Âu thần

Chương 118: Cuối... Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!! Lấy đá chọi trứng!

Translator: Nguyetmai

Bây giờ đến cả khỉ cũng đáng sợ vậy hả?

Trước kia lúc nhìn hình ảnh họ không có cảm giác gì, thậm chí còn thấy đáng yêu.

Thế mà bây giờ tận mắt chứng kiến mới thấy khác biệt hẳn, cục đá kia mà đập vào người là chết người như chơi đấy!

Tốc độ kia sắp bằng đầu đạn rồi!

Hồng Tiểu Phúc và các đồng đội lùi ra ngoài khu rừng tận 50 mét mới có thể thở ra một hơi.

Đáng sợ quá!

Quả nhiên, bên trong dị cảnh không thể nào lơ là được!

May mà có các anh trong nhóm Thạch Đào đi trước dò đường, nếu là họ đột nhiên xông vào, chắc chỉ trong chớp mắt đã bị ném đá thành cái bánh màn thầu!

Màn thầu theo kiểu màn thầu nhỏ mọc trên màn thầu to ấy...

"Khẹc khẹc!"

"Khẹc khẹc!"

Một đám khỉ đứng trên cành cây đắc ý kêu khẹc khẹc. Trong đó có một con khỉ sáu chân toàn thân được phủ lông trắng, nó đắc ý vỗ vỗ mông trước mặt Hồng Tiểu Phúc và các bạn!

Chế giễu hơi bị quá đà rồi đó!

"Con khỉ to kia là vua khỉ của bọn nó nhỉ?" Hồng Tiểu Phúc nhìn cái mông đỏ lừ lừ của con khỉ kia mà hỏi, "Trông dữ dằn quá!"

"Dữ lắm đấy," Thạch Đào và các chiến hữu thở hồng hộc, vẫn còn thấy kinh sợ, "Bọn anh đi sâu vào trong đó, trên đường đi dọn dẹp được hai con sói rừng rậm lạc đàn. Thế mà cứ đi mãi, có lẽ đã tiến vào lãnh địa của bọn chúng, chúng chẳng nói chẳng rằng giơ tay ném đá ngay. May mà không có cục đá nào đập vào người, nếu không chưa biết chừng hôm nay phải nộp mạng ở đây rồi."

Câu này chắc chắn là sự thật.

Tuy rằng năm người trong nhóm Thạch Đào đều là người thức tỉnh LV2, nhưng mãnh hổ cũng không địch được khỉ đi theo bầy, một đám khỉ to như vậy, ít nhất phải ba mươi bốn mươi con, ở giữa còn có vua khỉ không nhìn ra được cấp bậc nữa

Nếu như bị vây lại mà ném đá, vậy thì chẳng khác nào bị địch bao rồi nã súng máy cả!

Chết ngay không bàn cãi!

"May mà các em chưa vào trong đó." Thạch Đào nhìn Hồng Tiểu Phúc và các bạn, ánh mắt tràn ngập vẻ cảm kích, "Nếu không chuyện hôm nay thực sự không dễ dàng gì."

Anh không nói toạc ra, nhưng mấy người họ đều hiểu.

Bởi vì họ là quân nhân của Hoa Hạ.

Quân nhân của Hoa Hạ mãi mãi phải đứng chắn trước mặt bách tính.

Nếu như Hồng Tiểu Phúc và các bạn đã tiến vào rừng, trong trường hợp họ không trốn chạy kịp, chưa biết chừng Thạch Đào và chiến hữu chỉ có thể cắt đuôi ở phía sau. Mà hậu quả...

Không thể nào tưởng tượng nổi.

Một nhà toán học người nước ngoài hỏi du học sinh Trung Quốc rằng: một trung tâm mua sắm phát sinh hỏa hoạn, năm trăm người bị nhốt bên trong, hai trăm thoát được ra ngoài, có thêm tám nhân viên chữa cháy tiến vào, thử hỏi sau cùng có bao nhiêu người chết?

Du học sinh trả lời: tám người!

Nhà toán học nói: Cậu không hiểu gì về Toán học!

Du học sinh phản bác: Ngài không hiểu gì về quân nhân Trung Quốc!

Cho nên Hồng Tiểu Phúc và các bạn của cậu thực sự khiến Thạch Đào cảm kích.

"Anh bộ đội, chúng ta phải làm gì đây?" Tô Oánh nhìn lối vào khu rừng. Một đám khỉ sáu chân đang diễu võ giương oai. Trong đó con vua khỉ lông trắng phách lối nhất. Nó cầm cục đá to như quả bóng bầu dục mà huơ chân múa tay.

M* kiếp, bây giờ khỉ cũng bắt đầu làm phách với con người rồi à?!

Hồng Tiểu Phúc nhìn về phía đó. Lần này cậu thực sự tức giận rồi, đám khỉ đáng ghét, nếu chúng dám làm các anh lính bị thương, mối thù này hơi bị to rồi đấy!

Nói thật lòng, trước giờ tính tình Hồng Tiểu Phúc rất tốt, rất ấm áp, rất lạc quan.

Nhưng hôm nay cậu thực sự tức giận!

Anh Thạch Đào đối xử với họ rất tốt. Ở trong dị cảnh này, phàm việc gì cần anh cũng giành làm trước, mà không hề đòi hỏi chút lợi lộc nào.

Người tốt như vậy nếu như thực sự bỏ mạng trong tay đám khỉ này...

Hồng Tiểu Phúc đang tức giận, con khỉ lông trắng kia hình như cũng phát hiện ra. Nó phấn khích nhảy tới nhảy lui trên cây, không ngừng phát ra tiếng kêu khẹc khẹc đầy đắc ý!

Mấy người họ rất giận, nhưng không làm gì được, bất kể số lượng hay độ linh hoạt của đàn khỉ này đều là thứ mà bây giờ họ không đối phó nổi, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn...

Mọi người vốn tính rằng, thôi thì quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng không ngờ con vua khỉ kia phấn khích quá đà, nhảy như điên trên cành cây!

Thử nghĩ xem trọng lượng của nó là bao nhiêu. Trong lúc sơ ý, nó nhảy gãy cả cành cây, sau đó theo định luật Newton, nó cắm đầu xuống đất. Trùng hợp làm sao, bên dưới chỗ đó có một cục đá, Hồng Tiểu Phúc và mọi người từ xa cũng nhìn thấy giữa hai chân của con vua khỉ kia có một cục đá...

Cục đá đấy còn nhọn nữa cơ...

Vua khỉ: (! #゚Д゚)!!!

Từ khoảng cách 50 mét, mọi người dường như đều nghe được tiếng "bụp" khi "quả trứng" nào đó nứt vỡ...

Có một thứ nỗi đau được gọi là nhìn thôi cũng đau tê tái...

Triệu Minh thoáng chốc kẹp chặt hai chặt, bịt miệng mình, hàm hàm hồ hồ mà nói, "Cuối... Cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Lấy đá chọi trứng! Là lấy đá chọi trứng!"

Nói thật lòng, trước kia, khi biết đến năng lực lấy đá chọi trứng của Hồng Tiểu Phúc, mọi người khá tò mò.

Nhưng trong suốt thời gian dài như vậy mà nó không xuất hiện, họ cũng gần quên rồi.

Thế mà hôm nay nó đã xuất hiện!

Thánh thần thiên địa ơi uy lực của kỹ năng này quá kinh khủng! Trên trời dưới đất chỉ ai có "trứng" mới hiểu được!

"Chuyện này..." Thạch Đào nhìn con vua khỉ lông trắng rồi liếc sang Hồng Tiểu Phúc, anh bỗng nuốt nước miếng ừng ực.

Bốn người chiến hữu của anh cũng run lên cầm cập.

Có lúc thực ra cái chết không đáng sợ, nỗi đau mà chỉ đàn ông hiểu được mới thực sự đáng sợ!

"Em... Em làm đấy hả?" Thạch Đào nhìn vua khỉ nằm chết gí dưới nền đất không vực dậy nổi, dè dặt hỏi, "Ban nãy anh nghe cậu bé kia nói gì mà... lấy đá chọi trứng?"

"Ờm... Hình như thế ạ", Hồng Tiểu Phúc ngượng ngùng gãi đầu gãi tai, "Đây là một kỹ năng của em, cứ ai có địch ý rõ ràng với em sẽ phải chịu đòn công kích không biết từ đâu tới, dạng như sẽ có hòn đá tấn công vào "trứng" của hắn ta..."

Thạch Đào: "..."

M* kiếp đây là năng lực kỳ cục gì vậy hả trời!

Mấy người kia thấy da đầu mình tê dại, ánh mắt họ nhìn Hồng Tiểu Phúc cũng khác rồi. Đàn ông đều hiểu mà!

"Con vua khỉ có khi nào tèo rồi không?" Mấy người họ nhìn vua khỉ không đứng dậy nổi, Trương Dương dè dặt hỏi, "Sao vẫn chưa bò dậy?"

"Để bọn anh đi xem sao, các em cứ đợi ở đây." Thạch Đào và các chiến hữu đưa mắt nhìn nhau, lập tức tiến lên trên xem xét. Công việc nguy hiểm này thuộc về họ, để một nhóm học sinh trung học dính dáng tới nguy hiểm không phải tác phong của họ.

Sau đó Hồng Tiểu Phúc nhanh chóng nhìn thấy anh Thạch Đào vẫy tay.

Khi họ bước tới, chỉ nhìn một cái đã hiểu ngay.

Con vua khỉ kia có vẻ không đứng dậy nổi nữa, mồm miệng sùi bọt trắng, "quả trứng" giữa hai chân vẫn không ngừng chảy máu...

Đáng sợ! Đúng là quá đáng sợ!

Tô Oánh và mấy người kia thấy da đầu tê dại. Tô Oánh không có trứng, ừm nhưng có trời mới biết "trứng" trong kỹ năng kia kia liệu có bao gồm buồng trứng hay không...

Tóm lại anh chàng bên cạnh cô không thể chọc vào được, tuyệt đối không thể chọc vào được!

Quá đỉnh!

Chỉ có thể đội lên đầu thôi!

"Phải làm sao đây?" Nhìn "hầu vương" nằm trên mặt đất và hôn mê kia, Thạch Đào có phần do dự.

Giết chết luôn thì hơi tiếc, dù gì đây cũng là sinh vật dị cảnh còn sống, mà còn là động vật cấp vương đấy.

Nhưng nếu như không giết, lỡ như nó tỉnh rồi đánh người thì sao?

Thông thường, những lúc thế này, làm cách nào cũng không ổn.

Giết hả? Tiếc lắm.

Không giết hả? Vậy thì nguy hiểm.

Cho nên lúc này mọi người khá rối rắm.

Nhưng Tô Oánh là người đầu tiên nhanh chóng nghĩ ra, cô vỗ đầu một cái, "Sao có thể quên được nhỉ, Tiểu Phúc, cậu là đội trưởng đội mình mà! Lựa chọn thế nào cậu cứ nói đi!"

Ơ?!

Đúng vậy nha!

Những lúc thế này không phải là thời điểm tốt để Hồng Tiểu Phúc phát huy sao?!

Người khác thì khó nói, chứ Hồng Tiểu Phúc đã chọn chắc chắn không sai được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status