Anh muốn em

Chương 246: Thà rằng anh ấy chưa từng quen biết



Đứng giữa sự công kích đến từ hai phía, Quan Lập Thành lặng lẽ nhíu mày, chỉ chốc lát sau anh ấy đã giấu đi, cuối cùng khi về Đông Bắc tôi vẫn gây ra rắc rối như trong dự liệu.

Thẩm Quốc Minh rót một ly rượu Đỗ Khang, ông ta nghiêng mắt nhìn với ý tứ sâu xa: "Tham mưu trưởng Quan, tỉnh ủy Lưỡng Bắc ủy thác người có kinh nghiệm tác chiến phong phú như anh dò đường đánh bọc sườn ở Ma Cao, nghe nói tiến triển không ổn lắm, anh từng nghe nói về nữ tội phạm này chưa?"

Phó bí thư Vạn nói với lời lẽ quái đản: "Tham mưu trưởng Quan thân chinh vòng xoáy, anh ấy không nghe nói ư? Chẳng lẽ là có ý định bao che sao?”

Quan Lập Thành không giỏi nói dối, huống chi là nước đổ khó hốt, không nói lời nào còn có đường thoát, một khi chân tướng rõ ràng, từng chữ mà anh ấy nói ra đều sẽ trở thành đầu đề câu chuyện cho người có ý đồ giật giấy.

Tôi đè lại tay anh ấy, không cho phép anh ấy tự chuốc lấy phiền phức, thờ ơ nhét nửa miếng bánhngọt còn lại vào trong miệng, lau mảnh vụn ở đầu ngón tay đi, cười nhạo đầy trào phúng: "Nhập cảnh trái phép? Thật nực cười. Dù gì thì Lập Thành cũng là tham mưu trưởng của tỉnh, tôi cần phải nhập cảnh trái phép hay sao? Ma Cao là khu vực tôi không thể đến? Còn về Lauren, tôi vốn không hề quen biết, các vị coi trọng tôi, nhưng cũng vu oan cho tôi rồi."

Phó bí thư Vạn ném mạnh cái khay sứ một cái: "Bà chủ Quan ăn nói khéo léo, xử sự khôn khéo, tội đã rõ ràng mà cô vẫn có thể ve sầu thoát xác, ném nồi cho người khác được."

Tôi mở bàn tay ra, thích thú thưởng thức lớp sơn đỏ thắm trên móng tay, "Có chứng cứ không?"

Tôi không e sợ cũng không tránh né, ánh mắt thẳng thắn dò xét những quý tộc trong sảnh, "Ảnh chụp cũng được, nhân chứng cũng được, dù sao cũng phải lấy ra được thứ có sức thuyết phục để bịt miệng tôi chứ. Nếu không đừng trách tôi chỉ là phụ nữ không biết điều, lòng dạ tôi lúc nào cũng hẹp hòi, các bà chủ ở đây cũng biết đấy, tôi ấy à, chỉ thích cái gì rõ ràng thôi."

Phó bí thư Vạn hoàn toàn bày ra cái đức hạnh làm tay sai cho Thẩm Quốc Minh: "Không có lửa làm sao có khói, hai người không liên quan gì đến nhau còn cách xa nhau ngàn dặm, tại sao chỉ vu oan cho mình bà chủ Quan. Tuy là thân thể của cô được bọc kín nhưng bóng nghiêng lại không giấu được."

Tôi bóc hạt hướng dương ăn mỗi miếng một hạt, phun vỏ hạt hướng dương vào nắp tách trà đang lật ngược của Thẩm Quốc Minh, không chệch tí nào,rằng hàm ông ta chống vào quai hàm đẩy đẩy, người phục vụ nhanh tay nhanh mắt đổi một cái mới. "Nhìn mà xem, tỉnh ủy cũng không thiếu nhân vật miệng lưỡi trơn tru nhỉ. Còn không e ngại cả sự trong sạch của mình mà ăn nói lung tung sảng khoái nhất thời. Mấy công việc chính thì ban lãnh đạo hờ hững thờ ơ, thế mà lại biết chuyện của dân đen tỉnh lẻ lưu manh vô lại rõ ràng đến thế. Phó bí thư Vạn cứ một mực lên án tôi, thế ông tận mắt nhìn thấy dáng dấp của Lauren giống y hệt tôi à?"

Vẻ mặt ông ta khinh bỉ quét qua Quan Lập Thành bên cạnh tôi, giọng điệu chế nhạo: "Tham mưu trưởng Quan quyền cao chức trọng, nếu anh ta muốn xóa bỏ chứng cứ thì tôi thu hoạch từ đường tắt nào chứ?" Tôi không rơi vào thế hạ phong, thản nhiên văn lại ông ta: "Lập Thành là cấp dưới của Bí thư Thẩm, vậy theo lời giải thích của Phó bí thư Vạn thì quyền cao chức trọng là có thể kết luận phải trái đúng sai, vậy tôi xin hỏi Bí thư Thẩm, Lauren là tôi à?"

Trong mắt tôi chứa vẻ sắc bén uy hiếp rõ rành rành, vỏ hạt hướng dương đó, trong lòng Thẩm Quốc Minh biết rõ là tôi đang nhắc nhở ông ta, trắng ở ngoài sáng, đen ở trong tối, tôi đã không còn đơn thuần nữa, nếu tôi muốn ra tay thì ông ta khó lòng phòng bị, tôi có thể nhập cảnh trái phép mà vẫn bình yên vô sự trở về, vậy thì sóng gió bình thường sẽ không thể hủy hoại được tôi.

Nếu như cố đấm ăn xôi cũng chưa chắc đã phá nát được tôi trong sự bảo vệ của nhiều thế lực như vậy, tin đồn thị phi của bí thư một tỉnh mới là trò hềcho thiên hạ.

Thẩm Quốc Minh cân nhắc lợi hại, ông ta đặt tách trà xuống rồi ngồi ngay ngắn, không quát mắng ai nhưng sắc mặt cũng không tốt: "Tham mưu trưởng Quan làm việc công trong sạch, tận hết chức trách, chúng tôi đều nhìn thấy mà. Gần đèn thì rạng, chuyện cũ của bà chủ Quan các ông cũng phải bỏ xuống thành kiến để xem xét."

Một đáp án lập lờ nước đôi, tôi không chấp nhận nên hùng hổ hỏi: "Bí thư Thẩm tin tưởng tôi rồi?"

Ông ta không muốn tiếp lời, múc một muỗng canh rồi ậm ờ ừ một tiếng.

Tôi nhận đó mà quạt tay ném đĩa bánh ngọt đi, sắc mặt dữ tợn vỗ bàn đứng dậy: "Vạn Quốc Dũng, ông lấy đâu ra dũng khí mà tự tin chụp nồi cho tôi? Coi Trình Bảo Ái tôi là đồ ăn chay à. Giới quan chức có loại người văn hóa bại hoại như ông đúng là con sâu làm rầu nồi canh. Tôi nhún nhường ba phần là bởi vì ông già rồi, đã đặt một chân vào trong quan tài rồi nên tôi không tranh cao thấp với ông, làm nổi bật phong thái của tôi, tôi bất kính với ông cũng là do ông tự chuốc lấy." "Cô..." Ông ta không kìm được tức giận muốn tranh cãi với tôi nhưng bị bà Vạn ở bên cạnh kéo lại, bà ta lắc đầu, Phó bí thư Vạn không nghe khuyên bảo mà hất tay bà ta ra, bà Vạn giữ chặt lấy: "Ông cãi thắng cô ta thì ông vẻ vang lắm à? Ông chưa nghe tiếng xấu của Trình Bảo Ái bao giờ hay sao? Sao ông có thể chiếm được lợi từ chỗ cô ta chứ."

Phó bí thư Vạn nghiến răng nghiến lợi, ông ta vốnđịnh xử lý tôi giúp Thẩm Quốc Minh, chặt đứt một cánh tay của Quan Lập Thành, cũng tiện thể ghi công lớn nhưng không ngờ lại bị tôi hố một vố."

Tôi chậm rãi vòng qua góc bàn, vượt qua hành lang có màn che chập chờn, đi đến trước bàn ông ta: "Cải Chíp có ngon không?"

Phó bí thư Vạn chợt giật mình: "Cái gì?"

Tôi khoanh hai tay lại, cười đầy lẳng lơ: "Hoa khôi Cải Chíp của Uyên Ương Lâu chúng tôi ấy, ông ăn xong là quên luôn à?"

Gương mặt ông ta lập tức trở nên tái mét trong nháy mắt, theo bản năng liếc nhìn phản ứng của vợ ông ta, tôi đưa tay lắc lắc ở nơi vành mắt hơi kinh ngac của ông ta. "Mỹ danh của cô Bạch là nhờ Phó bí thư Vạn vắt hết đầu óc nghĩ cho còn gì. Cô ấy thích mặc váy màu xanh lá cây, mông to, môi cũng gợi cảm, tựa như cải chíp mùa xuân mới hái, tươi non mọng nước, xanh tươi động lòng người. Tình thú trong khuê phòng của ông hình như có một chiêu là...

Tôi trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên võ trán, "Chim bay thẳng cánh, treo lên làm." Tôi vừa khôn khéo vừa nhấn mạnh chỉ vào Thẩm Quốc Minh, "Con trai của ông cũng đam mê lắm đấy."

Nụ cười không ngừng nở trên mặt tôi, Quan Lập

Thành cụp mắt uống trà, khóe miệng chứa một nụ cười như có như không, Thẩm Quốc Minh bị đâm chọt bất ngờ đến nỗi sượng cả mặt, ông ta nổi giận đùng đùng: "Lời khó nghe nào bà chủ Quan cũng nói ra khỏi mồm được nhỉ." "Người làm việc lớn không để ý chuyện vặt vãnh,năm xưa tôi có dây dưa với Kiểm sát trưởng Thẩm, chuyện này tôi không phủ nhận. Tôi kiếm sống qua ngày nhờ vào bản lĩnh, được anh ấy tán thưởng, đương nhiên tôi khó mà mở miệng.

Người thực sự che giấu tội nghiệt không dám để người khác biết, Bí thư Thẩm ngồi ở trên cao chỉ cần liếc mắt một cái là rõ mồn một. Bà hai của nhà họ Thẩm mất mạng vì sinh non trên bàn phẫu thuật ở bệnh viện phụ sản kia, chẳng phải cũng không thể ngăn trở ông thăng chức vinh quang cửa nhà hay sao? Một người dân thường không quyền không thể như tôi còn có thể hoang đường hơn ông ư? Lập Thành có lòng vị tha nên anh ấy không so đo. Đương nhiên, người dân của ba tỉnh miền Đông Bắc cũng dễ dàng tha thứ cho chuyện cũ năm xưa của ông, dù sao thì quan tốt cũng khó tìm.

Từng chữ của tôi tựa như châu ngọc, tất cả mọi người đều trên trối nghẹn giọng, dám lật lại nợ cũ của quan chính phủ, người đang tại chức không có can đảm, cũng không ảnh hưởng đến đời sống nhân dân, Quan Lập Thành bị dồn ép đến nước này, nếu tôi a dua nịnh hót Thẩm Quốc Minh thì ông ta cũng sẽ ngày càng táo tợn hơn, giảm càng ác hơn, chi bằng tôi bóp lấy cổ ông ta, nhìn ông ta không thở nổi.

Buổi tiệc này bởi vì tôi không lựa lời mà nói nên tan rã trong không vui, tôi chắc chắn Thẩm Quốc Minh ắt sẽ yên tĩnh một thời gian, ông ta muốn làm rõ ý đồ tôi đối địch lần này, là muốn ngọc nát đá tan hay chỉ đơn giản là muốn lấy lại danh dự cho Quan Lập Thành, trong lúc này, những khát vọng mà Quan Lập Thành muốn đạt được chỉ cần quyết đoán đi tranhđoạt là được.

Tôi và anh ấy đón xe trở về biệt thự ở ngoại thành, lúc đó vì vội vội vàng vàng nên còn rất nhiều quần áo và trang sức chưa kịp thu dọn, tôi ngẩng đầu nhìn lên phòng ngủ ở tầng hai, lúc này chỉ một màu đen kịt, đáng vẻ của rèm cửa vẫn như ngày tôi rời đi, một bó hoa được buộc lên theo hướng đông.

Bảo mẫu nghe thấy tiếng xe tắt máy bèn vội vàng ra nghênh đón, cô ta dội một chậu nước vào dưới gốc cây ngô đồng rồi mang theo cả chậu gỗ đi ra mở cửa sắt: Thủ trưởng Quan, tôi có nấu cao quả sơn trà, trước khi đi Ma Cao cậu bị ho...

Lời nói của cô ta còn chưa dứt, vô tình liếc thấy tôi đang đi theo sau thì lập tức vui mừng khôn xiết: Bà chủ cò trở về rồi?"

Tôi đi qua cửa, phản ứng rất bình thản, Quan Lập Thành im lặng không lên tiếng cởi quân phục treo lên giả áo ở sau cửa, dưới đáy mắt hiện lên một nét cô đơn và không như ý, "Nấu cháo mà bà chủ thích ăn nhất, nhạt thôi, cô ấy ngại tanh, ít rau củ, cổ họng của cô ấy nhỏ mỏng, thường xuyên nhai không nát, nấu hai bát, sáng mai hàm nóng lại để trong nồi giữ nhiệt, mấy ngày nữa cô ấy còn đi

Bảo mẫu sững sở. "Không ở trong nhà ư? Ở ngoài có tin đồn bà chủ lên.

Quan Lập Thành lạnh lùng nhìn sang, cô ta bằng cảm thấy mình đã lỡ lời nên vội vàng che miệng nuốt nửa cầu sau trở lại, không nói lời nào nữa rồi khóa của lại.

Tôi không có khẩu vị ăn cháo nên nhốt mình ởtrong phòng tìm kiếm một hồi, lấy ra hai đồ vật rất quan trọng, hành lang ngoài cửa có tiếng bước chân tới tới lui lui, hình như là Trương Minh đến báo cáo công việc, không lâu sau lại có một cấp dưới đưa tài liệu bí mật tới, bảo mẫu nhận lấy nhưng không dám đụng lung tung, cô ta gõ cửa phòng tôi mời tôi sang thư phòng một chuyến.

Thư phòng của Quan Lập Thành không phải căn phòng ở cuối hành lang như trước kia, mà là tu sửa từ căn phòng ở sát phòng ngủ của tôi, không yên tĩnh cũng không rộng rãi, có chút lợi bất cập hại, điểm tốt duy nhất là tôi còn nhớ mang máng rằng tôi lén trốn ở vách tường chạm rỗng, nghe trộm anh ấy và cấp dưới nói chuyện, liên quan đến Trương Thành Nam, cũng liên quan đến Tổ Tông, mà vị trí tôi ẩn mình trùng hợp có thể mở thư phòng mới, chính là chỗ đặt bình phong.

Chỉ cần anh ấy ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy tấm bình phong kia.

Tôi đi ngang qua giếng trời, chỉ thoảng nhìn qua đã cảm thấy lỗ mũi cay cay, vật đổi sao dời, đừng nói vợ chồng, đến cả nơi quen thuộc nhất cũng cảnh còn người mất.

Người đàn ông mà cả đời tôi không nhìn thấu, chắc chắn có một chỗ dành cho anh ấy, có lẽ cũng chỉ mình anh ấy. Trương Thành Nam và Thẩm Hạo Hiện đều không thể gượng dậy nổi, đổ sụp tan tác, nhưng còn Quan Lập Thành, tôi chưa từng nghĩ rằng anh ấy sẽ sụp đổ.

Cho dù gương mặt thật của Tổ Tông đang khôngngừng bị vạch trần, anh ta là nhân vật hung ác, có phong thái của đại tướng, nhưng có một loại dự cảm rất mạnh, hoặc có lẽ là trực giác luôn nói với tôi rằng, dầu hết gạo sạch đạn, mây đen che lấp mặt trời, Quan Lập Thành cũng sẽ không ngã.

Tôi đứng trong luồng sáng ở cửa thử phòng, Trương Minh đứng ở bên cạnh đèn, anh ta hơi kh người: "Tham mưu trưởng Quan, Ban chỉ huy Quân sự Trung ương đã có quyết định giáng chức anh, tạm thời vẫn chưa có văn bản, nếu như anh không có ý kiến và biện giải thì thứ sáu sẽ đóng dấu và ra văn bản.

Tư thế xoa nắn ấn đường của Quan Lập Thành dừng lại, anh ấy nhìn Trương Minh qua kẽ ngón tay, Trương Minh cúi đầu: "Từ Tổng tham mưu trưởng Quân khu hạ thành Phó tổng tham mưu trưởng, hạ nửa cấp, ba trận tổng chỉ huy lục quân ba tỉnh Đông Bắc cả thảy 150.0000 cảnh sát vũ trang, hủy bỏ một trận 50.000 binh quyền.

Cánh tay đang cầm tài liệu của tôi run lên một cái, suýt nữa ngã xuống đất, thứ sáu, hôm nay là thứ ba, nếu muốn xoay chuyển tình thế thì phải ngăn cản trước khi đóng dấu càng nhanh càng tốt.

Quan Lập Thành chìa tay ra nhận lấy phong thư miễn nhiệm, anh ấy nhìn thoáng qua rồi gấp lại nhét vào góc bàn: "Chiếc ghế Ủy viên dự bị còn giữ được thì không có gì đáng ngại." "Lục quân Đông Bắc xưa nay luôn ngỗ ngược khó thuần phục, dù có đánh trận giỏi thì cũng là xương cứng không dễ thuần phục. Trung ương vẫn luôn longại cảnh phân tranh đoạt quyền ba tỉnh như thời Dân quốc sẽ xảy ra một lần nữa, nên ở phương diện quân sự và chính trị luôn quản lý rất nghiêm ngặt, có thể nắm giữ 150.000 quân, anh là tướng lĩnh đời cuối cùng. Dường như Trung ương muốn nhân cơ hội này làm suy yếu thế lực của anh, nếu như thật sự muốn giáng chức thì Ủy viên dự bị mới là sự tịch thu phù hợp nhất, lần này càng giống như rung cây dọa khỉ hơn, muốn đàn áp dã tâm của anh, kìm hãm quyền trong quân đội, cho thêm quyền hạn hành chính, cái gánh nặng chỉnh đốn đảm phản động ở Đông Bắc ngoài anh ra thì không có ai chịu nổi, giá trị lợi dụng của anh rất cao.

Quan Lập Thành sức cùng lực kiệt, anh bưng trà nóng lên, dùng khỏi lượn lờ bay lên để hun mí mắt đang buồn ngủ: "Tổ thanh tra của Trung ương đang điều tra người bên cạnh tôi để lấy chứng cứ, có đúng không?"

Trương Minh nói ngày mai hẹn gặp bà chủ và thư ký của anh ở tòa nhà Chính trị và Quân sự, trong lòng anh ta còn sợ hãi mà thở ra một hơi: "May mà bà chủ kịp thời chạy về, nếu không chúng ta xong đời rồi, lời đồn cô ấy nhập cảnh trái phép sẽ thành sự thật, chắc chắn anh sẽ bị vạ lây. Rất rõ ràng là người của Ủy ban Thanh tra đã lấy được tin tức chính xác và bất lợi đối với anh, đa số đều muốn nhân cơ hội này mà trừng phạt anh. Bà chủ đâm chọc Thẩm Quốc Minh ở trong bữa tiệc, ngăn chặn dư luận lên men, tranh thủ cơ hội tốt để giúp đỡ anh."

Quan Lập Thành lướt qua đỉnh đầu của Trương

Minh, mắt đối mắt với tôi đang đứng yên, gương mặtcủa anh ấy rơi vào bóng tối ngả vàng, lúc sáng lúc tối, rực rỡ như lửa đêm, "Đợi bao lâu rồi."

Tôi nói khoảng ba mươi phút rồi.

Tôi giơ tài liệu lên: "Trí nhớ của anh đúng là chưa già đã yếu."

Anh ấy buồn cười, điều chỉnh đèn bàn sáng lên: "Sao mà chưa già được chứ, đã già rồi."

Anh ấy gảy gảy tóc ngắn ở thái dương: "Còn nhớ hồi mùa xuân, em nằm trên lưng anh nhổ mấy sợi tóc bạc, trông nó rất xấu, bây giờ gần như đã thành mảng rồi."

Bàn tay đang nắm chặt túi clear của tôi không tự chủ được mà khép lại, Quan Lập Thành bảo Trương Minh lui ra, lúc Trương Minh đi ngang qua tôi còn cố ý dừng mấy giây. "Bà chủ, lần đầu tiên giao chiến ở Khách sạn Venice, ngày đó vũ khí mà thủ trưởng Quan trang bị đủ để san bằng tòa nhà thành đất phẳng. Anh ấy vốn có thể đánh nhanh thắng nhanh, nhưng anh ấy lại bỏ qua, lựa chọn làm tan rã từng bước, là nguyên nhân do cô. Nếu giết chết Trương Thành Nam thì cô cũng sẽ chôn cùng, thủ trưởng Quan góa vợ ở tuổi trung niên, Ban thường vụ Thủ đô đầu chỉ khen ngợi anh ấy, còn sẽ đồng tình thương hại, con đường tắt bán thảm này vừa bằng phẳng lại ít chướng ngại vật, các quan chức chỉ mong có được cái bánh từ trên trời rơi xuống này, nhưng anh ấy lại kiên quyết không đi. Có đôi khi tôi nghĩ, nếu như thủ trưởng Quan và cô chưa từng quen biết, liệu có tốt hơn hay không." "Trương Minh." Quan Lập Thành lớn tiếng quát

anh muốn em truyenhay.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status