.

Thím Hồ lắc đầu, thở dài khuyên anh: Cô chủ là người có chủ kiến, tính cách lại có phần cố chấp. Cậu không cho ra khỏi cửa, cứ dính lấy cô ấy, cô ấy làm sao có thể vui vẻ được.

Thím Hồ lúc nói chuyện có chú ý đến phản ứng của Mạc Đình Kiên, nhưng lại không có cách nào dựa vào nét mặt mà đoán xem anh rốt cuộc có nghe bà nói gì không.

Chàng trai này, tâm tư quá sâu.

Ngay tại lúc bà cho rằng Mạc Đình Kiên nghe không lọt tai, Mạc Đình Kiên lại đột nhiên lên tiếng: Thím Hồ à, tôi mà không làm vậy, cô ấy sẽ bỏ đi.

“Làm sao vậy? Đi đâu?” Thím Hồ nghe xong, cảm thấy không hiểu được

Hai người này mặc dù có chút mâu thuẫn, nhưng người ngoài nhìn vào đều cảm thấy được sự mơ hồ giữa hai người.

Mạc Đình Kiên lại không phải người nhiều lời.

Hạ Diệp Chi là người cố chấp, xét về mặt tình cảm mà nói: đáy mắt không chứa nổi một hạt cát.

Chuyện Trần Tuấn Tú kia, anh đúng là quá mức mặc kệ Trần Tuấn Tú, thế nên cuối cùng mới khiến Hạ Diệp Chi bị liên lụy đến thảm.

Mà Hạ Diệp Chi lại thấy: anh như vậy là lơị dụng cô, tùy tiện đem cô thả vào vòng xoáy tai tiếng cùng đồn thổi.

Mà thật sự ra…

Mạc Đình Kiên không thể phủ nhận được.

Hành động của Trần Tuấn Tú đều cực kỳ khác thường, lại thêm những lời Hạ Chính Tu nói trước kia.

Nếu như bản án năm đó của mẹ có liên quan đến cô cô Mộ Liên, vậy thì Tư Thừa Ngọc cũng xem như là con trai Mộ Liên, những hành động bất thường này của anh ta có phải là có thể liên quan đến sự việc năm xưa hay không?

Anh dự đoán nếu chuyện này tiếp tục phát triển, sẽ ảnh hưởng đến Hạ Diệp Chi.

Nhưng nếu lập tức ngăn cản, có khả năng sẽ bỏ qua tin tức quan trọng

Cuối cùng, vẫn là đặt nguyện vọng điều tra rõ bản án của mẹ lên hàng đầu.

Có đôi khi, anh hy vọng Hạ Diệp Chi ngốc nghếch một chút, như vậy, cô sẽ không rời xa anh.

Coi như anh làm chuyện gì sai trái, cũng có thể kịp thời sửa đổi trước khi cô phát hiện ra.

Thời gian này, một loạt những phản ứng và hành động của cô đã chứng minh: cô đã có ý nghĩ lựa thời điểm mà ra đi.

Chỉ là ý nghĩ, anh cũng không cho phép.

Chỉ cần nghĩ đến có thể một ngày nào đấy về nhà không nhìn thấy bóng dáng Hạ Diệp Chi, anh liền cảm thấy như ở hầm băng, cả người lạnh lẽo.

Anh suy nghĩ thật lâu cũng không tìm ra cách nào.

Mà bên ngoài còn có người đàn ông khác để ý Hạ Diệp Chi.

Anh hết cách rồi.

Giống như người đi đến đường cùng phải đánh liều, chỉ cần Hạ Diệp Chi mang thai con của anh thì nhất định sẽ không bỏ anh mà đi.

Hạ Diệp Chi từ nhỏ đã không được nhiều người thân yêu mến, nếu như là con của mình, cô ấy sẽ không cam lòng mà để nó không có cha.

Cho nên, chỉ cần có con, cô sẽ không rời xa anh.

Mỗi lần nhìn ánh mắt ngày càng thờ ơ lạnh nhạt của Hạ Diệp Chi, đáy lòng anhlại dao động.

Nhưng là, nghĩ lại những điều này, suy nghĩ của anh lại càng kiên định.

“Mạc Đình Kiên.”

Nghe thấy giọng Hạ Diệp Chi từ phía sau, Mạc Đình Kiên hơi cứng người, cảm thấy có lẽ bản thân gặp ảo giác rồi.

Trong khoảng thời gian này, Hạ Diệp Chi gần như không chủ động tìm anh nói chuyện.

Anh không quay đầu lại, âm thanh phía sau lại vang lên: “Anh không phải vừa nói buổi chiều muốn đưa em ra ngoài một chút sao? Có đi hay không?”

Mạc Đình Kiên quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Diệp Chi đứng dựa cửa nhìn anh.

Ánh mắt anh lưu luyên trên người cô, rồi gật đầu đáp: “Ừ”.

“Vậy chờ em một chút, em đi thay quần áo” Hạ Diệp Chi nói, trên mặt không bày ra bất kì biểu cảm gì.

Quay người trở lại phòng, cửa phòng vừa đóng lại, Hạ Diệp Chi liền cười một cái, như vừa đạt được thứ gì đó.

Cô lấy điện thoại gọi cho Thẩm Lệ: “Tớ vừa mới cùng Mạc Đình Kiên nói chuyện, chiều nay chúng ta gặp ở đâu đây?”

Thẩm Lệ trầm ngâm một lát, nói: “Đi siêu thị, cửa hàng, rạp phim, giả bộ như vô tình gặp nhau là được”

“Được”.

Hạ Diệp Chi gần đây ở nhà kím nén đến phát hoảng, không cho ra khỏi cửa thì không xong, Thẩm Lệ nghĩ đến lúc gặp cô, Mạc Đình Kiên cũng không chịu để cô một mình bước đến.

Cô không biết nên vỗ tay bội phục Mạc Đình Kiên, hay là tự tội nghiệp chính mình.

Duy nhất chỉ có một điểm tốt, đó là Mạc Đình Kiên đói với cô chính là “muốn gì được nấy”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 89 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status