Âu thần

Chương 204: Trước khi xuất phát, các anh đã lạy bức tượng trong trấn chưa?



Editor: Nguyetmai

Mặc dù nói là dãy núi Vua Hổ rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần đừng vào quá sâu thì đi dạo chỗ nào phía bên ngoài cũng tuyệt đối không thành vấn đề.

Dù sao Vua Hổ cũng là sinh vật cấp Vương, sao có thể quanh quẩn ở phía ngoài mãi được đúng không? Chắc chắn nó phải ở chỗ sâu nhất của dãy núi rồi.

Cho nên thật ra, tuy nơi này đúng là rất nguy hiểm, nhưng có Hồng Tiểu Phúc thì chắc chắn xác suất bọn họ chạm trán Vua Hổ sẽ bằng không. Thần may mắn cơ mà, sao có thể gặp nguy hiểm như thế được chứ?

"Ôi, các cháu định làm gì vậy, muốn đi vào trong đó à?" Lưu Hoa Quân thấy sáu người Hồng Tiểu Phúc dẫn theo một con chuột và một con chó chuẩn bị đi vào bên trong, ông lập tức kinh ngạc: "Ở trong đấy có con hổ kia, các cháu đi như thế…"

Sau đó ông nghĩ lại…

Ồ? Sao mình lại phải lo cho chúng nó nhỉ?

Nên lo lắng cho những động vật hiền lành ở rìa núi thì hơn…

Không biết có sói núi không nhỉ?

Gấu núi nữa?

Có khỉ núi hay không đây?

Nói thế nào đi nữa, nhìn tình hình trước mắt, trừ khi con hổ già kia ăn no rửng mỡ chạy đến rìa núi để tiêu hóa, chứ nếu gặp phải các động vật khác thì chắc hẳn không có vấn đề gì.

Chỉ hỏi một câu thôi, ngoài mấy đứa nhóc này, còn ai có thể làm bạn với sinh vật nguyên tố đây?

"Tiểu Phúc, cho các cháu mấy khối linh thạch kia tiêu vặt." Lưu Hoa Quân vui vẻ ra mặt, dặn dò: "Khi đi đường nhớ cẩn thận chút nhé!"

Hồng Tiểu Phúc vẫy tay: "Cháu biết rồi thưa ông!"

"Ông Lưu!" Ba người Trình Dương nhìn bóng lưng mấy người Hồng Tiểu Phúc rồi quay sang nhìn Lưu Hoa Quân, Trình Dương hỏi: "Để các anh chị ấy vào trong núi có an toàn không ạ?"

"Mấy đứa nó à?" Lưu Hoa Quân vỗ vai Trình Dương một cách thân mật, cười nói: "Cháu nên bỏ chữ "không" đi."

Trình Dương: "…"

Ông tin tưởng các anh chị ấy đến vậy cơ ạ?

"Được rồi, không cần để ý tới chúng nó!" Lưu Hoa Quân nhảy lên lưng sói phủ giáp rồi bảo: "Chúng ta về trước đi, mấy bé con các cháu còn nhỏ nên đừng có mạo hiểm, hiệu trưởng Trương phải về nhanh để gọi thêm người, ai trong chúng ta cũng bận cả đấy!"

"Đúng đúng đúng, chúng ta mau về thôi!" Hiệu trưởng Trương nói: "Để tôi gọi điện thoại cho người đến rồi khởi công!"



Sáu người Hồng Tiểu Phúc men theo một con đường cỏ dại mọc um tùm, đi vào bên trong.

Ở vùng ngoài của dãy núi Vua Hổ, chỗ nào cũng có những tảng đá to lớn đủ loại hình dáng. Tảng to nhất cao tới ba, bốn mét, tảng nhỏ nhất cũng phải tới một, hai mét, đất đai thì cằn cỗi nhiễm mặn, đến cả cỏ cũng chẳng có bao nhiêu.

Tuy nói là bọn họ đang đi trên đường nhưng cùng lắm nó chỉ được xem như một lối mòn không có đá, khá khó đi.

Cảnh sắc dọc đường rất buồn tẻ, không phải đá thì là cỏ, chẳng thấy động vật nhỏ nào.

Mọi người đi được một lúc thì thấy hơi chán, Tô Oánh chợt hỏi: "Tiểu Phúc, cậu nói xem chúng ta đi tiếp sẽ gặp được gì?"

"Gặp được gì à?" Hồng Tiểu Phúc sờ cằm, bỗng nói: "Người?"

Đám người: "Sao cơ?"

Trong này có người sao?

"Ý cậu là người dị cảnh à?" Triệu Minh hỏi với vẻ kinh ngạc: "Nơi này thật sự có người sao?"

"Tớ nói là có thể sẽ gặp người Trái đất như chúng ta." Hồng Tiểu Phúc đáp: "Các cậu nghĩ xem, bây giờ những chỗ thuộc bán kính hai mươi kilomet tính từ cầu dị cảnh về cơ bản đã được thăm dò hết rồi, đúng không?"

Mọi người đồng loạt gật đầu, Tô Oánh nói: "Tớ hiểu rồi, ý của cậu là chắc chắn bảo bối ở những chỗ đấy đều bị phát hiện cả rồi, chỉ còn dãy núi này là không ai dám tới nên có lẽ sẽ có người đến đây mạo hiểm?"

"Đúng vậy!" Hồng Tiểu Phúc cười nói: "Chính là đạo lý này. Người không kiếm tiền thì không thể giàu, nếu có người muốn tới đây tìm bảo vật xem có thu được gì không cũng rất bình thường mà?"

"Có lý, có lý." Mọi người đồng loạt gật đầu, Triệu Minh cười nói: "Nếu tớ là những người khác, chắc chắn tớ cũng sẽ tới đây. Dù sao nơi này vẫn chưa được thăm dò, biết đâu lại phát hiện bảo bối thật ấy chứ!"

Mọi người vừa đi vừa cười nói, đi thêm được khoảng ba, bốn trăm mét, bỗng có tiếng nói chuyện từ phía trước truyền đến!

Đúng là có người thật kìa!

Mấy người Hồng Tiểu Phúc liếc nhìn nhau rồi rón rén đi qua.

Khi tới gần, bọn họ nghe được có người nói: "Tôi đã nói chúng ta không nên tới đây từ sớm, không nên tới đây, thế mà các cậu cứ bảo phải cầu phú quý trong nguy hiểm, giờ đã vừa lòng chưa? Suýt chút nữa là đi đời nhà ma rồi!"

Đám người: "???"

Ồ? Sao giọng nói này nghe quen quen thế nhỉ?

Một giọng nói khác vang lên: "Tôi… Tôi cũng không ngờ sẽ nguy hiểm như vậy! Ai mà nghĩ một con nhện tả tơi lại đạt tới LV3 chứ?"

"Không biết cậu còn làm." Rõ ràng tâm trạng của người đầu tiên không được tốt, anh ta nói tiếp: "Nhưng nói sao thì nơi đây cũng là dị cảnh, thế mà chưa rõ tình huống đã cắm đầu đi vào, lần này may là chúng ta mạng lớn, năng lực của Lập Hiên đã cứu chúng ta một mạng! Chỉ tiếc cho Tiểu Hổ… ài…"

Giọng nói của người thứ hai xen lẫn tiếng khóc: "Anh Hạc, tôi không biết thật mà, lúc tôi đứng ở cửa hang thì thấy bên trong có đồ tốt, ai ngờ… Hu hu hu, Tiểu Hổ ơi…"

Hồng Tiểu Phúc nghe đến đó, lập tức ngây ngẩn cả người.

Lập Hiên? Chẳng lẽ là Vương Lập Hiên?

Khó trách giọng nói này nghe quen đến thế, đây là anh Hạc, Lý Hạc còn gì?

Bọn họ gặp phải phiền phức sao?

Mấy người Hồng Tiểu Phúc lập tức sốt ruột hẳn lên, vội đi tới. Sau khi rẽ vào một góc, bọn họ thấy ngay năm người đang nằm la liệt trên đất, thở không ra hơi.

Người dẫn đầu có kiểu tóc cực ngầu, mặc quần áo in hình ngọn lửa, đúng là Lý Hạc rồi còn gì?

Vương Lập Hiên khá thê thảm, đang nằm rạp trên đất, trên mông có một vết thương lớn vẫn đang chảy máu…

Ba người khác gồm hai nam, một nữ thì lấm lem bụi đất.

Mấy người Hồng Tiểu Phúc: "…"

Tốt rồi, tốt rồi, chỉ cần không có người chết là được…

Khoan đã, vừa rồi anh Hạc nói cái gì mà Tiểu Hổ, người kia vẫn đang khóc, chẳng lẽ…

"Anh Hạc!" Hồng Tiểu Phúc hỏi với vẻ kinh ngạc: "Các anh như thế này, chẳng lẽ là… Đang gặp rắc rối?"

"Tiểu Phúc? Sao các cậu lại tới đây?" Vừa thấy Hồng Tiểu Phúc, Lý Hạc lập tức sững sờ rồi gấp giọng nói: "Các cậu tới đây làm gì? Nơi này rất nguy hiểm, nếu không có việc quan trọng thì tuyệt đối đừng đi vào bên trong, Tiểu Hổ của đội bọn tôi đã… Đã…" Anh ta nói đến đây, rốt cuộc không nói thêm được nữa.

Chẳng lẽ đúng là có người chết?

"Lập Hiên, cậu không sao chứ?" Triệu Minh vội chạy đến bên Vương Lập Hiên, đặt tay lên mông cậu: "Đừng nhúc nhích, để tôi chữa cho cậu."

Tính ra Triệu Minh là một vú em LV2, cậu ta vừa ra tay, mọi người lập tức thấy vết thương trên mông Vương Lập Hiên nhanh chóng khép lại, sau khoảng hai mươi phút, cuối cùng vết thương cũng lành hẳn.

"May mà cậu đến đây." Vương Lập Hiên ngồi dậy, lau mồ hôi trên trán rồi nói: "Đau muốn chết… Ôi…"

Lúc này Triệu Minh lại chữa trị cho những người khác. Sau đó mọi người ngồi thành một vòng tròn, Hồng Tiểu Phúc hỏi: "Anh Hạc, anh đừng sốt ruột, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Do cậu ta cả." Lý Hạc chỉ vào nam sinh đang khóc lóc ngồi bên cạnh, nói: "Cậu ta bảo là phát hiện được bảo bối ở đây, kêu bọn anh tới xem một chút. Anh thấy thường ngày cậu ta cũng rất chững chạc nên không nghĩ nhiều, cứ thế dẫn đội đến."

"Sau đó đến được cửa hang mà cậu ta nói. Chuyện này cũng trách anh, cửa hang có không ít mạng nhện, anh nghĩ nhện thôi mà, có thể lợi hại đến mức nào chứ? Không phải chỉ cần một mồi lửa là xong sao? Thế là bọn anh đi vào trong."

"Khoan hãy nói, trong đấy có bảo bối thật, đó là huyết ngọc, cả một động huyết ngọc! Đây là phát hiện lớn đấy, thật lòng thì bọn anh rất mừng, thế mà đúng vào lúc này, từ sâu trong hang, có một đàn nhện lao ra!"

"Những con nhện đấy cực kỳ lớn, ít nhất phải cao đến một thước, các em đã xem "Tây du ký: Mối tình ngoại truyện 2*" chưa? Chúng giống y hệt mấy con nhện tinh trong đó."

*Tây du ký: Mối tình ngoại truyện 2 là một bộ phim điện ảnh phiêu lưu kỳ ảo hài hước của Trung Quốc năm 2017 do Từ Khắc đạo diễn và Châu Tinh Trì đảm nhiệm phần biên kịch và sản xuất.

"Bọn anh cùng nhau chiến đấu, kết quả lúc đánh mới biết, những con nhện tinh kia đều đạt tới LV3! Đánh sao nổi! Bọn anh cuống lên, lúc chạy trốn bị đuổi kịp, Béo phải sử dụng năng lực mạnh nhất để cứu bọn anh, chật vật thoát được một kiếp nạn. Chỉ tiếc Tiểu Hổ không chạy được, bị tơ nhện bọc kín, ôi…"

Anh ta nói đến đây, mọi người đồng loạt thở dài, nữ sinh trong đội cũng khóc thút thít.

Dù sao cũng là chiến hữu cùng nhau mạo hiểm, giờ lại lành ít dữ nhiều, chẳng ai thấy dễ chịu trong lòng.

Đám người Triệu Minh cũng buồn bã theo, kết quả đúng lúc này, mắt Tô Oánh bỗng sáng lên, cô hỏi: "Đúng rồi anh Hạc, cho em hỏi câu này, trước khi xuất phát, các anh đã lạy bức tượng trong trấn chưa?"

"Hả? Bức tượng đấy à?" Lý Hạc nghe xong lời này bèn sửng sốt một chút rồi gật đầu: "Đương nhiên là lạy rồi, tượng Phúc Thần ấy, lạy xong có thể bảo đảm bình an! Việc bọn anh đi mạo hiểm trong dị cảnh nguy hiểm như vậy, nếu có thể cầu được chút an ủi về mặt tâm lý cũng tốt. Sao thế?"

Anh ta bái tượng Phúc Thần!

Những thứ khác chưa chắc dùng được trong dị cảnh, nhưng đã bái tượng Phúc Thần thì chắc chắn sẽ linh nghiệm!

Mấy người Tô Oánh lập tức cảm thấy yên tâm, Triệu Minh vội nói: "Nếu đã bái rồi thì có khi anh Tiểu Hổ chưa chết đâu ạ!"

"Chuyện này… Thật hay giả vậy?" Giờ Lý Hạc cũng có chút hoang mang: "Tượng thần kia là một bức tượng cầu phúc thôi mà? Chủ yếu là để an ủi tâm lý thôi, sao có thể linh nghiệm đến vậy được?"

Lý Hạc vừa nói xong, mấy người Tô Oánh lập tức nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc.

Lại còn "sao có thể linh nghiệm đến vậy được"?

Chẳng ngại nói cho anh biết, chính là cực kỳ linh nghiệm đấy có biết không!

"Anh Hạc!" Tô Oánh nhìn mọi người một chút rồi nói: "Em cảm thấy chúng ta nên quay lại đó xem! Chỉ cần là nhện thì đều có một thói quen, đấy là không nhất định phải giết chết con mồi ngay!"

"Sao?" Lý Hạc nghe thấy thế, lập tức mở to mắt: "Ý của em là…"

"Loại động vật như nhện..." Tô Oánh phân tích: "Thường thì sau khi bắt được con mồi, chúng đều trói chặt con mồi vào mạng nhện, chờ lúc đói bụng mới ăn! Nếu chúng ta may mắn một chút, có lẽ anh Tiểu Hổ vẫn chưa bị giết!"

"Chuyện… Chuyện này…" Lý Hạc lắp bắp: "Ý của em là, có lẽ Tiểu Hổ vẫn còn cứu được?"

"Khả năng rất cao là có thể cứu được!" Tô Oánh gật nhẹ đầu chắc như đinh đóng cột: "Anh Hạc, chi bằng chúng ta… Đi xem thử một chút? Chúng ta không cần giết những con nhện kia, chỉ cần cứu người thôi! Nhỡ đâu thành công thật thì sao?"

Lời nói của cô rất có khả năng là sự thật.

Vì sao hôm nay Tiểu Phúc lại nói muốn tới nơi này?

Vì sao tới đây lại vừa khéo gặp được đám người Lý Hạc?

Thần may mắn đến rồi, không lo mất mạng nữa!

Có lẽ đồng chí Lý Tiểu Hổ thật sự còn sống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status