Anh muốn em

Chương 137: Bé Năm, nhớ trở về



Giọng điệu Tiến Bình tràn đầy sự châm biếm, tôi đi ngang qua anh ta, vốn dĩ muốn bước đi mà không quan tâm gì, làm sao không nuốt được cơn tức này, tôi dừng chân đánh giá anh ta: “Anh không cần lo lắng cho tôi, nhiệm vụ của anh sắp xếp thế nào?”

Anh ta cúi đầu thấp hơn: “Cô Trình rộng lượng, chỉ cần cô không phạm sai lầm, kết quả không thể sai được.” Anh ta dừng một lúc, cảnh cáo một cách ý vị thâm sâu: “Cho dù cô phạm sai lầm, thì cũng chỉ hy sinh một mình cô.”

Tôi thuận tay cầm một góc áo sơ mi của anh ta, đầu ngón tay ma sát đi ma sát lại: “Ồ. Anh đang nhắc nhở tôi sao, đừng phí công vô ích, đúng không?”

Anh ta cười một cách lễ độ cung kính, trông có vẻ hơi giả tạo: “Cô Trình thông minh, không cần tôi nhiều lời.

Tôi hừ lạnh một tiếng, tay buông ra đẩy một cái, không rảnh quan tâm anh ta có đỡ nổi không, tôi không nói gì mà bước xuống lầu.

Đi đến phòng khách, tôi bất ngờ phát hiện Trương Thành Nam, người đã ba ngày không gặp ngồi trên số pha. Anh ta cầm một cốc trà đậm, Tiến Bình kế bên cúi người báo cáo công việc bến tàu với anh ấy, Phục Hưng số 7 đang chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa ở biên giới, một khi Quân Hỏa thuận lợi giao nhận, lập tức đổ bộ lên cảng Thanh Tân.

Đây là cuộc mua bản lớn mà hai phe thiện ác đều chú ý đến, Trương Thành Nam dựa vào thế lực to lớn hoàn toàn phòng thủ kiên cố cả Đông Bắc của con tàu chở hàng này. Đến lúc đó đừng nói Tổ Tông, người khéo léo rung chuyển trời đất bốn mươi năm như Lâm Hào Kiện cũng không thể không chịu làm bề tôi. Thủ lĩnh khác chỉ còn mức giả làm đàn cháu.

Giang hồ phân biệt đối xử, sở dĩ Trương Thành Nam làm ông chủ của ba tỉnh miền Đông Bắc không được danh chính ngôn thuận, chỉ có thể xưng Vương ở Long Giang. Lý lịch của anh ta bị tổn hại, mạo hiểm tiếp nhận Phục Hưng số 7 là để bù đắp điểm này.

Anh ta nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu nhìn qua đó, tầm mắt lướt qua cơ thể tôi, cuối cùng dừng trên gương mặt tôi hồi lâu vẫn không dời khỏi.

Không chỉ anh ta chưa từng thấy bao giờ, kể cả bản thân tôi, cũng là lần đầu tiên ăn mặc như vậy, một màu đen từ đầu đến chân, váy xếp ly phủ xuống đầu gối, giữa eo thắt một ruy băng màu kem, đầu đội một chiếc mũ dạ vành tròn, rìa đỉnh lưới đỏ, vừa vặn che được chân mày và đôi mắt, u ám mà vô cùng phong tình.

Tôi qua đó dựa lên ngực anh ta, cổ tay ôm lấy cổ anh ta, ánh mắt quyến rũ: “Sao, có giống người phụ nữ của người tại to mặt lớn không?”

Anh ta sững sờ, lập tức khẽ cười: “Ai?”

Râu dưới cằm anh ta rất rậm, vừa đen vừa cứng, lúc ma sát với mũi của tôi, khiến tôi có cảm giác lờ mờ đau rát: “Tôi sao?”

Tôi không trả lời, cố ý chọc anh ta: "Là bác Kiện."

Trương Thành Nam bóp lấy cắm tôi, vặn đầu tôi về chỗ cũ, chùng mặt xuống: “Nói bừa"

Tôi thò ngón tay ra, đặt lên môi anh ta, đưa miệng qua đó, cách ngón tay thon dài đó mà hôn anh ta. Tôi và anh ta đều chứa đựng tình cảm sâu sắc. Tình cảm sâu sắc như vậy khiến chúng tôi sinh ra ảo giác trong nháy mắt, nó vô cùng chân thật, vô cùng rõ ràng, xinh đẹp đến mức khiến tôi cảm thấy mọi thứ thay đổi một cách không thể kiềm chế, chỉ có thể chìm đắm vào đó, mãnh liệt và cuộn trào.

Anh ta mặc cho tôi trêu đùa hồn anh ta hồi lâu, chợt nắm lấy tay tôi, anh ta nói một cách nghiêm túc: “An phận ở nhà đợi tôi, chuyện em không nên làm thì đừng nhúng tay vào."

Tôi sững sờ, nghe ra được anh ta đã hối hận, ngồi thắng trên người anh ta: “Ông chủ Trương hối hận rồi sao?”

Anh ta im lặng không nói gì, tôi không chịu bỏ cuộc kéo cổ áo anh ta, nhất định muốn anh ta trả lời, tại sao đến lúc lâm trận lại thay đổi nhanh chóng, bị tôi giày vò hồi lâu anh ta mới ôm lấy tôi, nhấn tôi vào trong lòng. “Sự việc rất nguy hiểm. Không chỉ có người phía anh và nhà trên, còn có rất nhiều lỗ hỏng không nhìn thấy.

Lúc này Tiến Bình từ lầu hai bước xuống, anh ta nhìn đồng hồ đeo tay, gọi một câu 'cô Trình.

Tôi không để ý, tôi hiểu là không tiện để Trương

Thành Nam nói tiếp, chuyện này e là mất cả chì lẫn chài, tôi lập tức thay đổi, cười một cách kỳ quái, giống một con mèo trộm thịt sống, giấu đi sự bướng bỉnh và gian xảo: “Mặt trời mọc ở phía Tây rồi sao? Ông chủ Trương nửa đời không đặt ai trong mắt, còn sợ đám vô tích sự cầm súng nhà nước diễu võ dương oai sao?”

Trương Thành Nam bình tĩnh nhìn chăm chăm tôi: “Tôi không có gì để sợ cả.”

Con người anh ta sâu xa sáng rực, dập dờn ánh sáng, nụ cười vẫn chưa mất đi, giọng nói truyền cảm như đang dỗ dành một cô gái nghịch ngợm: “Trừ phi tôi ngã xuống, không bảo vệ được em, không thể cho em cuộc sống mà em có được khi ở bên cạnh anh ta, tôi mới sợ hãi như thế.”

Biểu cảm tôi cứng đờ, anh ta bỗng nhiên nói lời xui xẻo như vậy, tôi không chắc là có phải anh ta đã phát giác được gì không, nhưng anh ta dường như không chú ý đến dáng vẻ khác thường của tôi, gương mặt không chút gợn sóng, chỉ có nụ cười xinh đẹp lúc nông lúc sâu: “Trước khi ngày này đến, tôi sẽ liều mọi giá để đưa em rời khỏi, nếu như không kịp...

Tôi không đợi anh ta nói xong, giống như bản năng, che miệng anh ta lại trong cơn hoảng loạn lúng túng, gương mặt nhỏ lập tức trở nên nhợt nhát, không tìm thấy chút huyết sắc nào: “Anh không thể ngã xuống”

Tôi cắn răng, cơ thể không ngừng run rẩy: “Ai có thể thắng được anh, anh còn chẳng có trái tim.

Anh ta buồn cười hỏi vậy sao.

Hơi thở nóng bừng của anh ta tản ra trong lòng bàn tay tôi, ướt át giống như những giọt sương ban mai và sương mù, nóng ẩm tan ra, đọng thành một giọt nước mắt hoang mang chua trong lòng tôi.

Anh ta và Tổ Tông, đen và trắng, thế đạo mượn danh nghĩa hòa bình vĩnh viễn không thể cùng tồn tại, tôi cũng không biết ai sẽ là phía sụp đổ, chỉ là sớm muộn mà thôi.

Tiến Bình thăm dò nói với Trương Thành Nam rằng nhà trên đã nằm giữ người phụ nữ mà chúng tôi phải đi liên hệ, bây giờ không kịp thay thế. Thế lực của đối phương không ở trong nội địa, nhất định phải làm cho ổn thỏa, bỏ lỡ lần này thì phải đợi ít nhất một tuần.

Tôi nhảy xuống eo Trương Thành Nam, sờ con dao gắm phòng thân trong túi quần: “Nếu đã không cần tôi đánh nhau, cũng không cần tôi kiểm hàng, chỉ ra mặt đi lướt qua, tránh để cấp dưới của anh phòng bị tôi khắp nơi. Mùi vị bị xem thành kẻ trộm, tôi phải chịu bao lâu mới chấm dứt? Thời gian không chỉ một hai ngày”

Tôi buông ra những lời này, dặn dò Tiến Bình chuẩn bị xe, bước đến trước cửa đang muốn ra khỏi sân nhà, Trương Thành Nam ở bên cạnh tôi mở miệng nói: “Tôi không cho em đi là vì tôi ích kỷ, không liên quan đến giao dịch này.”

Bước chân tôi chợt dừng lại.

Giọng điệu anh ta thất vọng và nặng nề, vang vọng lúc có lúc không trong không khí, không nắm bắt được, không giữ được, giống như tro tàn. “Bé Năm, nhớ trở về”

Tôi nắm chặt nắm đấm, nắm đến mức cánh tay tế dại, mất đi tri giác mới ướt đẫm mồ hôi chậm rãi rời khỏi, tôi khàn cổ họng thốt ra tiếng ừm.

Có lẽ, Tổ Tông ném tôi vào trong hang sói này, từ mưu kế độc ác về thân xác, tình cảm đến tình yêu nam nữ, rút cạn hết toàn bộ giá trị của tôi, dùng để đánh hạ tấm chắn phòng thủ đầu tiên của Trương Thành Nam. Cũng có thể như Hai Sói nói, lúc đại công cáo thành anh ta sẽ đón tôi rời đi, vứt đi Văn Nhật Hạ đã bị lợi dụng sạch sẽ, cho tôi danh phận bà Thẩm.

Vô số khả năng lôi kéo, giày vò tôi, tôi sắp không thở được nữa.

Vì kế hôm nay, đi một bước tính một bước, thậm chí tôi cũng không hiểu, tình cảm và lý trí cái nào sẽ chiến thắng, rốt cuộc tôi mong ai thắng, ai thua, liệu tôi có hối hận không.

Tôi ngồi lên xe nghĩ đến điều gì đó, mệnh lệnh cho Tiến Bình thông báo với nhà trên, thay đổi một nửa kế hoạch.

Anh ta không hiểu tại sao: “Đổi cấp dưới liên hệ sao?”

Đầu tôi không ngừng hiện lên sách lược vây quét xưa nay của Tổ Tông, từng việc một hiện ra rõ ràng. Tôi nắm chặt tay nắm cửa, từng lớp mồ hôi lạnh chảy trên da giống như thủy triều, khiến tôi ướt như chuột lột: “Tuyệt đối đừng đánh rắn động cỏ, kế hoạch liên lạc vẫn như cũ, chỉ thông báo với thủ lĩnh của đối phương, Quân Hỏa định sẵn giao dịch kiểm hàng ở đâu, đổi thành tuyến đường ngược lại rồi lập tức rút khỏi, giữ lại mười món hàng mẫu là đủ, xã hội đen coi trọng khí phách và nhân nghĩa, sẽ không giở trò dối trá, chúng ta xem hàng mẫu là được.

Tiến Bình hoàn toàn không đoán được ý đồ của tôi, thần sắc tôi nghiêm nghị nói đừng hỏi nhiều, tôi hiểu nước cờ của Thẩm Hạo Nhiên hơn mọi người.

Anh ta nghe tôi nói chắc như đinh đóng cột như vậy, cân nhắc vài giây không nói gì, giờ phút quan trọng không còn đường quay đầu, món khai vị cuối cùng mà Phục Hưng số 7 nhập cảng dở hay ngon cũng phải ăn, mỗi người đều đang cá cược.

Anh ta mau chóng liên lạc với thủ lĩnh nhà trên, phía đó cũng lờ mờ không hiểu, nhưng cũng làm theo.

Đi qua đường lớn Nam Bắc để đến nơi, mặt trời lặn ở phía Tây, cả tòa thành vô cùng u ám, bầu trời hoàng hôn được bao phủ bởi màu sữa, ánh trăng phiền muộn, cây cối điêu tàn vươn dài vô tận, bóng dáng lưa thưa lắc lư.

Địa điểm liên hệ của chuyến đi này vượt khỏi dự đoán của tôi, khu nhà ổ chuột cổ xưa ở phía sau thành phố náo nhiệt, một tiệm trà hai tầng có tuổi đời lâu năm đứng sừng sững giữa con phố cũ ở cuối mười tòa nhà thấp bé, chướng khí mù mịt, vàng thau lẫn lộn là nơi thấp kém mà hằng ngày người dân nghèo dùng để dừng chân nghe sách, uống chén trà to. Nhà trên thật sự rất biết tìm chỗ, cảnh sát bước chân vào cũng chế nhiều ruồi nhặng, đúng là làm việc dưới sự quan sát của người khác sẽ rất mất mặt.

Tôi dừng ở trước cửa, tuần tra sơ một vòng trong phòng, mười cái bàn vuông, lác đác chiếm một nửa, thiếu phụ quấn khăn gấm ở cổ, mấy nam nữ trẻ tuổi chuyện trò vui vẻ, cùng với các chàng trai độc thân cạo trọc đầu mặc áo khoác da màu nâu, mười thì có đến tám chín thiếu phụ mặc thường phục, có khả năng rất lớn là thuộc hạ của viện kiểm sát, Tổ Tông sẽ không sắp xếp người của cục công an thành phố gây cản trở, suy cho cùng anh ta thừa nước đục thả câu để ngầm thực hiện vụ mua bán này.

Ánh mắt tôi vội dừng ở người đàn ông mặc áo khoác da, im lặng không nói gì mà bước qua đó, không tháo mũ xuống, chỉ lộ ra mũi và môi của nửa phần dưới, đọc một câu: “Hôm nay mười lăm độ.”

Anh ta chuyên tâm đọc báo, không trả lời ngay, biểu cảm cũng không thay đổi, chúng tôi ngồi đối diện nhau, im lặng mấy phút, phục vụ bưng hai ly trà hoa quả lên, lúc lui xuống, anh ta hơi giương mắt nhìn: “Ngày mai sẽ ấm trở lại.

Tôi ung dung ngẩng đầu: “Tôi là người của ông chủ Trương, né được cảnh sát rồi đúng không?”

Anh ta nắm chặt nắm đấm, mím môi, ánh mắt nhìn ra xung quanh: “Phố Tây có một chiếc xe van màu bạc, trên xe là tay chân của ông Q. Toàn bộ sự việc Phục Hưng số 7 đổ bộ lên cảng Thanh Tân, vẫn luôn do ông Q và anh Nam can thiệp, tôi chỉ phụ trách vận chuyển cho Hỏa Quân đợt này. Phố Bắc, phố Nam, giao lộ phía Đông đều có người đáng nghi ẩn hiện, tạm thời không rõ là cảnh sát hay là kẻ thù của anh Nam.

Ông Q, tạm thời không nhắc đến việc tổ chức cách xa cơ quan lãnh đạo, chỉ nói lãnh đạo xã hội đen ở đó ánh mắt sắc bén, hễ thấy cảnh sát chuyên điều tra virgin thì giết ngay, hài cốt chất đống xây thành một con đường lớn khang trang buôn virgin. Họ xem thường lãnh đạo nội địa và phe cảnh sát tự xưng là anh em thỉnh thoảng tác chiến. Huống hồ Hai Sói làm sao biết được ông Q là nhà trên của Trương Thành Nam? Anh ta là cái loa truyền tin, vì vậy có thể thấy nội tình mà Trương Thành Nam che giấu đều nằm trong lòng bàn tay của Tổ Tông.

Tôi từ đầu đến cuối đều không tin, Tổ Tông kiên nhẫn đặt phần tử đối lập với mình ở cả ba tỉnh miền đông Bắc dưới tầm quan sát như vậy, cho đến hôm nay tôi cũng cảm thấy anh ta đấu không lại Trương Thành Nam. Anh ta nắm quyền hai phe thiện ác, hơn nữa thua nhiều thắng ít. Lúc trước cục diện đã kiểm chứng suy đoán của tôi không sai, có bàn tay gây tội ác tinh vi hơn hơn ngầm đổ dầu vào lửa, tiết lộ tin tức cho Tổ Tông. Tôi từng chắc chắn là Quan Lập Thành của quân khu, bụng dạ anh ấy vô cùng nham hiểm, bây giờ tôi không thể không chuyển một nửa sự nghi ngờ lên đầu của Thẩm Quốc Minh.

Ông ta lợi dụng con cờ là phụ nữ để tính kế cho ba người đàn ông mắc bẫy, mưu kế thâm sâu của ông ta đủ tư cách để chi phối đại cục lừa dối lẫn nhau.

Người làm cán bộ trèo đến vị trí vua một cõi, tình thân và lương tri biến mất hoàn toàn, không còn địa vị, đừng nói con trai, tính mạng và các bà vợ còn không giữ nổi, ông ta phải lo cho chiếc mũ ô sa trước, mới có sức lực bảo vệ người nhà của mình.

Tôi cố gắng hết sức khống chế bàn tay phải đang run rẩy, giọng nói không cao không thấp: “Ba trăm nhánh Quân Hỏa được đưa đến khu vực an toàn chưa, ở nhà xưởng bỏ hoang trên đường Đông Phong đúng không?”

Người đàn ông sững sờ: “Ba trăm à?” Ánh mắt anh ta trở nên cảnh giác trong nháy mắt: “Đây là tin tức giả dành cho cảnh sát, cô từ đầu nghe nói thế?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status