Anh Boss xấu xa trong lời đồn

Chương 384: ĐÓ LÀ CON GÁI CỦA CẬU



Thẩm Lệ lái xe đón Hạ Diệp Chi đến Kim Hải.

Vừa lên xe, Hạ Diệp Chi đã hỏi Thẩm Lệ: “Sao thế? Sắc mặt khó coi như vậy?”

Hạ Diệp Chi không qua lại nhiều với Thẩm Lệ, nhưng vẫn nhìn ra được Thẩm Lệ là một người có tính cách hoạt bát.

Nhưng mà lúc này người như Thẩm Lệ đang căng mặt, nhìn qua giống như có chút căng thẳng.

Thẩm Lệ lắc đầu: “Có chút căng thẳng.”

Cô ấy nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: “Tớ có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, đợi lát nữa cậu. . . . . . Quên đi, lát nữa rồi nói.”

Hạ Diệp Chi thấy thế thì gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.

Hai người cùng nhau đi vào Kim Hải.

Thẩm Lệ đưa thực đơn đến trước mặt Hạ Diệp Chi: “Muốn uống gì? Có đói bụng không?”

Thật ra Hạ Diệp Chi không đói bụng cũng không khát, nhưng thấy Thẩm Lệ căng thẳng như vậy, nên vẫn gọi một ly cà phê.

Thẩm Lệ thăm dò hỏi: “Gần đây cậu có nhớ tới một vài chuyện trước kia không?”

“Không có.” Biểu cảm trên mặt Hạ Diệp Chi nhạt đi một ít.

Mấy ngày trước đã đi kiểm tra lại một lần, bác sĩ nói thân thể của cô hồi phục rất tốt.

Còn trí nhớ, cô một chút cũng không nhớ ra được, bác sĩ cũng bó tay không có cách nào với cô.

Không có một chút trí nhớ, trong lòng Hạ Diệp Chi cũng rất sợ hãi, cả người như đang treo trên không trung, không có một chút cảm giác chân thật nào.

Có đôi khi, cô sẽ nghi ngờ mình có thật sự còn sống hay không.

Thẩm Lệ mím môi, đưa điện thoại di động tới trước mặt Hạ Diệp Chi: “Cũng không có ấn tượng gì với người này luôn sao?”

Trên màn hình điện thoại là một tấm ảnh, người đàn ông trên tấm ảnh không phải ai khác mà chính là Mạc Đình Kiên.

“Tớ quen anh ta, Mạc Đình Kiên.” Hạ Diệp Chi có chút ngạc nhiên: “Cậu cho tớ xem ảnh của anh ta làm gì?”

Thẩm Lệ trực tiếp bỏ qua nửa câu sau của cô, khiếp sợ nói: “Cậu quen? Vậy mà cậu còn nói không nhớ gì cả?”

“Tổng Giám đốc của Mạc thị, chỉ cần xem qua tin tức về tài chính và kinh tế thì đều quen anh ta mà?” Hạ Diệp Chi cảm thấy Thẩm Lệ ngạc nhiên hơi quá.

Thẩm Lệ hỏi: “Chỉ vậy thôi?”

“Ừ. . . . . .” Hạ Diệp Chi do dự một chút nói: “Hôm qua anh ta dọn đến chung cư của bọn tớ ở, anh ta còn có một đứa con gái.”

“Chung cư của cậu?” Thẩm Lệ cảm thấy mình giống như máy phát lại, mỗi một câu của Hạ Diệp Chi cô ấy đều sẽ khiếp sợ mà lặp lại một lần.

Hạ Diệp Chi thấy cô ấy ngạc nhiên như vậy, quyết định nói chi tiết hơn: “Hơn nữa. . . . . . còn ở đối diện nhà tớ.”

“Cái gì?” Thẩm Lệ đưa tay nắm lấy tóc mình, cả người đều có chút tò mờ.

Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy.

Hai người này không phải đều mất trí nhớ rồi sao?

Thẩm Lệ ổn định lại tâm trạng: “Nói cách khác hai người đã gặp mặt rồi?”

“Đúng vậy, tối hôm qua bọn họ còn đến nhà tớ ăn cơm. . . . . .” Hạ Diệp Chi nhớ đến cảnh tối hôm qua, không nhịn được lắc lắc đầu.

Sau đó lại lên tiếng dặn dò Thẩm Lệ: “Cậu không được nói chuyện này ra ngoài.”

“Cậu nhìn thấy con gái của anh ta rồi? Đáng yêu không?” Thẩm Lệ lắc lư ly nước trong tay, che giấu tâm trạng của cô ấy.

Nói đến Mạc Hạ, Hạ Diệp Chi nhịn không được nở nụ cười: “Rất đáng yêu.”

Thẩm Lệ cầm ly nước lên uống một ngụm, giống như quyết tâm đưa ra một quyết định nào đó, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: “Đó là con gái của cậu.”

Một giây, hai giây. . . . . .

Trên bàn cơm tràn ngập không khí yên lặng kỳ lạ.

Hạ Diệp Chi cũng không biết đã mất bao lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Tiểu Lệ. . . . . .Cậu đang đùa với tớ đúng không?” Sau khi Hạ Diệp Chi ngạc nhiên một lát thì cũng không tin lời của Thẩm Lệ

Thẩm Lệ cũng biết Hạ Diệp Chi sẽ không lập tức tin cô ấy.

Cô ấy hít sâu một hơi, nói: “Không có, lời tớ nói là thật.”

Hạ Diệp Chi thấy dáng vẻ của Thẩm Lệ cũng không giống đang lừa cô, nhưng chuyện này nghe thấy rất vô lý.

Mạc Hạ là con gái của Mạc Đình Kiên và vợ sắp cưới của anh, sao có thể là con gái của cô được chứ?

Cô và Mạc Đình Kiên?

Hơn nữa, cô còn có một người chồng sắp cưới tên là Lưu Chiến Hằng.

Chẳng lẽ Lưu Chiến Hằng đang lừa cô?

“Mạc Hạ là con gái của tớ?” Hạ Diệp Chi mím môi, khẽ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ý của cậu là, trước kia tớ và Mạc Đình Kiên là . . . . .”

Thẩm Lệ bổ sung hai chữ cuối: “Vợ chồng.”

Ào!

Hạ Diệp Chi lỡ tay làm đổ ly cà phê trước mặt, cà phê màu nâu để lại một vết dính đậm bên trên khăn ăn màu vàng nhạt.

Một lát sau, Hạ Diệp Chi mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tuy rằng tớ cảm thấy cậu không nói dối, nhưng mà chuyện cậu nói quá. . . . . .”

Cô còn chưa nói hết câu. Đã bị một giọng nói chói tai cắt ngang.

“Hạ Diệp Chi?”

Ngay sau đó là tiếng vang sắc nhọn của giày cao gót dẫm trên mặt đất.

Thẩm Lệ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Hạ Hương Thảo đang đi nhanh về phía bên này.

Ánh mắt của cô ta khóa chặt trên người Hạ Diệp Chi, trong mắt mang theo oán hận thấu xương.

Thẩm Lệ nhịn không được thấp giọng chửi tục một câu: “Chết tiệt! Sao cô ta lại ở đây.”

Hạ Diệp Chi quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm cầu kì đang hung hăng đi tới chỗ cô.

Lúc Hạ Hương Thảo nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Diệp Chi thì mãnh liệt trừng lớn hai mắt, cô ta vốn đã trang điểm cầu kì, làm như vậy càng khiến cả người trở nên hung ác lạ thường.

“Sao cô lại còn sống? Cô còn sống?” Hạ Hương Thảo vừa đi tới trước mặt đã duỗi tay nắm chặt lấy vạt áo của Hạ Diệp Chi, oán hận trong mắt giống như sắp tràn ra ngoài.

Hạ Diệp Chi không nhớ rõ cô ta là ai, nhưng cỗ chán ghét từng trong xương cho cô biết, quan hệ của người phụ nữ trước mắt này với cô chắc chắn không tốt.

Thẩm Lệ đứng dậy, vươn tay đẩy Hạ Hương Thảo ra: “Hạ Hương Thảo, cô làm gì vậy!”

Hạ Hương Thảo không có đề phòng, Thẩm Lệ cũng dùng nhiều sức, cho nên cô ta trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất.

Ánh mắt của Hạ Hương Thảo không hề di chuyển nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi, giọng nói chói tai: “Mạc Đình Kiên không chết, cô cũng không chết! Vì sao các người đều không chết, mà người chết lại là anh ấy!”

Hạ Diệp Chi không hiểu lời của cô ta, nhưng cô có thể cảm nhận được oán hận của Hạ Hương Thảo đối với mình.

Thẩm Lệ nhìn thấy Hạ Hương Thảo thì tức giận đến cuống cuồng: “Trần Tuấn Tú là do anh ta tự tìm đường chết, không ai thiếu nợ anh ta, cũng không ai thiếu nợ cô hết!”

Hạ Hương Thảo hoàn toàn không để ý tới Thẩm Lệ, ánh mắt vẫn giống như rắn độc nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi không tha: “Các người ai cũng đừng mong sống tốt, các người đều phải trả giá.”

Thẩm Lệ ngăn ở trước mặt Hạ Diệp Chi: “Hạ Hương Thảo, mẹ nó cô có bệnh thì tự đi chữa đi, tới đây phát rồ cái gì hả!”

Lúc này, người đại diện của Hạ Hương Thảo đã đuổi tới.

“Hương Thảo, em làm gì vậy!” Người đại diện vội vàng kéo Hạ Hương Thảo đang ngồi dưới đất lên: “Em không sợ bị chụp trúng hả, trở về lại bị bôi nhọ cho xem.”

“Cứ để cho bọn họ bôi nhọ, những người đó ngoài phun nước miếng ở trên mạng ra thì có thể làm gì tôi chứ.” Hạ Hương Thảo vẻ mặt không sao cả đứng lên từ trên mặt đất.

Người đại diện vội vàng sửa sang lại quần áo cho cô ta.

Đều lăn lộn trong giới giải trí, người đại diện của Hạ Hương Thảo cũng quen Thẩm Lệ, kêu một tiếng: “Cô Thẩm.”

Thẩm Lệ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Quản lý tốt nghệ sĩ của cô.”

Người đại diện cười cười không nói chuyện, muốn lôi kéo Hạ Hương Thảo rời khỏi.

Trước khi đi, Hạ Hương Thảo còn quay đầu lại liếc Hạ Diệp Chi một cái, ánh mắt độc ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 89 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status