Anh đào hổ phách

Chương 79

Lâm Kỳ Nhạc hàng ngày ở cùng một chỗ với trẻ con, mặc dù hiểu được những quy tắc của xã hội người lớn, nhưng tâm tư vẫn khó tránh khỏi đơn thuần.

Có lẽ chính vì vậy mà mấy người bạn thân thường tìm cô trút bầu tâm sự.

“Cậu nói tớ học đến sứt đầu mẻ trán thi vào trường y thì có ích lợi gì?” Đỗ Thượng trực đêm, vừa xì xụp húp mì ăn liền vừa gọi điện cho Lâm Kỳ Nhạc: “Công việc thì vất vả, môi trường làm việc lúc nào cũng căng thẳng áp lực mà lương thì như đồng xu tròn chưa kịp rơi vào tay đã lăn đi mất. Nhìn Vệ Dung người ta, từ nhỏ không chịu học hành, tới bây giờ vẫn không học, làm thế nào mà người ta lại có thể sống tốt như vậy?”

Lâm Kỳ Nhạc đang ở nhà bóc hạt dẻ cười ăn, xem ‘Sam Sam đến rồi.’

“Tớ làm sao mà biết được chứ.” Cô nói: “Có người vừa sinh ra đã trúng vào nhóm máu làm tổng tài, vận khí tốt thôi.”

“Cậu nói tớ bán sống bán chết học nhiều năm như vậy thì có ích gì?” Đỗ Thượng thở dài.

“Không thể nói như vậy được.” Lâm Kỳ Nhạc nhẹ giọng: “Những người như bọn mình, nếu hồi đó không nỗ lực học tập, thì bây giờ còn vất vả hơn nhiều.”

Đỗ Thượng ngẫm nghĩ: “Cậu nói có lý.” Tiếp tục cúi xuống ăn mì.

“Hơn nữa,” Lâm Kỳ Nhạc tắt âm thanh ti vi, cô cầm điện thoại di động nghiêm túc nói: “Chẳng phải từ nhỏ cậu đã muốn trở thành bác sĩ sao, cậu đã thực hiện được ước mơ của mình rồi, Đỗ Thượng, còn có chuyện gì may mắn hơn chuyện này nữa chứ!”

Đỗ Thượng nghe xong, trầm ngâm một hồi.

“Cậu nói cũng phải.” Hắn nói, dừng lại một lúc: “Có điều công việc trong suy nghĩ và thực tế, cảm giác thật sự… hoàn toàn khác xa nhau…”

Lâm Kỳ Nhạc cúi đầu, cô có thể nghe thấy Tưởng Kiều Tây đang nói chuyện điện thoại ở phòng bên cạnh.

“Tớ nghĩ phần lớn mọi người đều sẽ cảm thấy như thế…” Lâm Kỳ Nhạc nói tiếp: “Khoảng thời gian đi thực tập, tớ cũng rất suy sụp, cảm thấy lý tưởng và thực tế như hai đường thẳng song song không biết điểm giao ở đâu.” Cô nói: “Nhưng tớ nghĩ không có con đường nào là bằng phẳng dễ dàng, chúng ta nhất định đều đang đi đúng hướng.”

“Tớ hiện tại, mỗi ngày trôi qua, cảm giác không khác gì khoảng thời gian cậu thực tập…” Đỗ Thượng nhẹ giọng: “Nỗi ám ảnh khi chứng kiến mạng sống con người tắt lịm, tiếng gào khóc thảm thiết của người nhà bệnh nhân khi người thân qua đời… những hình ảnh đó, khoảng thời gian đầu về đến nhà mà tay chân tớ vẫn còn run. Rồi lo lắng không biết những quyết định của mình có sai sót chuyên môn hay không… rất nhiều thứ.”

“Bình thường tiếp xúc trong trường đều là những người tương tự chúng ta, ra ngoài… Cậu biết không, từ khi xảy ra chuyện bác sĩ bị hành hung ở bệnh viện bọn tớ lần trước, tớ và mấy đồng nghiệp bây giờ lúc nào cũng phải ghi nhớ thêm điều gì cậu biết không? Lối thoát hiểm, nhớ phải chạy như thế nào…”

Lâm Kỳ Nhạc nghe hắn nói: “Có đôi khi bản thân tớ cũng thật sự quên mất… trước kia vì sao mình muốn làm bác sĩ…”

“Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?” Cô hỏi.

“Ừ.” Đỗ Thượng bất đắc dĩ nói: “Cậu xem bọn tớ, không nói đến giỏi hay không giỏi, đều phải học ròng rã tám năm mới ra trường, vất vả lắm mới có được một công việc phù hợp với nguyện vọng. Vậy mà đang đi làm thì bỗng nhiên bị một tên du thủ du thực đánh cho nằm liệt giường, cậu bảo chuyện như vậy ai mà không sợ?”

Lâm Kỳ Nhạc nói, có lẽ nên có đồn công an và sở cảnh sát đi cùng trước cổng các bệnh viện.

Đỗ Thượng nói, không đơn giản như vậy: “Mấy chú cảnh sát làm việc cũng phải tuân theo nguyên tắc, trên đời không phải chỉ có bệnh viện là có côn đồ.”

Lâm Kỳ Nhạc nói, nếu như có người đánh cậu, thì cậu hãy đánh lại!

Đỗ Thượng nói, không thể được, như vậy thì thành ra ‘đánh nhau’, cậu biết rồi đó cảnh sát cũng sẽ bắt luôn tớ!

“May mà tớ bị đánh hồi nhỏ, chứ không phải bây giờ.” Đỗ Thượng bỗng cảm khái: “Bằng không đang lúc tớ bị ba tớ đánh, người ta đến bệnh viện nhìn thấy, trời đất, bác sĩ mà cũng bị đánh, cậu nói như vậy còn ra thể thống gì? Con người có chuyện gì đều có thể từ từ thảo luận giải thích cho người khác hiểu, hà cớ gì phải động tay động chân đánh người chứ?”

“Tớ cảm thấy có những người thực sự không biết cách bày tỏ suy nghĩ.” Lâm Kỳ Nhạc bỗng nhiên nói: “Tớ đã từng thấy một số cha mẹ rất yêu thương con cái, nhưng bọn họ vẫn đánh chúng, vì họ không biết phải làm thế nào, bản thân họ cũng giống như đứa trẻ — Đỗ Thượng, cậu có tin không, không phải ai cũng như tớ và cậu… có những người đôi khi họ không biết cách bày tỏ cảm xúc của mình như thế nào, họ bế tắc…”

“Ý của cậu là…” Đỗ Thượng cười lạnh một tiếng: “Những người đã đánh bác sĩ kia, kỳ thực bọn họ rất tôn trọng bọn tớ? Bọn họ cũng không phải thực sự muốn đánh bọn tớ?”

Hắn rõ ràng cảm thấy những lời này của Lâm Kỳ Nhạc thật nực cười.

Lâm Kỳ Nhạc trầm ngâm giây lát: “Ý tớ là, tớ cảm thấy nếu bọn họ cũng có được một chút hiểu biết, được tiếp nhận giáo dục chân chính, biết cách biểu đạt, có lẽ bọn họ sẽ không làm như vậy.”

“Vậy ư?” Đỗ Thượng hỏi: “Trong hàng trăm con người ngoài đường phố kia, cậu nghĩ liệu có thể tìm ra được một người như vậy không?”

Lâm Kỳ Nhạc cảm thấy Đỗ Thượng thực sự bị kích động quá lớn.

Đỗ Thượng dùng đũa khuấy mấy sợi mì cuối cùng, xì xụp húp nước.

Hắn nói: “Anh Đào, nhìn thấy một người làm điều xấu, cậu luôn cảm thấy là vì anh ta không nhận được sự giáo dục, dạy dỗ. Nhưng cậu có biết không, trên đời này có những người làm chuyện xấu, không vì bất kỳ nguyên nhân gì khác, đơn giản chỉ vì anh ta hư hỏng! Tỷ lệ phổ cập giáo dục hiện tại là bao nhiêu? Vì sao có biết bao người phải bươn chải vất vả nhưng họ vẫn sống lương thiện hiền lành chỉ những người này là phạm tội?”

Hắn lại nói: “Giáo viên các cậu, cho dù có cố gắng thế nào đi nữa, cũng không thể dạy dỗ cải tạo được hết kẻ xấu, cũng giống như bác sĩ bọn tớ, cho dù cố gắng đến đâu đi nữa, cũng không thể nào chữa khỏi tất cả bệnh nhân!”

Lâm Kỳ Nhạc im lặng không nói gì.

“Cậu xem mấy đứa bọn mình,” Đỗ Thượng trút nỗi lòng: “Một người là cậu, học sư phạm; một người là tớ, học y; cả hai đều là vừa bận rộn vừa vất vả vừa bị mắng lại không có tiền… Thái Phương Nguyên, ông chủ lớn mạnh miệng; Dư Tiều, máy bay lớn tung hoành; chút khổ tâm này của tớ cũng chỉ có thể nói với cậu.”

Lâm Kỳ Nhạc luôn biết, giữa cô và Đỗ Thượng có rất nhiều điểm chung, không liên quan gì đến giới tính.

“Cậu bây giờ ổn rồi, cuối cùng cũng đã vào được một trường mẫu giáo tốt, cũng chỉ tiếp xúc với trẻ con. Cậu nhìn tớ…” Đỗ Thượng nói.

Lâm Kỳ Nhạc: “Lúc ở Hồng Kông, tớ có đến một bệnh viện tư ở đó —”

Đỗ Thượng cười khổ: “Thôi đừng nhắc tới chuyện đó, nếu ngay cả người như tớ cũng đâm đầu vào bệnh viện tư, thì bệnh viện công còn có ai khám bệnh.”

Lâm Kỳ Nhạc nằm xuống ghế sô pha, ti vi đang chiếu một bộ phim thần tượng mơ mộng, nhưng thực tế mà bọn họ đối mặt không hề mơ mộng chút nào.

“Đỗ Thượng,” Lâm Kỳ Nhạc nói: “Cậu có cảm thấy mỗi ngày trôi qua bản thân mình đã sống không vô ích không?”

Đỗ Thượng cười nói: “Ừm… cũng tạm…”

Hắn lại kể một chuyện, trong bệnh viện có một cậu bé, từ lúc Đỗ Thượng phụ trách theo dõi bệnh của bệnh nhân trong phòng đó, mỗi lần hắn đến thăm khám cậu bé ấy đều bám lấy hắn.

“Thằng bé nói, lớn lên nó cũng muốn trở thành bác sĩ. Tớ bảo nó hãy suy nghĩ, suy nghĩ thật kỹ. Hồi bé tớ cũng chính là bị lừa như vậy mà thành bác sĩ!”

Lâm Kỳ Nhạc phá lên cười ha ha.

Đỗ Thượng mỉm cười, thở dài một tiếng.

Lâm Kỳ Nhạc nhìn bóng đèn trên trần nhà, dịu dàng nói: “Tớ cảm thấy cậu làm rất tốt, bất luận là cậu hay tớ, Đỗ Thượng, chúng ta đều không phải là người có thể làm kinh doanh, buôn bán cổ phiếu, mở nhà hàng khách sạn, kiếm tiền lớn. Tính cách của chúng ta, không thích hợp làm những chuyện đó, cho dù có làm, cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, cũng không thể kiếm được tiền.” Cô lại nói: “Nếu như không phải tớ may mắn gặp được Tưởng Kiều Tây, tớ hiện tại nhất định mỗi tháng dựa vào hai ngàn tệ mà lây lất, có lẽ còn lếch về nhà khóc mỗi ngày…”

“Không đúng…” Lâm Kỳ Nhạc lại nói: “Nếu như tớ không gặp anh ấy… tớ có lẽ còn đang ở Quần Sơn, bởi vì hồi cấp hai không lo học hành chăm chỉ, chỉ biết chơi, thi không đậu, rớt cấp ba… hiện tại còn không biết đang làm cái gì.”

Đỗ Thượng nói: “Cậu sẽ không như vậy.”

Lâm Kỳ Nhạc: “Sao mà không chứ.”

Đỗ Thượng: “Vậy nói theo cậu, nếu như tớ không quen biết các cậu, nếu không có chú Lâm chú Dư giúp đỡ, thu nhận và chăm sóc tớ năm đó, chẳng phải tớ đã bị ba tớ đánh chết lúc nhỏ rồi sao! Mẹ tớ cũng không sống được tới bây giờ!”

Lâm Kỳ Nhạc sững người.

“Trên đời vốn dĩ không có nếu như.” Đỗ Thượng nói: “Có người gặp nghịch cảnh thì vươn lên có người lại buông xuôi gục ngã. Anh Đào, cậu được như ngày hôm nay hết thảy đều do cậu nỗ lực cố gắng mà có được. Tớ cũng vậy, tớ chắc chắn không thể nào nhận mức lương như vậy cả đời, chúng ta bây giờ chính là nhẫn nại chịu đựng, chờ sau này tớ trở thành chủ nhiệm sừng sỏ rồi, tớ sẽ thuê hai vệ sĩ đứng trước cửa phòng khám, tớ xem ai dám đánh tớ.”

Lâm Kỳ Nhạc bật cười. Cô vốn đang không biết phải an ủi Đỗ Thượng thế nào.

Nhưng khi bọn họ trò chuyện với nhau, dường như những khúc mắc trong lòng bất tri bất giác được tháo gỡ.

Một khi suy nghĩ đã thông suốt rồi, thì không còn gì khó khăn nữa.

“Đỗ Thượng, cậu phải chú ý cẩn thận nha.” Lâm Kỳ Nhạc dặn dò: “Cậu học nhiều năm như vậy, chịu nhiều vất vả như vậy, lỡ có chuyện gì nhớ phải chạy nhanh một chút, lỡ như còn chưa kịp trở thành chủ nhiệm sừng sỏ…”

“Chuyện đó là chắc rồi.” Đỗ Thượng đứng dậy, bưng ly mì đi bỏ rác, hắn cầm điện thoại nói: “Tớ còn phải làm chủ trì hôn lễ cho hai cậu nữa chứ!”

Đêm khuya, bên ngoài hành lang phòng bệnh, vẫn còn rất nhiều bệnh nhân và người nhà đang nằm chợp mắt. Đây là một trong những nơi tàn khốc nhất trên thế gian.

Đỗ Thượng bước thật khẽ ra ngoài: “Cậu nói tớ hát bài gì trong đám cưới của các cậu thì được? Thực sự có quá nhiều sở trường mà!”

*

Tưởng Kiều Tây lại là một ngày gặp gỡ mấy nhà đầu tư. Tính cách anh không thích trò chuyện, nhưng lại rất giỏi trong việc nắm bắt trọng điểm, đánh trúng trọng tâm, vì vậy các buổi nói chuyện luôn diễn ra suôn sẻ thuận lợi, nói theo đối tác mới của anh là: ‘Đầu óc xoay chuyển quá nhanh, xử lý thông tin nhạy bén chính xác, đây chính là đặc điểm của những người làm toán học: Mục đích rõ ràng, không từ thủ đoạn.’

Tưởng Kiều Tây nghe thấy đánh giá này, cũng không có cảm giác gì. Anh vốn không mấy để ý tới cái nhìn của người khác, mặc dù những lời đó cũng chẳng phải lời hay ý đẹp gì.

Phía đối tác còn nói, ông ta cũng giống như cấp trên của Tưởng Kiều Tây ở Morgan Stanley, đều tin rằng Tưởng Kiều Tây là kiểu người chắc chắn sẽ thành công.

Khả năng chịu áp lực cực tốt, tốc độ học hỏi nhanh, làm việc chỉn chu cẩn thận, khả năng tính toán của não bộ vượt xa người bình thường — đây là một học trò, một cấp dưới mà giáo sư năm đó cũng vậy, cấp trên hiện giờ cũng thế, đều luyến tiếc không muốn để lọt mất một người trẻ tuổi quá ưu tú.

Anh làm việc chăm chỉ, chịu thương chịu khó, tăng ca làm thêm giờ không một lời phàn nàn, tính cách trầm tĩnh điềm đạm, rất thích hợp với ngành tài chính.

Chưa kể, nhân phẩm hoàn toàn không có điểm nào có thể chê trách. Ở Hồng Kông chăm sóc anh họ suốt bao nhiêu năm, chỉ có một người bạn gái duy nhất, là mối tình đầu, hai mươi hai tuổi liền kết hôn. Bên ngoài cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt, ở Hồng Kông nữ sinh theo đuổi anh nhiều như vậy, cũng không hề có tin đồn linh tinh gì, bây giờ còn trực tiếp vì bà xã mà trở về quê nhà.

Phía đối tác hỏi, anh có kế hoạch gì cho tương lai chưa?

Tưởng Kiều Tây lắc đầu.

“Sau này sẽ phát triển ở đây sao?” Phía đối tác hỏi tiếp.

Tưởng Kiều Tây suy nghĩ một lúc, vẫn lắc đầu.

Lâm Anh Đào nhắn WeChat, bảo anh đừng đến trường đón cô. Cô đã mua vịt muối Nam Kinh, đang trên đường về nhà: [Anh có muốn ăn bánh bao táo không, em sẽ mua một ít đường đỏ?]

Tưởng Kiều Tây dừng xe bên đường, xuống xe, đi vào cửa hàng sửa chữa điện tử treo tấm biển ‘Xổ số phúc lợi Trung Quốc’.

“Hey soái ca!” Chủ tiệm là một thanh niên mình trần trùng trục, vừa nhìn thấy Tưởng Kiều Tây lập tức giơ tay chào hỏi. Hắn vừa in số cho một ông cụ đặt cược màu sắc, vừa với tay lấy cái hộp chất đầy tai nghe và thiết bị điện thoại cũ trên kệ phía sau xuống: “Rồi! Sửa xong rồi, đã sạc đầy pin, dữ liệu bên trong cũng đã chép ra! Pin và USB cậu đưa cho tôi thêm sáu mươi tệ… Tai nghe? Loại này được không, lấy tai nghe thì thêm bốn mươi tệ nữa, giảm giá cho cậu, đưa tổng cộng bốn trăm là được!”

(*400 tệ ~ 1.300.000 VNĐ.

– Cược màu sắc: là một trong 9 cách cược của ‘Xổ số phúc lợi Trung Quốc’. Tương tự như cược tổng ba chữ số, mỗi màu đại diện cho một nhóm kết quả, cụ thể: Đỏ (0-3), Cam (4-7)…)

Ngoài cửa lại có thêm mấy người tới mua vé số, trầm trồ: “Bên ngoài có một chiếc Mercedes hạng sang đang đậu kìa!”

Chủ tiệm nhận lấy bốn tờ Mao gia gia Tưởng Kiều Tây đưa, len lén liếc nhìn anh một cái, Tưởng Kiều Tây đang cúi đầu mở chiếc máy Mp3 cũ kia.

Trông có vẻ là một người rất trí thức khôn khéo, còn mặc âu phục đeo cà vạt, giống tầng lớp tinh anh, như thế nào mà bị làm thịt cũng không thèm trả giá. Chủ tiệm cười giả lả: “Mấy chú thấy chưa, chơi xổ số nhiều lên, rồi mấy chú cũng sẽ vi vu Mercedes, BMW!”

Người tới mua vé số kia hỏi: “Cậu ta mua vé ở chỗ của cậu trúng hả?”

Chủ tiệm nhìn Tưởng Kiều Tây đi ra ngoài, hắn nói: “Chú quản làm gì phải hay không, chẳng phải chỉ cần chú trúng là được rồi sao, hay là con cho chú mấy số mà soái ca đó vừa mua nhé?”

Tưởng Kiều Tây ngồi vào trong xe, đóng cửa lại, anh cũng không màng tới chuyện khởi động máy, chỉ chăm chú bấm nút next trên Mp3.

Anh cúi đầu.

Làm thế nào mà toàn bộ đều là bài luyện nghe TOEFL cũ.

Thời điểm học cấp ba Lâm Anh Đào lúc nào cũng nghe Mp3 này. Cô đến trường nghe, tan học nghe, giờ đọc bài tự học buổi sáng nghe. Tưởng Kiều Tây nhớ nghỉ hè lớp mười một bọn họ đi Bắc Kinh, Tưởng Kiều Tây không vui lắm vì Lâm Anh Đào không chịu học từ vựng TOEFL. Lúc đó Lâm Anh Đào nhét chiếc Mp3 này trong túi, hai tai đeo tai nghe, cô tựa vào lòng anh, không nói không rằng.

Di động rung lên, bật ra Wechat của Lâm Anh Đào: [Anh có muốn ăn tôm không? Hôm nay tôm tươi lắm.]

Tưởng Kiều Tây lái xe hướng về nhà.

Anh gắn một bên tai nghe, bên trong là giọng nam đọc bài thi nghe TOEFL. Tưởng Kiều Tây vẫn còn nhớ đề thi năm 2007, khi đó TOEFL vừa mới sửa đổi chưa bao lâu. Tài liệu nghe đều là phiên bản cũ, lúc trước.

Bỗng nhiên vang lên tiếng đàn piano dạo nhạc, Tưởng Kiều Tây hoàn toàn không kịp chuẩn bị.

Nữ ca sĩ mới năm 2000 hát: ‘Thời thơ ấu của tôi, nghịch ngợm và bướng bỉnh…’

Đột nhiên âm nhạc im bặt.

Kèm theo là tiếng rin rít, ken két.

‘… hát lại một lần nữa đi, cậu hát lại một lần nữa đi mà!’

Là giọng nài nỉ của cô gái nhỏ mười mấy năm trước.

Thế là cậu bé mười mấy năm trước miễn cưỡng ngân nga.

‘Like a bird on the wire,

Like a drunk in a midnight choir,

I have tried in my way to be free.’

Đèn tín hiệu phía trước chuyển sang xanh, rọi vào đôi mắt ẩm ướt của Tưởng Kiều Tây.

‘Nếu ta đã từng tồi tệ, mong em hãy mở lòng thứ tha

Nếu ta từng dối gạt, mong em hãy hiểu cho, ta không bao giờ làm điều đó với em.

Như đứa bé chết non

Như con quái vật với cái sừng bén nhọn

Ta từng làm tổn thương những người cố chạm vào ta

Nhưng ta thề về bài ca này

Ta sẽ đền bù cho người hết thảy mọi sai lầm…’

*

Giữa tháng bảy, trường mẫu giáo quốc tế nơi Lâm Anh Đào làm việc bắt đầu bước vào kỳ nghỉ hè. Tưởng Kiều Tây đứng bên ngoài cửa lớp ‘Bạch Mã’, lẳng lặng chờ bà xã tan làm. Qua ô cửa sổ để mở, anh ngắm nhìn cô, nhìn cô cười, nghe cô giảng bài trò chuyện với bọn trẻ.

Bỗng nhiên có một cuộc điện thoại từ Phùng Nhạc Thiên gọi tới, anh bèn đi ra khu vườn nhỏ gần đó.

Phùng Nhạc Thiên nói: “Hôm nay, tớ đã chụp một bộ ảnh! Tớ đặc biệt nhờ đồng nghiệp đam mê chụp ảnh trong văn phòng bọn tớ đi chụp. Quần Sơn bây giờ phong cảnh rất đẹp, lát nữa tớ sẽ gửi vào hộp thư của cậu!”

Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng cười nói: “Cảm ơn cậu.”

Phùng Nhạc Thiên nói: “Cảm ơn gì chứ, là bọn tớ phải cảm ơn cậu mới đúng! Tớ đang nôn nóng đi tham dự lễ cưới của cậu và bạn học Lâm Kỳ Nhạc đây này!”

Nghe thấy giọng điệu này của hắn, Tưởng Kiều Tây không kìm được, lại cười.

“À, đúng rồi,” Phùng Nhạc Thiên nói: “Nghe nói lớp cấp hai của chúng ta tổ chức họp mặt, tiếc là tớ không đi được, cậu có đi không?”

Tưởng Kiều Tây nhớ tới hôm qua Anh Đào khuyên anh nên giao thiệp với mọi người nhiều hơn, nhất là khi anh mới từ Hồng Kông trở về.

Anh nói, anh vẫn chưa nghĩ tới.

Phùng Nhạc Thiên nói: “Thầy Lưu và các thầy cô nhất định rất muốn gặp cậu.”

Trong lớp Bạch Mã, mấy bạn nhỏ đang xúm xít chơi đồ chơi toán học. Ngồi tách biệt bên cạnh là một chú nhóc, đeo mắt kính trông như cái kẹo tròn tròn đạo mạo, cũng không chơi đồ chơi mà cô giáo đưa cho, chỉ thích ngồi im trên chiếc ghế nhỏ của mình, tay cầm một cây bút chì tính tới tính lui trên sách toán.

Lâm Kỳ Nhạc thường xuyên chú ý tới cu cậu, chú ý tới nhu cầu của cậu chàng.

“Cô Lâm ơi,” hắn nhìn Lâm Kỳ Nhạc, ngẩng đầu nói: “Mẹ con nói với con… cô, chồng cô là huy chương vàng Olympic toán học, có phải không ạ?”

Tưởng Kiều Tây vốn đang đợi bà xã tan làm, bỗng nhiên bị cô túm tay kéo vào trong lớp.

Cô thấy anh rảnh rỗi không có chuyện gì làm, bảo anh vào dạy cho tinh hoa toán học của lớp Bạch Mã, bạn nhỏ tuổi mầm có trí thông minh vượt trội này một chút: “Em cảm thấy thằng bé thật sự rất thích toán học.”

Tưởng Kiều Tây không còn cách nào khác. Anh kéo ống quần, ngồi khoanh chân trên sàn, cúi đầu nhìn vị bạn học nhỏ trước mắt. Lâm Anh Đào và cô trợ lý dạy chuyển một tấm bảng nhỏ tới, Lâm Anh Đào đưa cho anh một cây bút lông, Tưởng Kiều Tây cũng không biết phải nói gì, anh cầm quyển sách toán của bạn học nhỏ nhìn lướt qua một cái, sau đó tháo nắp bút, tiện tay vẽ đại một cái vòng tròn lên bảng.”

“Con xem cái vòng tròn này như là —”

Anh còn chưa nói dứt lời, đột nhiên chú nhóc đeo mắt kính kia ‘Woa!’ to một tiếng, bụm tay che miệng.

Cậu chàng loáng cái khôi phục bản tính trẻ con, hai mắt sáng long lanh dòm Tưởng Kiều Tây.

Bàn tay đang cầm bút của Tưởng Kiều Tây dừng lơ lửng trước tấm bảng.

Gần tan học, một đám nhóc xúm xít bu quanh chú Tưởng Kiều Tây, mấy bàn tay mũm mĩm vỗ hăng hái reo: “Chú ơi! Vẽ một cái nữa đi! Chú vẽ một cái nữa đi!”

Tưởng Kiều Tây tay trái cầm bút, nâng nửa mí mắt lên, lại vẽ thêm một cái vòng tròn. Mấy bạn học nhỏ vừa nhìn thấy, kích động bụm tay che miệng, tung tăng nhảy nhót lại bắt đầu hò reo hoan hô, giống như đang xem biểu diễn công năng đặc dị. (*P/s: Nhờ cái tay trái.)

*

Buổi họp mặt của tập thể lớp 9/1 trường trung học Thực nghiệm Tỉnh Thành niên khóa 2002 – 2005, mọi người tề tựu gần như đông đủ.

Chỉ có hai người không đến được, một là chủ tịch Phùng – Phùng Nhạc Thiên công vụ bộn bề, hai là bác sĩ Đỗ – Đỗ Thượng đang tất bật chữa bệnh cứu người ở Thượng Hải.

Họp mặt bạn học là một chốn tàn khốc, năm ấy mọi người cùng nhau đứng ở vạch xuất phát, bây giờ nhìn thành quả bản thân mỗi người đạt được, người trên trời kẻ dưới đất. Tưởng Kiều Tây ngồi trong góc của đám đông, nghe mấy người bạn cũ cũng không mấy quen thuộc hàn huyên chuyện ba năm cấp hai.

Bạn học cũ hỏi Tưởng Kiều Tây có biết bài viết mà bạn học lớp bên cạnh đăng trên internet không.

“Bài viết gì?” Anh hỏi.

“Bài viết nói về cậu chứ gì nữa.” Bạn học cũ cười nói: “Nói cậu cỡ nào soái, huy chương vàng toán học không đi Thanh Hoa, đến Đại học Hồng Kông rồi vào Morgan Stanley. Còn đăng ảnh của cậu, bảo là người đứng trên đỉnh thành công cuộc đời!”

‘Đứng trên đỉnh thành công’. Tưởng Kiều Tây nhìn các bạn học trước mắt, những người mà năm đó anh vô cùng hâm mộ.

“Không ngờ,” bạn học cũ ngượng ngùng nói: “Có một ngày có thể ngồi mặt đối mặt nói chuyện phiếm với cậu như thế này… Tưởng Kiều Tây, tớ cảm thấy cậu ôn hòa, nhã nhặn, dễ gần hơn trước kia rất nhiều.”

Tưởng Kiều Tây ngước mắt lên.

“Ôn hòa, nhã nhặn?” Anh cảm thấy buồn cười.

Bạn học cũ nói: “Đúng vậy, hồi trước lúc học cấp hai, nhìn thấy cậu trong trường, bọn tớ luôn cảm thấy hơi đáng sợ —”

Bên cạnh bỗng nhiên có một bạn học khác thò đầu sang, rõ ràng hắn vẫn không dám nói chuyện với Tưởng Kiều Tây, hắn thử thăm dò: “Tưởng, Tưởng Kiều Tây, cậu thực sự kết hôn rồi hả?”

Đằng trước đằng sau, bên phải bên trái, rất nhiều bạn học đang ăn nghe thấy vậy đều quay ngoắt đầu lại.

“Ừ.” Tưởng Kiều Tây gật đầu không chút do dự.

“Với ai thế?” Bên cạnh có người lao nhao hỏi.

Sầm Tiểu Mạn đang ngồi ở một bàn khác, vừa chậm rãi ăn mỳ Ý vừa tán gẫu với cô bạn thân bên cạnh, vẻ điềm nhiên như không có gì.

Thấy bọn họ hiếu kỳ như vậy, Tưởng Kiều Tây nở nụ cười: “Có thể các cậu không biết.”

“Thực nghiệm sao? Bà xã cậu học ở Tỉnh Thành hả?”

Tưởng Kiều Tây gật đầu nói: “Cô ấy học cấp ba ở Thực nghiệm.”

“Ai thế??”

“Cô ấy là Lâm Kỳ Nhạc.” Tưởng Kiều Tây đáp nhẹ nhàng.

Mọi người nhíu mày mù mờ nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không có ấn tượng gì với cái tên này.

“Cấp hai cô ấy học ở đâu?”

Tưởng Kiều Tây nói: “Nhất Trung thị trấn Quần Sơn.”

Có người đánh tiếng hỏi, giọng yếu ớt: “Quần… là nữ sinh… cô gái đã viết thư tình cho cậu năm đó hả?”

Tưởng Kiều Tây gật đầu nói: “Đúng rồi, chính là cô ấy.”

Sầm Tiểu Mạn đột nhiên để nĩa xuống bên đĩa, cô ấy đứng dậy cúi đầu rời đi.

Từ nhỏ, cha mẹ hết lòng dạy dỗ, thầy cô ân cần bảo ban.

Vì tương lai, ngoan ngoãn vâng lời, bất chấp tất cả chạy về phía trước.

Đến khi chạy quá xa, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện con đường đó đã sai, nhưng sai hay đúng thì đó cũng đều là con đường mình đã đi. Chỉ có thể nói âu cũng là số phận, cha mẹ gia đình, đây chẳng phải là một phần của số phận sao.

Chỉ là có người sớm nhận ra, có người đến trung niên về già mới muộn màng bừng tỉnh.

Trên bàn ăn, có bạn học lướt di động, đột nhiên hô to một tiếng.

“F*ck,” hắn đứng bật dậy: “Đây chẳng phải là Đỗ Thượng sao?”

Đoạn clip gây xôn xao cộng đồng mạng đang được chia sẻ với tốc độ chóng mặt. Một vị bác sĩ trưởng khoa bị đánh chảy máu đầu, ngồi sõng soài bên hành lang, người nhà bệnh nhân kích động vây quanh vừa chửi bới thóa mạ vừa túm tóc hai cô y tá nhỏ đè xuống đất đánh.

Cuối hành lang, một nhóm y bác sĩ trẻ tuổi vừa mới bỏ chạy, đột nhiên có một người trong số họ đứng khựng lại ở góc rẽ, hắn đứng tại chỗ do dự chưa tới một giây bất ngờ cởi phăng áo blouse lao ngược trở lại.

Vị trưởng khoa vẫn còn đang bị đám đông người nhà bệnh nhân bu quanh đấm đá. Nam bác sĩ trẻ tuổi kia nhào lên ôm lấy trưởng khoa của bọn họ, bị đá trúng một cú, hắn đưa tay giật lấy ống nghe bệnh trên cổ trưởng khoa xuống. Nhìn thấy giây tiếp theo, tất cả người nhà bệnh nhân đột nhiên dạt ra sau.

Chỉ thấy nam bác sĩ trẻ múa vũ điệu điên cuồng giữa đám đông, hai tay nắm ống nghe như cầm côn nhị khúc, vẻ mặt giận dữ, cùng với tiếng thét chói tai, tư thế không ngừng biến ảo, khi thì Kim kê độc lập, lúc lại Bạch hạc lưỡng sí, mặc dù không chạm vào bất kỳ người nào nhưng cũng đủ khiến cho đám người nhà bệnh nhân bớt hung hăng ngông cuồng.

Nhóm y bác sĩ trẻ ở đằng xa cũng nhanh chân chạy lại, hai người trong số họ vội vàng đỡ vị trưởng khoa vào phòng bên cạnh.

Có người nhà của bệnh nhân tru tréo, vu vạ: “Bác sĩ đánh người ——”

Còn chưa kịp dứt lời, đội ngũ an ninh của bệnh viện từ trên lầu đã xuống tới. Chỉ thấy nam bác sĩ trẻ bị dọa cho hồn bay phách lạc, ngã uỵch ra đất, vờ hôn mê bất tỉnh.

Hôm nay, công ty Thái Phương Nguyên tung ra webgame do nữ thần thời thơ ấu làm đại sứ. Hắn mạnh tay chi số tiền khổng lồ để quảng bá, kết quả vừa nhìn thấy Hot search Weibo, sắc mặt Thái Phương Nguyên loáng cái trắng bệch.

“F*ck…” Hắn cầm con chuột nghệ thuật của công ty, kéo qua kéo lại cái clip kia: “… Chuyện gì thế này??!”

Dư Tiều đang ngồi trong căn tin vừa ăn cơm vừa xem tin tức trên điện thoại, hắn nheo mắt đọc, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Đỗ Thượng, suýt chút nữa phun hết cơm trong miệng ra ngoài.

Hắn nhắn tin cho Đỗ Thượng: [Cậu không sao chứ?]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status