Anh muốn em

Chương 89: Một lần cuối với anh



Tôi vốn rất sợ, sợ sẽ khiến Tổ Tông trách móc tôi, dẫu sao chỗ mà tôi khai thác, Trương Thành Nam lại lặng lẽ chuồn mất, canh giữ quá nửa đêm mà người chẳng thấy, kho cũng trống không, Tổ Tông khó tránh khỏi nghi ngờ tôi là gián điệp hai mang. Thật ra còn dư lại một rương ma tuý, giá trị rất nhỏ, toàn bộ Ninh Khiết dính phải thuốc phiện, cũng giống như việc chạy theo trào lưu, kẻ tái phạm nhiều lần như Trương Thành Nam, đừng nói đến lật đổ anh ta, hắt nước bẩn lên người có khi cũng chẳng có việc gì.

Anh ta không sợ, nếu đã tính đến việc Tổ Tông vây quét, lại để lộ ra sơ hở, nhất định có dụng ý, lòng tham của anh ta hiểu được cái nào nên lấy, cái nào lên bỏ, sẽ không tranh đấu đến mức qua cầu rút vận, trong thời buổi loạn lạc phải vắt hết trí óc để chém giết, anh ta vào rồi có đường lui, hiểu rằng lúc nào thích hợp để thả mồi dụ, cho dù đó là phải chính hay phải tà.

Nhà kho trống trơn quá giả, đa phần không cánh mà bay, tốt xấu gì cũng phải hối lộ vào miệng những người truy bắt, khi mớm chút mỡ này, anh ta cũng phải cân nhắc hơn thiệt, ít nhiều cũng lo lắng đến an nguy của tôi và kết cục.

Tôi kìm nén trái tim đang đập loạn xạ, yên lặng theo dõi diễn biến, giằng co ngay trước mặt, dường như đang im lìm mà chuyển biến.

Chút kinh ngạc trên mặt Trương Thành Nam dần biến mất, lấy lại tinh thần, anh ta phủi lớp bụi mỏng rơi đầy trên bả vai, khí thế mạnh mẽ giảm đi không ít: "Hàng hoá và người, bất kể thứ nào, kiểm sát trưởng Thấm càng không nỡ so với tôi." "Hửm?" Tổ Tông nguy hiểm nhưởng mày: "Ông chủ Trương nghĩ thử xem."

Anh đang muốn đáp lại, Trương Thành Nam hô lên chậm

Tổ Tông lập tức dừng lại. đã.

Nụ cười yếu ớt vừa phóng túng, vừa ngỗ ngược của anh ta dần biến mất: "Kiểm sát trưởng Thẩm đang ám chỉ, tôi và anh hoàn toàn cắt đứt, là kẻ thù không đội trời chung sao."

Chạm đến giới hạn của Tổ Tông, anh luôn không buông tha, mềm không ăn, cứng cũng không nuốt: "Tôi và ông chủ Trương, không phải vẫn là kẻ thù sao? Lẽ nào chúng ta đã làm bạn?"

Kẻ thù không phải là giả, chưa từng không nể nang mà trở mặt, hàm ý này là Tổ Tông lấy thân phận của "anh Hiến", trên địa bàn của ba tỉnh miền Đông Bắc, bước vào tình thế không đội trời chung với Trương Thành Nam.

Tổ Tông chủ động hoà hoãn, vỗ vai Trương Thành Nam: "Ông chủ Trương, tấm giấy anh em ở đây, anh rải khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Ninh Khiết, trừ phi cậu rửa tay gác kiếm, tôi muốn anh ngã ngựa, không khó. Anh chơi một vố hay dưới mắt tôi, dương đông kích tây để xuất hàng, tôi thừa nhận là tôi gặp khó. Tôi niêm phong lục soát bằng chứng, toàn bộ viện kiểm sát nhìn chòng chọc anh suốt bao nhiêu năm, lần tới ai gặp khó, thì không chắc chắn đâu."

Tiến Bình nghe không quen, người sống tạm bợ có vốn liếng, ghét nhất là kiểu xử nửa có nửa không của Bạch đạo: "Kiểm sát trưởng Thẩm, năm đó Kiều Thành Tử cũng gọi chúng tôi một tiếng đại ca, trưởng cục công an dù thế nào, cũng không phải nói chém là chém? Năm bệnh viện hai tháng, lộn vòng treo dụng cụ rồi cút, chuyện này anh không nhớ rõ, thể nhưng ông già nhà ngài đây vẫn nghe được đấy.

Suy nghĩ của thư ký Thẩm còn chưa lay chuyển, khẩu vị của ngài đây khá lớn. Nói luật pháp ở đây làm cái, tại Đông Bắc, anh Nam của chúng tôi chính là phép vua!" "Không vội." Tổ Tông thờ ơ đùa nghịch dây đồng hồ: "Thứ tôi có chính là thời gian, chờ câu trả lời từ ông chủ Trương"

Anh đi đi lại lại, trong cái kho hàng tan hoang nhưng lại vô cùng rộng lớn này, nhặt được hai cái bao cao su, móng tay gảy chút dầu bôi trơn, ngửi chút mùi: "Ông chủ Trương tưởng rằng làm cuộc trao đổi này, túi của tôi lại thu được thêm một chút, tăng thêm nguồn tiêu thụ cho anh, thế nào, hợp tác sao?"

Đuôi mắt của anh tràn đầy vẻ trêu tức, vỏ hộp không có nhãn hiệu, một chiếc bao nhựa trong suốt, Tổ Tông chơi đến nghiện, hai ngón tay đâm vào trong, anh giơ lên chỗ ánh sáng nhìn kỹ: "Ông chủ Trương biết thưởng thức đấy, không những mỏng, còn có gai. Rất biết hưởng thụ."

Anh vứt xuống đất: "Tôi cũng muốn thử ở đây một lần."

Không biết lời nói này ra sao, thân hình cao ngất của Trương Thành Nam run lên, lại thêm vài phần lạnh thấu xương, anh ta liếc nhìn đống bụi bay loạn xạ, mặt không thay đổi gì nhìn về phía tôi, cái liếc mắt đầy sâu xa này, vừa lâu lại phức tạp, mọi thứ dường như dừng lại trong khoảnh khắc này, kéo dài một hồi lâu, bên trong nhà kho nhiều người nhiều miệng, tôi thoáng chút mất tự nhiên mà lảng tránh anh ta, anh ta chậm chạp không ra lệnh, hai tốp thuộc hạ ghìm súng, bầu không khí giương cung bạt kiểm, vô cùng căng thẳng, Tiến Bình không đợi nổi nữa: "Anh Nam, có ra tay không?"

Người đàn ông bị vây ở chính giữa, huyệt thái dương nổi gần xanh, anh ta im lặng một hồi lâu, cứng rắn nhịn nhục: "Rút lui."

Tiến Bình bối rối, buồn bực một lúc lâu: "Anh Nam, nguy cơ ngay trước mắt nào có thể thu tay được? Thẩm Hạo Hiện hiện giờ không đánh cái danh tiếng lục soát hàng đầu của viện kiểm sát, mà hắn ta hiện giờ cũng chính là một tên sống tạm bợ, giết hằn ta ở đây, ai cũng không thoát khỏi, người của ta nhiều hơn." Tiến Bình phỏng đoán mối lo chúa đất của Trương Thành Nam, vô cùng khinh thường: "Là Thấm Hạo Hiên chơi dơ ăn dơ, anh ăn miếng trả miếng, hắn ta rõ ràng làm cho thế lực ngầm, truyền tới thủ đô, ai sụp đổ thì rõ, chúa đất không muốn thất thế, thái tử gia bại rồi, hắn ta chỉ có thể thừa nhận."

Tôi nhìn mắt Trương Thành Nam, thấy được vòng xoáy hung ác nham hiểm vô cùng sâu đậm, cuộc ác chiến giữa xã hội đen, là chuyện xảy ra như cơm bữa tại ba tỉnh miền Đông Bắc, qua rồi sẽ lại bình thường, so với Trương Thành Nam lăn lộn dưới tầng chót giết là thấy máu, người được sống trong nhung lụa như Tổ Tông yếu kém hơn nhiều, tôi chỉ sợ đêm nay anh phải thấy máu, đúng như lời Tiến Bình nói, điểm yếu của Tổ Tông lộ rõ ra ngoài, anh mới là người bị kiểm soát.

Tôi bối rối chạy về phía trước vài bước, kích động gào lên: "Hạo Hiện!"

Tổ Tông quay đầu, ánh mắt cũng dừng lại trên mặt tôi như Trương Thành Nam, anh hỏi tôi sao vậy.

Tôi nói tôi muốn về nhà.

Tổ Tông lại quay sang chỗ khác lần nữa, hướng mặt về phía Trương Thành Nam, anh nở một nụ cười nham hiểm: "Ông chủ TRương, ai ra tay trước."

Trương Thành Nam nghiến răng, trên trán hiện đầy gân xanh tím, kéo dài đến tận lỗ tai, có bao nhiêu đáng sợ. "Kêu người bên ngoài rút lui, chuyển tin cho bến tàu phía Tây, lấy danh nghĩa của tôi, tặng cho kiểm sát trưởng Thẩm một nhóm hàng xuất cảng."

Anh ta siết chặt lấy nhẫn đeo trên tay, hung hăng rút ra, đầu ngón tay ra sức vận về trong chốc lát, lại đeo vào,

Sương mù biến mất, lại thấy ánh sáng mặt trời.

Tổ Tông thu lại sát khí, anh lắng lặng buông nắm đấm ở sau lưng, như chưa có gì xảy ra, thong thả mặc tây trang vào.

Anh báo lại một chuỗi số, sắc mặt của Tiến Bình nháy mắt thay đổi, không hiểu vì sao lại phát triển đến bước này: "Anh Nam! Xuất hàng của hắn ta, rước lấy rắc rối thì ai chịu?"

Mây đen ùn ùn kéo đến, cuồn cuộn trên khuôn mặt của Trương Thành Nam: "Mẹ nó, mày thì biết cái gì! Rút!"

Anh ta nhắc đi nhắc lại nhiều lần, Tiến Bình cuối cùng cũng không dám không vâng lời, vô cùng tức giận, ném đèn phin về phía cửa: "Anh Nam, chính anh đã bỏ qua một cơ hội tốt, chúng tôi không màng đến dặn dò, anh biết mình đang làm gì là tốt rồi."

Tiến Bình dẫn thuộc hạ ra cửa sân, rất nhanh, quân của Trương Thành Nam rút hết, mắt kính gọng vàng cũng vẫy tay đuổi đám người Tổ Tông.

Mất bức tường người ngăn trở, gió đêm vù vù thổi bay tất cả ở phòng ngoài, chẳng qua không thổi tới chỗ tôi, Tổ Tông đi vòng qua ngăn trước người tôi, anh cầm lấy tay tôi, phát hiện nhiệt độ rất lạnh, hơi nhíu mày: "Vào xe chờ anh."

Trong lúc tôi tuần tra giữa anh và Trương Thành Nam, nơi này không thích hợp cho tôi ở lại lâu, bọn họ nói vậy chắc chắn còn có điều không tiện để tôi nghe thấy, tôi chần chừ bước, không yên lòng đi ra ngoài, ở bên cạnh anh ta, ảnh trăng bao phủ thành bóng đen di động nửa mét, anh ta dùng âm thanh nhỏ nhẹ chỉ hai người chúng tôi có thể nghe được gọi tôi: "Tiểu Ngũ."

Hô hấp của tôi cứng lại. Đờ người đứng tại đó.

Tổ Tông đang ngắm nhìn cảnh tượng này, đáy mắt ảm đạm của anh không rõ, không cắt đứt, cũng chưa từng ép buộc thúc giục tôi phải rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng anh cũng không vui, vô cùng lạnh lẽo "Sao không dám đối mặt với tôi."

Tôi bắt đầu run rẩy, chậm chạp ngước nhìn, đối mặt với anh ta.

Non sông gấm vóc trong con người của anh ta, dịu dàng như sóng gợn, ngày trước vô cùng dịu dàng, sống động, chứa đựng sức quyến rũ, bây giờ dần dần trở nên yên ả, không còn chút gợn sóng, cũng không còn nửa phần dịu dàng. Lạnh lùng như vậy, là máu, yên lặng căm thù, thà có sức cuộn trào mãnh liệt của sóng to gió lớn, ít nhất là sinh động, đánh thắng vào lòng người, nóng bỏng, tôi thoáng chốc đờ người đến mức không thể nào che giấu, tim lâm râm quặn đau.

Trong lúc mọi âm thanh đều yên ắng, anh ta bỗng nhiên đưa tay sờ lấy đôi môi tôi, tôi kinh ngạc, vội vã tránh né, anh ta không để tôi trốn thoát, bóp cổ tôi, túm tôi lại, ngón cái giơ lên, dựng thắng trước cánh môi của tôi.

Tôi cả người đầy mồ hôi lạnh cảnh cáo anh ta: "Anh đừng làm chuyện điên rồi."

Vết chai thật dày của anh ta, vuốt nhẹ lên bờ môi mềm mại, vừa ngứa lại vừa đau: "Tôi cá là sai rồi.". Ngôn Tình Ngược

Anh ta nói rất ít, từng chữ từng chữ như ngọc trai, đâm đến lạnh cắt da cắt thịt: "Chút sở thích của tôi, cô Trình vô cùng xem thường, đập nát tanh bành, còn cười đắc ý đến vậy."

Bàn tay nằm lấy cổ tôi của Trương Thành Nam, dẫn tăng sức lên năm sáu phần, tôi vốn không chịu nổi: "Anh thật sự hận không thể khiến tôi chết đi.

Giọng nói của anh ta âm trầm: "Tiếc là tôi sẽ không như ý của em. Trái lại, sự lựa chọn hôm nay của tôi, là một lần cuối cùng." Tôi ngửa đầu họ khan, nghĩ đến mười mét ngoài kia có Tổ Tông theo dõi, anh ta không chạm lâu, đẩy tôi một cái, dứt khoát ra đẩy ra khỏi nhà kho.

Tôi năm rạp xuống tấm gạch ngói trong bóng tối, cánh cửa lung lay che khuất tôi.

Sườn núi mênh mông phía xa, rừng cây đen kịt, đềuyên lặng.

Duy chỉ có trời tháng năm, mới có đêm sao sáng như vậy. Anh ta không gọi Tiểu Ngũ nữa, mà gọi cô Trình, có ba phần giỡn cợt, ba phần hèn kém.

Trận mây mưa tối hôm qua, vậy mà lại biến tôi và Trương Thành Nam thành hai con người xa lạ.

Tôi khổ sở sao, đáng tiếc sao?

Sự giải thoát mà tôi dự tính đến cũng không thể nào có được, đó là gông xiềng lạnh như băng, cùm lên cổ, nặng nề đến khó thở.

Năm tháng sau này, quay trở về vị trí vốn có, dừng lại trong vòng cấm kỵ.

Ba chữ Trương Thành Nam, năm nào, ngày nào, tháng nào đó, thời gian như bóng câu qua khe cửa, nếu tôi còn muốn vùng lên, anh ta chỉ là một sóng gió không biết đến từ đầu của tôi năm đó, một lần trời xui đất khiến, một lần rung động không nên có.

Từ nay về sau, người đàn ông này, sẽ không xuất hiện cùng tôi nữa.

Hai Sói dẹp loạn mọi việc, quay về đón tôi, tôi không nói một lời theo lên xe, đợi suốt nửa tiếng đồng hồ, ánh sáng màu trắng lẻ loi hội tụ lại một chỗ, tản đi về phía Tây Bắc, sau đó Tổ Tông cũng nhảy lên thùng xe, mang theo một mùi cỏ khô.

Anh chăm chú nhìn tôi một hồi lâu, tôi đã chuẩn bị xong lời nói dối để rũ bỏ quan hệ, nhưng anh thở dài một hơi, siết lấy tay tôi, đặt bên môi, không hỏi bất cứ câu nào.

Lòng bàn tay tôi bị hơi thở của anh thấm ướt, nổi lên một tầng hơi ước ấm áp.

Người giống như đã từng quen biết như anh, cái đêm Thẩm Quốc Minh mang tôi hẹn gặp Quan Lập Thành bình yên trở về, đã từng có.

Anh nhảy vào phòng tầm ôm chầm lấy tôi, giống như một đứa bé thất lạc người thân, tràn đầy tuyệt vọng như vừa vứt đi một viên kẹo yêu thích, không thèm để tâm đến bọt nước khắp người nhếch nhác ra sao, anh nói may là tôi vẫn ở đây.

Đến tột cùng là cái gì, không thể nào cứu vẫn được.

Tổ Tông cầm lấy tay tôi đặt lên vị trí tim anh, lưng dựa vào phía sau nghỉ ngơi, Hai Sói không nhịn được hỏi anh: "Anh Hiên, nếu như Trương Thành Nam không mua sổ sách, anh ta không nhượng bộ, anh tính..." Hai Sói chần chừ trong chốc lát, liếc nhìn tôi: "Cứ theo kế hoạch mà làm sao?"

Tổ Tông quả quyết nói cứ ra tay, tôi cứ là anh ta sẽ không lùi bước, người không thể nào giữ lại.

Hải Thiên kẹp điếu thuốc: "Anh Hiên không phải hoàn toàn không cách nào truy lùng được ma tuý của Trương Thành Nam, mục tiêu quá lớn, sao hắn ta có thể giấu được? Cho dù không cầm được trong tay, cũng có thể ngăn cản kế hoạch của hắn ta, lấp kín câu trả lời mà hắn ta mệt mỏi nghĩ ra được. Từ Trung Lư đến Hồng Kông, hắn ta nhất định xóa sạch dữ liệu camera của bến tàu."

Anh ta ngồi ghế phó lại cợt nhả ló đầu: "Anh Hiên, anh làm vậy là đang doạ hằn ta, đúng không?"

Tổ Tông sốt ruột, ấn đường nhăn lại, rõ ràng không muốn đào sâu chuyện này, Hai Sói hiểu tính anh, chọc sườn Hải Thiên: "Đây không phải là điều quan trọng." "Anh Hiên, đây cũng không phải địa đạo, anh em cũng dốc sức ra làm, anh còn giấu tôi. Trông tôi giống quân bản nước, nhưng chúng tôi không phải như vậy đâu."

Anh ta nhớ lại tình cảnh ở nhà kho, đột nhiên giận dữ măng to: "Mẹ nó, Trương Thành Nam đúng là một thắng khốn nạn biến thái! Giặc có ai cũng đều coi trọng hằn ta, cầm một đống bao cao su đùa giỡn người ta, đùa tôi à! Mấy đôi tất thổi của hắn ta, mẹ nó tôi còn không dám thở mạnh!"

Trương Thành Nam quả thật điên cuồng, thật ngông cường, không coi ai ra gì.

Vậy mà lúc này, sự sợ hãi và hoang vu của tôi, không liên quan đến anh ta, tôi chết lặng nhìn về phía Tổ Tông tưởng gần mà lại xa, mặt nạ của anh, tôi vạch trần được một lớp, còn có lớp tiếp theo, dường như vĩnh viễn không thấy được đến tận cùng, chờ đợi tôi ở dưới cùng, là lớp bóc không hoàn chỉnh.

Nhóm hàng này Tổ Tông đã đề phòng từ lâu, uy hiếp tịch biên ma tuý của Trương Thành Nam, ngăn chặn thế lực của anh ta vào Ninh Khiết, là nước cờ thứ nhất của Tổ Tông, cũng là nửa ngụy trang, mục đích thực sự của anh, là thăm dò xem tôi đứng ở bên đó, có đùa mà thành thật hay không.

Xương cốt mỏng manh được da thịt che lấp của tôi, lạnh lẽo vô cùng, Tổ Tông gian trả lắm mưu, anh sâu không lường được, lòng của anh, tôi không thể nào đoán được.

Anh ngay cả tôi cũng không hay biết gì, lạc vào trong âm mưu giương đông kích tây này của anh.

Đâu chỉ tôi, một nửa Trương Thành Nam cũng rơi vào bẫy rập của anh, hai bên có thắng thua, điều theo đuổi nhất cũng giống nhau, đều cùng những cách thức khó coi, đạt được mục đích.

Tôi nên vui mừng, Tổ Tông rất thích tôi, chút thích này, có lẽ đã khắc sâu rồi, anh mới có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa, thuyết phục rằng chính anh đối với tôi trước sau như một.

Tôi bán đứng Trương Thành Nam khiến Tổ Tông không còn nghi kỵ gì tôi nữa, tựa như sương đêm đọng lại ngoài cửa sổ, nó chịu đựng tăm tối thăm thẳm, nghênh đón nó là ánh bình minh tươi sáng.

Chúng tôi vẫn ngủ lại khách sạn như cũ, coi ý tử của anh, tạm thời mấy ngày nay không rời đi.

Buổi trưa ngày hôm sau, Tổ Tông nhận được tin tức từ thuộc hạ của Tiến Bình chuyển tới, bến tàu phía Tây tròn năm giờ, theo thông lệ kiểm tra trên giấy trước, nhóm hàng kia vượt qua trạm sông Thanh Hương thứ hai, ra khỏi Ninh Khiết theo đường tất đến cảng Thanh Tân, chỉ cần vài giờ đồng hồ, là suôn sẻ ra khỏi vùng biên giới Đông Bắc.

Cũng vừa đúng vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi này, xảy ra Thuyền đi trên sông được bốn mươi phút, gặp phải canh bất trắc. gác đấu súng, ép dừng vào bờ.

Hai Sói mau chóng chạy đến khách sạn báo cáo tình hình, anh ta nói một nhóm cảnh sát điều tra đột nhiên chặn cả chiếc thuyền hàng, ép phải mở rương kiểm tra, hiện giờ đang phong toả ở bến bờ phía nam, dùng vải đen bao lại, chưa báo cáo.

Tổ Tông nghe vậy, chợt buông đũa, đụng phải góc bàn bắn ra, hất bay bát, xoảng một tiếng, vỡ tan tành dưới gang bàn chân, vài giọt canh nóng rơi xuống mắt cá chân, khiến tôi đau đến hít khí. "Hàng của Trương Thành Nam cũng chặn?" "Chính là Trương Thành Nam thông báo, giấy mua mà anh ký, sẽ không tham gia vào, hắn ta chọc đến quan khu tỉnh, mặt ngoài thì hắn ta nhận làm, sau lưng lại ngấm ngầm giở trò, vu oan cho anh."

Sắc mặt Tổ Tông tái xanh: "Thuộc hạ theo hàng có người của cậu không."

Hai Sói nói có. "Vì sao không nói tên của tôi, khi bất đắc dĩ, thì có phương pháp dùng lúc cấp bách, mẹ nó cậu không dặn bảo kẻ dưới sao?"

Hai Sói im phăng phắc nhìn anh, lời nói vô dùng dè dặt: "Vị mà thư ký Thẩm đắc tội kia, chính là quân do hắn ta điều động."

Quan Lập Thành.

Quân của anh ta, đều là lực sĩ Kim cang bừng bừng sức chiến đấu, duy chỉ có một người là anh ta theo.

Anh ta chắc chắn có lý do đào phần mộ của Tổ Tông, trước đây Thẩm Quốc Minh ngấm ngầm mưu tính anh ta, anh ta đành phải hạ mình, lách qua ông già, gây khó dễ cho thái tử gia, cũng coi như là ăn miếng trả miếng.

Tổ Tông nổi giận lôi đình, cũng không biết làm thế nào, tính toán cẩn thận thế nào, sơ sẩy bỏ qua tên Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường, anh một mực phản công Trương Thành Nam, ngược lại để cho Quan Lập Thành cho nhặt được thứ còn sót. "Anh ta ở đâu." "Đã đến Ninh Khiết lâu rồi, hiện nay đang duyệt binh ở quân khu Thái Dạ, phân khu quân uỷ trung ương ba tỉnh, do hắn ta quản."

Nghe Mễ Loan nó, Quan Lập Thành tạm giữ chức phó tổng tham mưu trưởng, quyền lực rất lớn, cấp trên thực sự xem trọng, mới có thể giữ quyền cầm quân, không phải theo thói đời mà loạn lên. Anh ta tương đương với nằm được lá bùa miễn tử, đời này coi như có chén cơm đầy ụ.

Anh ta tới Thái Dạ, nói không khoa trương chút nào, người đứng đầu phân khu nhất định phải đứng nghiêm xếp thành hàng nghênh đón anh ta. Ví dụ như Thẩm Quốc Minh, ông ta ra khỏi Long Giang, hai tỉnh còn lại cũng coi ông là lão phật gia, ba vị trí đầu, lượng đo vàng còn kém xa, Thẩm Quốc Minh am hiểu sâu về giới quan chức, nửa giang sơn Bạch đạo đông bắc, đều là ô dù của ông, hai ông lớn cùng cấp bậc kia, không có chuyện nói tốt với ông.

Tổ Tông còn đầu khẩu vị mà ăn uống nữa, anh ngồi ngay ngắn suy ngầm hồi lâu, liếc nhìn canh thừa thịt nguội bật cười: "Thời gian còn kịp, anh ta tôi tự mình tới cửa đây."

Hai Sói hỏi anh có đi không? "Hẹn anh ta, Victoria ở Thái Dạ, đặt bọc lớn,

Hai Sói ghé sát tai anh nhỏ giọng nói vài câu với anh, Tố Tông bình tĩnh nghe xong, thản nhiên ừ, Hai Sói nghiêm túc, vội vội vàng vàng đi.

Bên Quan Lập Thành đáp lại, mời cũng không phải là không thể, nhưng hai vị quan lớn gặp nhau vào buổi tối, tám chín phần mười là bị nhận ra lập bang cấu kết với nhau, Quan Lập Thành vừa mới dứt khỏi tranh chấp, chỉ có thể dẫn theo một người trong nhà, bịt lại lời đồn đãi có dụng ý xấu của người khác.

Người mà Tổ Tông có thể mang theo cùng, rõ ràng chỉ có tôi.

Tôi cũng vui vẻ theo đến bữa tiệc, Quan Lập Thành giữ hàng hoá vi phạm lệnh cấm, vô cùng quan trọng đối với Tổ Tông, đừng nói anh giảm lên Bạch đạo, Trương Thành Nam xấu xa từ đầu đến cuối, còn trâu chó hơn cả Ngọc Hoàng đại đế, hễ có thể không nổi lên nước, cũng không muốn rơi cây vàng trong tay, nói ra rất tốn sức.

Tổ Tông còn đang do dự, tôi bỏ tây trang treo trên giá xuống, đứng ở phía sau mặc vào giúp anh: "Anh ta ngay thẳng, không cần thiết phải khoan dung với thủ mới thù cũ. Chút việc với thư ký Thẩm, anh ta không lật lại đâu. Có phụ nữ ở đó bình thường hoả không khí cũng tốt, anh ta cũng không thể nói năng quyết liệt, giả bộ cũng phải giả bộ hài hòa, em sẽ điều hoà mọi truyện một cách thích hợp."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status