Anh muốn em

Chương 73: Rốt cuộc là có lương tâm không?



Tôi hoảng hốt, cả người như trên mây, ngơ ngác để anh ta tùy tỷ đeo sợ dây chuyền vào cổ của tôi, tôi nghĩ đến đây rằng sợi dây chuyền lấy ra trong túi quần của anh ta cho nên tôi thẹn quá hóa giận mà mắng anh ta: “Anh thật buồn nôn!"

Anh ta cười nói ừ, thưởng thức mặt dây chuyền bằng ngọc lục bảo lên ngực tôi: “Em có thích không.

Có một chút vết lõm trên khớp của sợi dây chuyền bạc, thứ để lại khi tôi rút vòng hạt lúc tôi còn nhỏ, nên làm ra chỗ hỏng, anh ta lưu luyến lại hôn tôi: "Tôi đã tự tay khắc những dòng chữ đó.”

Tôi nhìn chăm chăm vào anh ta, tươi cười lộ ra hàm rằng: “Ông chủ Trương thật là có lòng, chiếc nhẫn của cô Lỗ kia cũng là do anh khắc nhỉ?"

Anh ta nhếch mép cười: "Tôi chỉ khắc cho em thôi. Anh nhẹ nhàng vuốt ve phần xương gò má trên khuôn mặt tôi: "Cũng chỉ tặng cho em.

Không cách nào phân biệt được thật giả, dù sao thì trái tim của tôi cũng run lên, giống như một viên đá bị đập nát ngưng tụ lại thành một mô đá nhỏ, lăn xuống không ngừng, bao phủ ở nơi nó đi qua, biến thành tuyết trắng, không áp đảo được tôi, nhưng nó đã dấy lên trong lòng tôi một trận hỏa lớn.

Tôi bị tra tấn bởi băng và lửa, chìm chìm nổi nổi, mất đi linh hồn.

Trong mắt anh ta hiện lên một khát vọng thiêu đốt, khao khát như vậy có vẻ như không còn lý trí nhưng mà tôi có thể nhìn thấy thấu đáo, anh ta không hề mê đắm hay hãm sâu. Trương Thành Nam là người đàn ông duy nhất tôi từng gặp luôn duy trì bình tĩnh và tỉnh táo. Kể cả Tổ Tông, kể cả bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này, đều không thể làm được.

Sự kiên trì của Trương Thành Nam có thể đánh bại bản năng.

Anh ta thật đáng sợ.

Điều đáng sợ nhất của anh ta là bản chất của anh ta. Nó cứng rắn vô cùng nhưng mà cũng lạnh lẽo vô cùng. Cuối cùng tôi không thể nhịn được mà leo lên người anh ta. Khuôn mặt của Trương Thành Nam lộ ra nửa phần kinh ngạc, anh ta không kịp chuẩn bị trước sự chủ động của tôi. Anh dừng lại vài giây: “Ý em là gì."

Tôi đang chuẩn bị cho bước tiếp theo thì tiếng bước chân dồn dập từ dưới lầu chạy đến gõ cửa phòng: “Anh Nam?” Tôi dừng lại, đôi mắt gian trá của tôi sáng lên, thuộc hạ không đợi được đáp lại, anh ta tiếp tục nói: "Kim Phượng xảy ra chuyện rồi."

Trương Thành Nam vốn đang cao hứng, anh ta không có tâm tư quan tâm đến nó: "Tiến Bình giải quyết."

Thuộc hạ nói rằng có gái làng chơi chân trước vừa bước vào phòng xông hơi thì chân sau đã có người nói Kim

Phương hại chết người, Tiến Bình đã đi giải quyết rồi.

Đừng nói bị thương nặng mà chết, cái chết của một cô gái làng chơi không phải là chuyện lớn ở miền Đông Bắc. Ở Kim Phượng này còn thiếu mấy vụ án oan sao? Không chín thì mười, nhưng mà làm lớn như thế này nhất định phải có âm mưu gì đó.

Trương Thành Nam thông minh cỡ nào chứ, nhìn đức hạnh cười trên sự đau khổ của người khác của tôi đây, anh ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, thịt này anh ta không thể ăn được.

Tôi đã chuẩn bị nên mới có thể vâng lời như vậy.

Tôi mị nhãn như tơ, làm bộ như không hiểu, lại cười duyên với anh ta: “Ông chủ Trương, không phải ba tỉnh ở miền Đông Bắc này là địa bàn của anh sao? Ai mà có gan lớn như vậy, còn dám xông vào chỗ của anh làm loạn? Anh nhất định phải bắt được người đó rồi dạy cho một bài học.

Vẻ mặt của Trương Thành Nam đen tối không thể phân biệt được, anh ta tức giận tôi vì Tổ Tông mà thủ thân mà không ngần ngại gây khó dễ để thoát khỏi sự chiếm hữu của mình, anh ta gắn từng chữ lạnh buốt như mũi tên: “Thật sự nên là nên dạy dỗ một trận."

Chỉ là không có thời gian để làm.

Tôi say sưa nhìn anh ta thở hổn hển, vẻ mặt anh ta vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Em giở trò lừa bịp đến mấy cơ nghiệp của tôi, tôi cũng không cam lòng nhìn em thoải mái. Rốt cuộc là em có lương tâm hay không vậy?"

Thuộc hạ gõ cửa một lần nữa và hỏi anh ta nên làm thế nào để dẫn chuyện này lại.

Trương Thành Nam nâng cắm tôi lên, bôi đi nước bọt của tôi vừa chảy ra: “Mặc kệ đi, chuẩn bị xe đi Thanh Tùng.

Anh ta ôm ngang tôi lên, kiên nhẫn chỉnh lại quần áo của tôi, ôm tôi trực tiếp ngồi lên xe chống đạn đợi bên ngoài biệt thự.

Anh ta không cho tôi đi thì tôi cũng không mất hứng, vừa mới tính toán anh ta xong, anh không giận mới là lạ, nếu tôi đổ thêm dầu vào lửa thì đó không phải là thông minh mà chính là ngu ngốc. Đối với mấy thú vui tính kế trăng hoa thì treo lên không cho anh ta ăn thì cũng không không quan trọng, anh ta còn có thể cảm thấy nó thú vị. Chậm rãi tận hưởng quá trình thuần hóa, có một số nguyên tắc bất thành văn là, nếu căng quá thì cũng không tốt, mấy người quyền quý của hắc đạo và bạch đạo chỉ cần tùy ý dậm chân một cái thì có thể giảm chết con mồi dễ như ăn cháo.

Trương Thành Nam đưa tôi đi đâu thì tôi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được rồi, nếu anh ta không cho tôi đi thì chắc chắn là đêm nay Tổ Tông của tôi sẽ không về.

Lâm Hào Kiện vốn có một sòng bạc ở Thanh Tùng, quy mô hàng trăm mét vuông, là nơi tụ tập của những kẻ lưu manh, bên ngoài là nhà để xe của một trung tâm mua sắm, nhìn thì vô cùng quy củ nhưng mà bên trong có hàng trăm hàng ngàn con bạc.

Điểm đến của chuyến đi này là sòng bạc này. Chiếc xe Mercedes chống đạn lặng lẽ đậu bên đường, Hai Lương kéo cửa xe ra, sau đó hộ tống Trương Thành Nam ra khỏi xe. Anh ta ôm tôi bằng một tay, còn tôi ngắm nhìn quanh, Hai Lương như hiểu được sự lo lắng của tôi, anh ta cười nói: “Cô Trình, đừng lo lắng, nên này không có người quen của Thẩm Hạo Hiên.

Mấy người quen biết Tổ Tông đương nhiên cũng không biết tôi, tôi thoảng yên tâm một chút. Nửa đêm khuya khoắt Trương Thành Nam đi ra tỉnh khác, tôi đoán chính phần là đi hẹn với Vương Hữu Phong. Tôi không biết liệu đảm hàng hóa kia có liên quan đến anh ta hay không, nhưng mà anh ta chắc chắn là có tin tức, cũng biết con đường cướp giật. Hơn chục thuộc hạ vênh váo xông vào cửa sòng bạc, ngõ ngách nào cũng hừng hực khí thế, vào giờ đánh bạc này, không ai để ý đến luồng sát khí tràn ra. Hai Lương đặc biệt cơ trí nhìn Trương Thành Nam, anh ta đang đứng dưới ánh sáng nhàn nhạt ngậm điếu thuốc trong miệng, không nói lời nào, một lúc sau thì thuộc hạ đưa tin vội vàng quay lại và hạ giọng: “Anh Nam, không có tin tức gần đó, cũng không có thuộc hạ phục kích

Trương Thành Nam thở ra một đám khói, đám khói dày đặc hun đến mức phải híp mắt lại, anh ta âm trầm nói: “Còn chờ cái quái gì nữa."

Hai Lương ra lệnh: “Đập tan.

Đám thuộc hạ chia thành bốn đội, tràn ra phía đông nam và tây bắc, ngay lập tức lật úp bàn của nơi đánh bạc. Bài và đồng tiền giấy bay tung tóe khắp không trung, các con bạc nhảy qua chiếc bàn vuông bị sập và la hét. Mấy người đã thua gần hết cười ha ha nhặt tiền trên mặt đất, Hai Lương chỉ vào đảm côn đồ hăng hái nhất: "Dám chọc vào anh Nam, người nào không phục thì lại đây lớn tiếng mång."

Sòng bạc này đủ loại hạng người, vô cùng hỗn loạn, nhưng mà đã đi vào con đường này thì cũng có chút kiến thức, Hai Lương lớn giọng hét lên như thế này làm tất cả mọi người đều câm miệng không nói, giống như là vừa ấn nút dừng lại. Bọn họ cứ anh nhìn tôi tôi nhìn anh một hồi lâu, vô cùng thức thời, ném hết đồ vật trong tay, vượt qua tường và ra khỏi cửa.

Thuộc hạ dọn đường dẫn chúng tôi đến một nhà đánh bạc ở cuối hành lang.

Mấy tay côn đồ nhỏ không chơi lớn, tại sảnh đánh bạc thua mấy chục triệu là đã lớn tiếng kêu. Còn đại gia có tiềm lực tài chính mạnh thì sẽ đi vào sòng bạc cao cấp độc quyền, có mấy người chia bài xinh đẹp, rượu ngoại dụ dỗ, xa hoa đồ trụy, Sau khi rượu vào cộng với không khí xa hoa này cứ cược rồi cược, gấp hai lần, năm lần, mười lần, vung tay một ván là cũng cả trăm triệu, thua cả tỷ bạc chỉ trong một đêm là chuyện bình thường.

Bên trong chỗ sòng bạc có một bàn mạt chược, Vương Hữu Phong ngồi hướng Bắc quay mặt về hướng Nam, gò má quay ra cửa đang xào bài, còn ba người còn lại là quản gia nơi khác của Lâm Hào Kiện, thấy Trương Thành Nam vào nhà liền nhắc nhở Vương Hữu Phong rằng anh ta đã đến.

Vương Hữu Phong từng đối đầu trực tiếp với Tổ Tông, tôi cũng đã gặp qua anh ta một lần nhưng anh ta không nhớ rõ, ánh mắt ở trên người tôi một hai giây liền dời đi chỗ khác, quay người nhìn về phía Trương Thành Nam.

Một đám người lần lượt rời đi, anh ta chậm rãi châm một điếu thuốc, trong phòng đầy ánh sáng, càng nhìn càng thêm dữ tợn, lạnh lùng.

Anh ta cố nén giận: "Ông chủ Trương, anh thật sự rất khó gặp, tôi vậy mà đã đợi anh năm ngày, còn anh thì cũng không thèm chào hỏi. Không coi trọng tôi như vậy là quá đáng rồi."

Thuộc hạ cung kính kéo ghế cho Trương Thành Nam ngồi xuống, anh ta nhẹ nhàng kéo, tôi ngồi vào lòng anh ta, ôm tôi như không có chuyện gì nói với Vương Hữu Phong: “Nhiều chuyện như vậy, tôi không có thời gian để đọc thiệp mời của anh.

Vô cùng ngông cuồng, gọn gàng dứt khoát đâm thủng, tôi cũng không đặt anh vào mắt

Vẻ mặt Vương Hữu Phong càng thêm khó coi: “Anh cũng đã tham gia giao dịch này, sau khi ăn táo thì chặt cây, cũng không nên chơi như vậy chứ?" "Đường chủ Vương." Giọng điệu của Trương Thành Nam trầm thấp đầy uy hiếp: “Điều cấm kỵ của tôi, e rằng anh đã không hỏi thăm rõ rồi."

Hai Lương trực tiếp rút súng ra, lên nòng đạn ngay trán của thuộc hạ bên người của Vương Hữu Phong, Hai Lương này là do Tiến Bình huấn luyện, anh ta rất dứt khoát, không nương tay chút nào.

Con người của của thuộc hạ tập trung về phía giữa, có chút lé, Vương Hữu Phong yên lặng quan sát một lúc, giọng điệu cũng bình tĩnh hơn, không còn quá khích: “Ông chủ Trương anh có kiêng kỵ, những người khác cũng có quy tắc. Chỗ tốt thì chia đều cho tất cả mọi người, nhưng mà có nguy hiểm thì anh để bác Kiện tự gánh, cái này cũng quá không được rồi nhỉ?"

Trương Thành Nam cúi xuống lấy một con mạt chược từ trong đống lộn xộn phía trước, anh ta biết rất rõ việc bày mưu tính kế, ngón tay cái che lại hình đó, không hề vội vàng mà đặt xuống. Đánh bài? Ngoài việc thắng tiền, cái chơi đùa chính là nhịp tim, muốn bài gì, muốn mong chờ con nào, ngạc nhiên hay thất vọng, thật nhàm chán khi giải mã nó một lần, thú vị là khi thấy nó từ từ được tiết lộ.

Trương Thành Nam đã lấy một Yêu Kê.

Vẻ mặt anh ta lãnh đạm: “Tôi phân ra sao? Bác kiện đã già rồi, ông ta không muốn làm lớn chuyện, người nào nằm bạch đạo mới có thể vô tư, Trương Thành Nam tôi không cần. Ai đụng vào đầu tôi thì tôi sẽ chôn người đó trước.”

Không mặn không nhạt, khi thể lạnh lẽo, chấn động đến mức khiến đèn trong phòng mờ đi một chút. Ngôn Tình Ngược

Vương Hữu Phong sờ cắm cân nhắc thiệt hơn, anh ta cân nhắc lại một lượt, khá trịnh trọng: “Ông chủ Trương, lô hàng này đã được nghiên cứu kỹ lưỡng, người đi trên đường này như tôi cũng không sợ cảnh sát. Bọn họ đang rơi vào thế bị động, anh và bác Kiện cùng kiếm lời, có gì mà không tốt chứ?"

Trương Thành Nam ngoảnh mặt làm ngơ, anh ta nghiêng người dựa vào ghế, vẻ mặt lười biếng bình tĩnh ngửi mùi tóc của tôi, Vương Hữu Phong nhíu mày: “Chú Kiến có thể chiếm được địa điểm của cô Cửu, cô ta lấy danh nghĩa mỏ dầu, một năm có thể làm lấy được số này."

Anh ta đưa năm ngón tay. “Nếu ông chủ Trương có hứng thú thì bao lại cho bác Kiện, đợt hàng này nhờ anh rồi."

Lúc này thì Trương Thành Nam mới lười biếng nhưởng mi, hiển nhiên, quả b mà Vương Hữu Phong ném ra chính là con bài mà anh ta chờ đợi.

Hai bên chơi đánh bài thì người thắng chính người bình tĩnh hơn, khi họ đang ngã bài thăm dò nhau thì cánh cửa như thổi vào một luồng gió, hai người run lên, những bóng đen chập chờn lóe lên. Có một thuộc hạ gọi anh Bình, sau đó cửa bị người ta kéo một cái, cửa mở ra, Tiến Bình phong trần mệt mỏi cũng đến Thanh Tùng gặp mặt, anh ta nhìn thắng, cúi người đi thẳng về phía Trương Thành Nam: “Anh Nam, xe của Thẩm Hạo Hiên đã dừng lại bên ngoài sòng bạc.

Tôi không kìm được mà siết chặt khăn trải bàn, cả khuôn mặt thất thần, tôi loạng choạng đứng dậy khỏi vòng tay của Trương Thành Nam, trong tiềm thức lao ra, cố gắng thoát khỏi nhà bài bạc. Anh ta tóm lấy tôi và ấn mạnh vào lòng ngực, nhin qua đầu tôi rồi dừng ở hành lang nơi có đám thuộc hạ canh giữ, sự yên tĩnh trước cơn bão, áp bức và căng thẳng. Tiếp tục.

Tiến Bình kín đảo liếc nhìn tôi: “Anh ta đã lẩn quẩn ở Cát Lâm sáu ngày, không ngoài dự liệu là vì đám hàng mất tích này, phía trên cho anh ta thời hạn một tuần, đêm nay là ngày cuối cùng. Mặc dù Thẩm Quốc Minh bảo vệ anh ta nhưng mà anh ta đã thất trách, nên chắc chắn sẽ bị kỷ luật.

Mặt mày sóng yên biển lặng của Trương Thành Nam dấy lên một làn sóng, không phải vui mừng, mà là dữ tợn cùng kinh ngạc: “Thẩm Hạo Hiên!” Anh ta đẩy xuống một ít thẻ đứng trên bàn: “Có chút năng lực, có thể tìm đến đây.”

Tiến Bình nói rằng anh dường như đến đây để đánh bài, mang theo một vali tiền, không có người trợ giúp.

Cả người tôi run run, hàm răng cũng va vào nhau, lạnh lẽo như thể tôi bị ném vào bãi tuyết vô biên, mình trần như nhộng. Mặc kệ Tổ Tông tới đây làm gì đi nữa thì tôi cũng không nên xuất hiện cùng với Trương Thành Nam, đây chính là cục diện long trời lở đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status