Anh chỉ muốn có con với em

Chương 74


Chap này dành tặng bạn @ngnhi_cowy.

__________________________


Jungkook chủ động khoác tay anh, cậu bỗng dừng chân lại, Taehyung cũng không bước tiếp nữa mà quay vào lắng nghe câu trả lời từ Jungkook.

-"Nếu bây giờ anh muốn em nghỉ làm luôn thì..."

-"Không không, ý anh...không hẳn là như thế!" Taehyung vội ngắt lời cậu.

Jungkook nhíu mi tâm khó hiểu nhìn anh, Taehyung liền thở ra hít vào một hơi rồi điềm tĩnh nói.

-"Ý anh là...anh sẽ cho em một khoảng thời gian nhất định để tiếp tục đi làm ở cửa hàng."

Jungkook chớp chớp mắt, khuôn mặt ngơ ngơ tỏ vẻ chưa hiểu lắm.

-"Khoảng thời gian nhất định? Là bao lâu?"

Taehyung ngập ngừng suy nghĩ vài giây.

-"Một tháng!"

-"Không được, một tháng thì sớm quá." cậu cật lực lắc đầu.

-"Một tháng mà vẫn sớm sao, anh còn muốn em nghỉ luôn từ ngày mai kìa."

Giọng điệu của Taehyung thoát ra mang theo biết bao nhiêu là phiền muộn, nhưng Jungkook lại chưa hiểu ẩn ý trong lời nói anh, cậu đột nhiên cúi đầu thấp xuống.

-"Em không muốn nghỉ ở nhà sớm, chân tay cứ buồn bực chỉ thích được đi làm thôi. Người ta thì bảy, tám tháng, có người còn làm tới tận lúc sinh con mới nghỉ ấy chứ!"

Taehyung nghe xong mà phát cáu, vợ của anh vốn dĩ đã hơn hẳn 'người ta' ở cái khoản cơm áo gạo tiền, 'người ta' mà cậu nói có khi vô cùng mong mỏi được nghỉ làm sớm lắm lắm mà còn chẳng được.

-"Em học theo mấy người đó làm gì?"

-"Ba Taehyung, con muốn siêu nhân." Tiểu Bối chỉ tay vào cửa hàng đồ chơi ở bên kia đường mè nheo đòi anh đưa sang mua.

Taehyung liền vỗ lưng thằng bé.

-"Ngoan, đợi ba với ba Jungkook nói chuyện xong đã."

Tiểu Bối phụng phịu xị mặt, thằng bé gật gật hai cái rồi lại rụt tay về.

Taehyung lúc này quay vào nhìn cậu mà chỉ khẽ thở dài, Jungkook nãy giờ vẫn cúi gằm mặt mà chẳng hề ngẩng lên đáp lời anh.

Xem chừng là cậu dỗi anh rồi.

-"Jungkook, em đừng như thế, anh muốn em nghỉ sớm bởi vì anh muốn được chăm sóc cho em và con nhiều hơn!"

Cậu nghe thấy vậy đã lập tức phản bác ngay.

-"Anh toàn đi làm suốt ý."

-"Anh sẽ cố gắng về thật sớm mà!"

-"Ừ, sớm, thế còn những hôm anh phải họp hành rồi tăng ca nữa thì sao, cả những lúc anh phải gặp mặt đối tác rồi các thứ các thứ nữa thì sao?"

-"Có lần anh về muộn, em không chờ được, đến sáng hôm sau chưa kịp mở mắt thức dậy anh đã chẳng còn ở bên."

-"..."

Jungkook uất ức tuôn một tràng khiến Taehyung sau đó hoàn toàn im bặt.

Anh quay người đi, chuẩn bị bế Tiểu Bối về nhà.

-"Tùy em!"

Jungkook bỗng ngẩn mặt trước câu nói của Taehyung, thái độ của anh, giọng nói của anh sao có thể thay đổi nhanh đến như vậy.

-"Bánh Quy, về thôi." Taehyung hất mặt với Bánh Quy đang nằm lăn lê sưởi mát trên vỉa hè, Jungkook liền vội vàng kéo tay anh lại hỏi.

-"Này, anh giận em à?"

-"Không, mau về ăn cơm thôi."

Taehyung lạnh nhạt trả lời cậu rồi cứ thế bế Tiểu Bối đi trước, thằng bé ngoái cổ nhìn sang cửa hàng bên kia đường mà kêu ầm ĩ lên.

-"AA, siêu nhân của con!"

Taehyung liền phết nhẹ cảnh cáo vào mông của Tiểu Bối.

-"Siêu nhân đang ngủ."

-"Người sắt của con!" Tiểu Bối bắt đầu mếu.

-"Mai ba mua siêu nhân với người sắt cho, giờ phải về ăn cơm đã." Taehyung xoa đầu dỗ thằng bé xong, quay người lại thấy Jungkook vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Anh khẽ thở dài thêm lần nữa, tông giọng đều đều cất lên.

-"Về nhà thôi."

Jungkook chỉ mím chặt môi, dọc đường đi bộ về nhà anh và cậu chẳng nói với nhau một câu nào.

Jungkook cũng không hề biết rằng, Taehyung hôm nay đã hạ quyết tâm.

Dỗi vợ.

Dỗi vợ.

Dỗi vợ.

Thế là cả buổi tối hôm ấy anh dỗi vợ anh thật.

Tận hơn mười một giờ đêm hoàn tất một số công việc trong phòng riêng xong, Taehyung mới chầm chậm mở cửa bước ra ngoài.

Jungkook chẳng biết từ khi nào đã đứng ở ngay cạnh đó đợi anh, Taehyung trong lòng lúc này bất ngờ lắm, nhưng nét mặt thì đến một chút nhỏ nhoi cũng không thấy được sự rung động.

-"Sao còn chưa ngủ?"

Jungkook hơi chau mày, tự dưng nơi cổ họng nuốt mãi chẳng hết nghẹn.

-"Anh...em chờ anh..."

Taehyung khóe miệng thoáng chốc đã muốn bày ra một nụ cười sung sướng, nhưng sau đó lại lướt nhẹ qua cậu vài bước rồi nói.

-"Không cần chờ, em mau đi ngủ đi, hôm nay anh sẽ sang phòng của Tiểu Bối ngủ."

-"Anh rõ ràng là giận em!" Jungkook bước nhanh lên phía trước thẳng thừng đối diện với ánh mắt của Taehyung.

-"Có gì để mai hẵng nói." anh vừa định nghiêng người đi tiếp thì cậu giang hai cánh tay ra chặn lại.

-"Không...em không cho phép anh ngủ ở phòng của Tiểu Bối..một tháng cũng được, làm hết một tháng em sẽ nghỉ."

-"Thế nên...ĐỪNG CÓ BÀY CÁI BẢN MẶT GIẬN DỖI LẠNH LÙNG ẤY VỚI EM NỮA, NHÌN MÀ MUỐN ĐẤM...umm..." Jungkook chưa lớn tiếng xong đã bị Taehyung vòng tay ra sau đầu đỡ cổ, cưỡng hôn một cách dứt khoát và mạnh mẽ.

-"Thử đấm anh xem!" Taehyung trầm giọng đầy thách thức, đến lúc này đã chẳng thể kiềm chế được cảm xúc mà cắn mút lấy hai bờ môi mềm mọng của cậu.

Jungkook đặt tay lên ngực anh, càng có ý muốn đẩy ra bao nhiêu thì lại càng được Taehyung ôm chặt vào bấy nhiêu, phía trước phía sau của cậu cũng bị anh ma sát tới nóng bừng.

Nhưng đương nhiên, đầu óc Taehyung vẫn rất tỉnh táo để xác định điểm dừng trên cơ thể Jungkook.

Không sờ nữa, không bóp nữa, chỉ nhẹ nhàng bế cậu trở về phòng ngủ trong khi hơi thở của anh vẫn còn hỗn loạn ngập tràn kích thích.

Đặt Jungkook nằm xuống giường, Taehyung kéo chăn đắp lên người cho cả hai rồi ôm cậu vào lòng mà mở lời tâm tình.

-"Ai nói là anh giận dỗi em, anh chỉ giả vờ không quan tâm em một tẹo thôi!"

Jungkook bấy giờ mới hậm hực đẩy Taehyung ra.

-"Anh lúc nào cũng lừa em, đồ đáng ghét, sang phòng của Tiểu Bối mà ngủ."

Taehyung nhếch môi cười, vợ anh ngang bướng lắm, nếu anh không như vậy thì chắc có lẽ là không trị được.

-"Là ai đã nói không cho phép anh ngủ ở phòng của Tiểu Bối, rồi còn giang tay ngăn anh lại?"

Taehyung cố tình gợi chuyện trêu chọc cậu làm Jungkook đỏ mặt tới phát hờn.

-"Hự..." một tiếng kêu ngắn và nặng từ miệng anh bật ra.

Vợ anh chẳng những không cảm thấy thương tiếc gì mà còn dùng sức đánh mạnh vào ngực anh thêm ba bốn cái nữa.

Taehyung theo phản xạ đưa hai tay lên ôm ngực, khuôn mặt nhăn nhó khổ sở nặn thành lời.

-"Anh...khó...thở..."

Jungkook nhất thời nghĩ rằng mình tiếp tục bị Taehyung lừa nên cũng chỉ ngồi dậy lắc đầu chép miệng nhìn anh.

Taehyung ôm ngực thở nặng nề, lăn qua lăn lại một lúc rồi buông xuôi tay chân mà nằm im bất động.

Jungkook chẳng nhận ra được kẽ hở nào trong vai diễn sâu hoắm ấy, thấy tình hình dường như không ổn thật mới bắt đầu hoảng hốt lay lay người anh.

-"Taehyung, đừng lừa em!" cậu vừa nói vừa liên tục vỗ vỗ vào má anh.

Taehyung ngay lập tức từ từ mở mắt khiến trái tim Jungkook thình thịch đập loạn nhịp lo sợ.

-"Jungkook...anh cần ôxi..."

Hai mắt Jungkook hoen đỏ, cậu gật gật đầu, đang định lật tung chăn nhìn xung quanh giường để tìm điện thoại gọi cho xe cấp cứu thì cánh tay rắn chắc của ai kia thoắt cái đã vòng lên nhẹ giữ nơi đường eo mềm mại ngay trước mắt, tay còn lại cũng vươn ra sau đỡ lấy chiếc cổ mảnh khảnh ấy rồi chiếm đi từng ngụm, từng ngụm ôxi mà Jungkook có được.

Kim Taehyung, anh lại lừa em!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status