Anh Boss xấu xa trong lời đồn

Chương 220: ĐỪNG TỚI TÌM CON NỮA



Không chờ Hạ Diệp Chi nói chuyện, ông cụ Mạc đã lên tiếng: “Bây giờ con khác trước rồi, phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Bên Đình Kiên cũng không có người giúp việc nên ông bảo người tuyển chọn một nhóm nữ giúp việc tới để thuận tiện trong việc chăm sóc con.”

Hạ Diệp Chi nhìn qua, đếm sơ cũng phải có hơn mười nữ giúp việc.

Trong biệt thự này chỉ có cô và Mạc Đình Kiên cùng ở thì làm gì cần đến nhiều người giúp việc như thế chứ?

Nhiều người quá thì sẽ cảm thấy không được tự do.

Nhưng Hạ Diệp Chi không thể chối từ ý tốt của ông cụ Mạc được.

“Để ông nhọc lòng rồi, bác sĩ bảo rằng tình trạng của cơ thể con rất tốt…”

“Có tốt thì vẫn cần được chăm sóc thật tốt chứ! Lúc bà nội của Đình Kiên sinh Đình Phong, điều kiện chữa bệnh của ngày đó không được tốt như bây giờ nên bà ấy đã chịu không ít khổ cực…”

Nói tới đây, ông cụ Mạc dừng lại một chút, có vẻ là ông hơi xúc động: “Không nói nữa, không nói nữa. Dù sao thì con cần gì, muốn ăn gì thì cứ nói cho Đình Kiên. Còn nếu thằng nhóc đó không làm theo ý con thì con lập tức gọi điện thoại cho ông. Con có số điện thoại của ông chưa? Nếu không thì gọi qua Zalo cũng được…”

Ông cụ vừa nói vừa lấy điện thoại ra và mở Zalo lên.

Hạ Diệp Chi hơi buồn cười, cô cảm thấy bộ dạng này của ông cụ Mạc rất đáng yêu.

Cô lấy điện thoại ra rồi nở nụ cười nói: “Để con quét mã của ông đi.”

“Nào nào nào, chỗ này nhỉ!” Ông cụ Mạc đi lại gần cô rồi mở mã QR của mình lên.

Lúc Mạc Đình Kiên đi vào thì nhìn thấy hai người đang ngồi tụm lại với nhau để kết bạn Zalo.

Anh liếc mắt một cái rồi ngồi xuống ghế sofa cạnh đó.

Ông cụ Mạc thấy Mạc Đình Kiên thì sắc mặt lập tức mất đi vẻ hoà nhã: “Sau này nhớ chăm sóc Diệp Chi thật tốt.”

Mạc Đình Kiên hơi nâng mí mắt: “Cần ông nói sao?”

“Hừ.” Ông cụ Mạc hừ một tiếng: “Nếu không vì Diệp Chi thì con tưởng ông muốn tới đây thăm con lắm sao?”

Mạc Đình Kiên vắt chéo chân rồi miễn cưỡng nói: “Vậy ông thăm xong rồi mà còn chưa đi sao?”

Ông cụ Mạc chỉ thẳng mũi anh mà mắng: “Con muốn làm ông tức chết đấy à?”

Nhưng rõ ràng là trong mắt ông cụ không có nhiều tức giận.

Ông cụ Mạc không ở lại lâu, ông chỉ nói với Hạ Diệp Chi vài câu rồi rời khỏi trong đêm.

Ông cụ Mạc đi rồi nhưng ông để lại đó một nhóm người giúp việc.

Hạ Diệp Chi ngồi trên sô pha trong phòng khách rồi quan sát nhóm người giúp việc hết lần này đến lần khác. Rồi cô phát hiện ra rằng ngoại hình của bọn họ cũng không tệ lắm.

Người nhà giàu đều chọn những người giúp việc có nhan sắc.

Trong đó còn có mấy người đang cẩn thận trộm nhìn Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi cảm thấy hơi nhức đầu, cô đưa tay xoa ấn đường rồi nhìn Mạc Đình Kiên: “Anh xử lí đi, em đi ngủ.”

Mạc Đình Kiên thấy bóng người Hạ Diệp Chi đã biến mất rồi mới lạnh nhạt nói: “Chuyện gì cũng phải nghe thím Hồ sắp xếp, không có chuyện gì thì không được lên lầu hai. Nên làm việc gì thì làm việc đó, còn không, đến từ đâu thì quay về chỗ đó. Nghe rõ cả chưa?”

Giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe nhưng lại lạnh nhạt đến mức không có một chút cảm tình nào. Mấy cô giúp việc vốn trộm nhìn anh cũng cúi đầu không dám nhìn nữa.

Nhóm nữ giúp việc đồng thanh nói: “Rõ!”

Lúc Mạc Đình Kiên về phòng, Hạ Diệp Chi đã nằm xuống ngủ.

Hôm nay xảy ra hơi nhiều chuyện, bây giờ cô lại dễ cảm thấy mệt mỏi nên cũng rất dễ ngủ.

Lúc Mạc Đình Kiên cúi người hôn cô, anh còn có thể ngửi được mùi hương toả ra từ cơ thể cô, một mùi hương khiến người say mê.

Anh nằm xuống phía bên kia giường rồi nhẹ nhàng ôm Hạ Diệp Chi vào lòng.

Hạ Diệp Chi chưa thực sự ngủ sâu nên khi bị anh ôm, cô đã tỉnh giấc.

Cô mở mắt ra, trong đôi mắt mèo tràn đầy sự mơ màng, cô ngạc nhiên nhìn Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên hôn vào phần giữa hai chân mày cô rồi vỗ lên tấm lưng gầy gò của cô, động tác dịu dàng như đang dỗ con.

Bên trong giọng nói trầm thấp là sự dịu dàng, ấm áp: “Không sao, ngủ đi.”

Quả nhiên Hạ Diệp Chi nhắm mắt lại, sau đó cô đưa tay lên và ôm lấy cổ anh.

Lúc này cô đang ngủ đến mơ màng nên hành động này là phản ứng theo thói quen.

Mạc Đình Kiên đưa mái tóc dài của cô lên trên gối rồi chui vào chăn và cùng cô chìm vào giấc ngủ.

Mạc Đình Kiên kiện Hạ Hương Thảo, vụ kiện do Phó Đình Tây tiếp nhận.

Phó Đình Tây là luật sư hàng đầu của thành phố Hà Dương. Tuy anh ta am hiểu về các án kiện thương mại hơn nhưng án kiện nhỏ này thì không đáng để nói.

Sau khi nhà họ Hạ biết chuyện của Hạ Hương Thảo thì Tiêu Thanh Hà ra mặt tìm Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi vốn không muốn để ý đến bà ta nhưng ngày nào bà ta cũng gọi cho cô. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì Tiêu Thanh Hà nhất định sẽ đến nhà tìm cô.

Thế nên khi Tiêu Thanh Hà lại gọi điện thoại, Hạ Diệp Chi quyết định nghe máy.

“Diệp Chi à, cuối cùng con cũng chịu nghe điện thoại của mẹ rồi.” Giọng nói của Tiêu Thanh Hà hơi kích động: “Con nghe mẹ nói này, chuyện của chị con…”

Hạ Diệp Chi lập tức ngắt lời bà ta: “Mạc Đình Kiên đã nộp đơn kiện rồi, mấy ngày nữa sẽ mở phiên toà.”

“Đừng thế chứ! Diệp Chi này, dù thế nào đi nữa thì Hương Thảo cũng là chị của con. Mẹ biết con bé là người sai trong chuyện này, nhưng nó còn trẻ như thế, chẳng lẽ con muốn chị con ngồi tù thật sao?”

Giọng nói của Tiêu Thanh Hà đã mang theo tiếng nức nở, có lẽ là mấy ngày gần đây bà ta thật sự lo lắng cho Hạ Hương Thảo.

Đối với Tiêu Thanh Hà, trái tim Hạ Diệp Chi sớm đã nguội lạnh rồi.

Cô cười lạnh hỏi: “Vậy tôi thì sao? Nếu lúc đó chị ta đụng phải tôi thì một xác hai mạng rồi đó!”

Ở đầu kia điện thoại, Tiêu Thanh Hà không biết nói gì.

Mấy giây sau, bà ta nhỏ giọng nói: “Nhưng bây giờ thì con có bị gì đâu, còn chị con…”

“Đây không phải là lần đầu tiên! Bà đừng gọi cho tôi nữa, bà cũng đừng tới tìm tôi, vô ích thôi.” Hạ Diệp Chi lạnh lùng nói xong rồi cúp máy.

Tiêu Thanh Hà sẽ tìm cô để xin tha cho Hạ Hương Thảo là chuyện mà cô đã đoán được.

Cô thật sự không dám nghĩ đến chuyện nếu ngày đó Hạ Hương Thảo đụng phải cô…

Hạ Diệp Chi đưa tay sờ bụng, nơi đó vẫn rất bằng phẳng nhưng một em bé đang chậm rãi lớn lên ở trong đó.

Cô không cho rằng đây là thời cơ tốt để mang thai nhưng nếu đứa bé đã tới rồi thì cô sẽ sinh ra.

Ở bên kia, Tiêu Thanh Hà cúp điện thoại rồi quay đầu nhìn Hạ Lập Nguyên, bà ta hơi khó nói: “Diệp Chi nó…”

“Nó nói thế nào?” Bởi vì chuyện của Hạ Hương Thảo mà Hạ Lập Nguyên đã không ngủ ngon suốt mấy ngày, vì thế sắc mặt của ông ta rất tiều tuỵ, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

“Nó…nó bảo em đừng tìm nó nữa, nó sẽ không giúp chúng ta.”

Tiêu Thanh Hà nói xong thì bà ta cũng cảm giác được sắc mặt của Hạ Lập Nguyên lập tức thay đổi hẳn.

Sau đó ông ta giơ tay lên và mạnh mẽ tát bà ta một cái.

Ông ta là đàn ông, lúc này lại đang bực bội nên một tát đó ông ta đã dùng hết sức mình để tát. Còn Tiêu Thanh Hà bị tát đến lảo đảo rồi ngã xuống mặt đất.

Trong miệng bỗng xuất hiện một mùi vị tanh ngọt.

Bà ta sờ lên khoé miệng rồi đưa tay lên trước mặt thì thấy được vết máu ở trên đó.

Nửa mặt đã đau chết chết lặng, trong tai toàn là mấy tiếng vo ve.

Hạ Lập Nguyên dữ tợn trợn mắt nhìn bà ta: “Cần bà có lợi ích gì chứ? Chuyện nhỏ như thế mà cũng không làm được? Đó là đứa con gái tốt do bà sinh ra đấy! Nó sắp ép Hương Thảo nhà chúng ta vào tù rồi đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 89 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status