Âu thần

Chương 217: Khoan đã! Đó là cái gì vậy?



Editor: Nguyetmai

Tính ra thì hang động nhện là một nơi rất thần kỳ.

Ban đầu mấy người Hồng Tiểu Phúc đến đây là để cứu người, giờ thì hay rồi, Lưu Hoa Quân đã biến chỗ này thành một phó bản soát quái có tính thời gian, bạn dám tin không?

Ở bên kia, hiệu trưởng Trương đang quan sát tập tính của nhện hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, chuẩn bị viết luận văn, còn Hầu Chí Thiên bên này thì mang theo một cái máy bay không người lái, chuẩn bị tiếp xúc thân mật với nhện chúa lần đầu tiên…

Hồng Tiểu Phúc bỗng cảm thấy chuyện này thật kỳ diệu.

Trên đường, Hồng Tiểu Phúc hỏi Hầu Chí Thiên: "Bác Hầu ơi, vậy là xem như chúng ta đang chăn nuôi con nhện này ạ?"

"Đúng rồi!" Hầu Chí Thiên nói chắc như đinh đóng cột: "Ta nói cho cháu nghe, với nước lớn như Hoa Hạ của chúng ta, không có thứ gì không nuôi được. Chỉ cần nó có giá trị kinh tế, chúng ta có thể nuôi được hết! Nếu như thật sự không nuôi được, vậy chỉ có thể nói là do chưa phát hiện ra lợi ích kinh tế của nó mà thôi." Sau đó ông nói tiếp: "Cháu xem ở nông thôn, người ta nuôi cáo, nuôi chồn, nuôi châu chấu, nuôi bò, nuôi ếch, thậm chí đỉnh nhất là nuôi cả côn trùng, cứ thế chiên lên, chấm thêm chút ớt bột nữa..."

Mọi người: "…"

Tận dụng hết mọi thứ có thể hả trời?

"Hơn nữa, con nhện này..." Hầu Chí Thiên càng nói càng hứng chí: "Các cháu nghĩ xem, thứ này có lợi ích kinh tế lớn đến mức nào? Trước tiên không nói đến hạt nhân tinh thể LV3, bác chỉ nhắc đến chuyện nó đang cung cấp cho mọi người một nơi để luyện tập thực chiến, đúng không? Chờ sau khi quan sát nhện chúa xong, chúng ta lại nghĩ thêm vài phương án khác, bác nói cho các cháu nghe, những thứ linh tinh cũng là tiền cả đấy. Hơn nữa bây giờ ngoài các cháu ra thì làm gì có ai biết, nào là ấp trứng nhện, cắt đôi ra xong chiên lên, nào là thú cưng nhện dị cảnh, rồi còn cả chân nhện nướng nữa cơ chứ, trong tương lai, chuyện gì cũng có thể thực hiện!"

Sao nghe xong lại thấy run hết cả người thế nhỉ?

Mọi người đồng loạt gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy!"

Hầu Chí Thiên không hề nói quá, nước lớn như Hoa Hạ của chúng ta có thể nuôi trồng vạn vật!

Chỉ cần nó có sinh mạng, nuôi rồi có thể bán lấy tiền thì chắc chắn sẽ không chạy đi đâu được.

Không cần nói đâu xa, trước mắt, trong nước đã có một đội ngũ chuyên gia đang thảo luận để tìm ra cách nuôi nguyên tố hỏa đấy.

Có khi qua nửa năm, một năm nữa, chúng ta có thể sản xuất sinh vật nguyên tố hỏa số lượng lớn ấy chứ...

Chuyện này đem lại lợi ích kinh tế lớn đến mức nào? Nhà máy nhiệt điện không cần phải đốt than nữa chứ sao!

Mọi người vừa đi vừa cười nói, chẳng mấy chốc đã đến động nhện, hiệu trưởng Trương vẫn đang ở đây, ông nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mắt thâm quầng, thật không biết ông trụ được bằng cách nào nữa...

"Hiệu trưởng Trương!" Hầu Chí Thiên dẫn nhóm người Hồng Tiểu Phúc đi tới, hỏi: "Ông nhìn chằm chằm vào đây hai mươi tư trên hai mươi tư giờ đồng hồ, không thấy mệt à?"

"Thế này đã ăn thua gì!" Hiệu trưởng Trương nói với vẻ đương nhiên: "Lần này, để quốc gia chúng ta có tiếng nói hơn, có xếp hạng cao hơn, tôi vất vả chút cũng có sao đâu? Hơn nữa, lúc viết luận văn, nếu không có tinh thần chuyên nghiệp thì còn viết làm gì? Dù sao tôi cũng là hiệu trưởng, nếu tôi không làm gương thì làm sao dạy dỗ học sinh nên người được chứ?"

Mấy người Hồng Tiểu Phúc nghe xong đều cảm thấy kính nể.

Đừng thấy hiệu trưởng Trương giống như người đọc sách cổ hủ nông cạn, tinh thần nghiên cứu của ông đúng là xứng đáng được mọi người nể phục!

"Có lý lắm, hẳn là nên như vậy!" Hầu Chí Thiên giơ ngón cái lên rồi nói: "Tới đây, tới đây, ông đừng nhìn bằng thứ kia nữa, máy bay không người lái của chúng tôi rất tuyệt, nhìn bằng món đồ chơi này hiệu quả hơn nhiều."

Mắt hiệu trưởng Trương lập tức sáng lên: "Vậy thì tốt! Nhện chúa sắp khiến tôi chết vì tò mò rồi! Nếu không phải là thực lực không cho phép, tôi đã đi vào trong đó từ lâu rồi!"

Nghe hiệu trưởng Trương nói, mọi người cạn cả lời.

May mà thực lực của ông không cho phép, nếu ông vào thật thì giờ chúng tôi không cần quan sát nhện chúa nữa đâu, phải là quan sát xem ông bị nhện ăn như thế nào mới đúng...

"Xúc động là ma quỷ đấy." Hầu Chí Thiên cảm thán một câu, mở túi ra, sau khi lắp xong bộ điều khiển từ xa, ông cho máy bay không người lái bay lên rồi bắt đầu điều khiển nó đi vào trong động nhện để quan sát.

Trước hai cái động đều có thiết bị giám sát, không có gì đáng xem.

Máy bay không người lái bay thẳng vào bên trong.

Tính ra thì cái máy bay không người lái này chỉ lớn chừng bàn tay, phát ra tiếng vù vù rất nhỏ, trong mắt những con nhện khổng lồ cao tới một mét rưỡi, hai mét thì món đồ chơi này chỉ như một con côn trùng có cánh mà thôi.

Vì thế, máy bay không người lái bay thẳng vào hang nhện chúa mà không gặp chút nguy hiểm nào.

Sau khi vào tới hang nhện chúa, mặc dù mọi người đã xem qua ảnh chụp, nhưng khi thấy cảnh tượng trên màn hình lúc này, thật lòng vẫn không tránh khỏi chấn động thêm lần nữa.

Trên đỉnh hang nhện chúa mọc đầy thực vật có thể phát sáng, ánh sáng không quá mạnh nhưng cũng đủ để thấy rõ được toàn bộ khung cảnh xung quanh.

Lại thêm vào năng lực cảm ứng ánh sáng siêu nhạy của máy bay không người lái, có thể nói là nhìn không sót chỗ nào trong hang nhện chúa.

"Diện tích lớn thật đấy!" Hầu Chí Thiên và hiệu trưởng Trương trầm trồ: "Kích thước này phải hơn mười nghìn mét vuông... Không, tôi thấy có lẽ còn nhiều hơn, hẳn là tầm mười sáu, mười bảy nghìn mới đúng."

Diện tích là mười sáu, mười bảy nghìn mét vuông, phải nói là rất rộng.

Nó rộng xấp xỉ một khu trung tâm mua sắm cỡ lớn đấy.

Máy bay không người lái chậm rãi bay trong hang nhện chúa, bầy nhện cho là có một con sâu nhỏ bay vào nên chẳng thèm quan tâm, chỉ uể oải nằm rạp trên đất mà ngủ.

"Nhanh nhanh nhanh, chúng ta quan sát nhện chúa ở khoảng cách gần một chút!" Với nhện chúa, hiệu trưởng Trương tò mò không chịu được, ông không ngừng giục Hầu Chí Thiên bay về phía nó: "Ôi đúng rồi, gần một chút... Gần thêm chút nữa..."

Mọi người chăm chú nhìn vào màn hình điều khiển từ xa.

Máy bay không người lái bay nhanh hơn.

Mấy người Hồng Tiểu Phúc nhìn thấy nhện chúa đang đứng trên mặt đất, nó cao phải đến ba mét, cái bụng dài xấp xỉ hai mét được chống đỡ bởi sáu cái chân dài trông như lưỡi hái.

Toàn thân nhện chúa được bao bọc bởi lớp giáp màu đen, nhất là trên trán của nó còn có hình vương miện hơi gồ lên nữa!

Tuy gọi là "hoàng hậu", thế nhưng tướng mạo của nó quả là vô cùng dữ dằn, trông chẳng khác gì nữ vương đẻ trứng trong "Quái vật không gian". Hai cái chân trước như hai lưỡi hái, không khác nhện khổng lồ cho lắm.

Hiệu trưởng Trương sợ hãi than: "Nhìn tạo hình này, chắc chắn nhện chúa đã rất gần với LV4! Thậm chí có khi nó đã đạt tới LV4 rồi! Đúng là một phát hiện lớn!"

Lúc này nhện chúa đang cố gắng đẻ trứng, máy bay không người lái lặng lẽ bay qua, chỉ thấy nhện chúa đột nhiên run lên, sau đó dùng sức...

"Lạch cạch." Một quả trứng nhện rơi trên mặt đất...

Nhện chúa quay đầu nhìn thoáng qua, không những thế, nó còn duỗi cái chân trước trông như lưỡi hái, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Không thể phủ nhận, trông "moe" thật đấy…

Mọi người: "..."

Sao không khác gì gà đẻ trứng thế nhỉ...

"Quả nhiên là vậy." Hiệu trưởng Trương vội lấy sổ tay ra bắt đầu ghi chép: "Phương thức đẻ trứng là đẻ từng quả trứng một, thời gian đẻ trứng rất ngắn, trứng cao chừng một thước, có đường kính khoảng hai mươi lăm centimet..."

Hiệu trưởng Trương ghi chép rất nhanh, thoáng chốc đã làm xong, ông bảo Hầu Chí Thiên cẩn thận quan sát trong đại sảnh.

Trong hang nhện chúa, có không ít xương động vật trên mặt đất.

Nhìn chỗ xương này thì con gì cũng có, giống loài không khác lần đầu mấy người Hồng Tiểu Phúc nhìn thấy là bao.

"Mấy con lợn sống kia đâu nhỉ?" Hiệu trưởng Trương lấy làm lạ: "Chính mắt tôi thấy con nhện khổng lồ kia lôi cả bốn con lợn vào trong mà..."

Nghe thấy thế, Hầu Chí Thiên bèn điều khiển máy bay không người lái bắt đầu tìm kiếm.

Tìm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được xương đầu của một con lợn trong một góc khuất.

Hiệu trưởng Trương thở phào: "Ừm, tốt rồi, xem ra bầy nhện ăn khá ngon miệng..." Ông vừa nói vừa ghi chép, được một lúc lại ngẩng đầu lên nhìn màn hình điều khiển từ xa.

Cứ quan sát như vậy chừng mười mấy phút, hiệu trưởng Trương bỗng sững sờ, vội vàng nói: "Khoan đã! Đó là cái gì vậy?"

Ồ? Phát hiện thứ gì mới sao?

Mọi người lập tức tò mò nhìn sang.

Chỉ thấy ở một góc khuất trong hang nhện chúa có một món đồ to chừng bàn tay đang lẳng lặng nằm. Vật thể đó có hình tròn, mới nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng sau khi máy bay không người lái cẩn thận bay lại gần một chút rồi truyền hình ảnh về, mọi người chợt ngây ngẩn cả người!

Bởi vì món đồ đó là một khối kim loại!

Nó lẳng lặng nằm trên đất, tỏa ra ánh sáng dìu dịu màu xanh lam.

Hơn nữa nhìn quầng sáng kia, đây là kim loại tinh khiết chân chính, tinh khiết! Là loại không cần phải tinh luyện đấy!

Thẩm Tiểu Linh kinh ngạc thốt lên: "Là kim loại!"

Mọi người: "..."

Đứa nhỏ này thấy hứng thú với món đồ này rồi…

"Rất có thể thứ này có giá trị nghiên cứu to lớn!" Hầu Chí Thiên và hiệu trưởng Trương mừng rỡ đứng dậy, hiệu trưởng Trương sốt ruột đi qua đi lại: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Không ngờ trong hang nhện chúa lại có thứ này, nhưng với tình huống trước mắt, chúng ta không cách nào vào trong được!"

Hầu Chí Thiên cũng sốt ruột theo: "Đúng vậy, đây chính là một khối kim loại tinh khiết, phải làm sao mới tốt đây?"

"Hay là gọi Sở Phi tới?" Hầu Chí Thiên thầm nghĩ: "Sở Phi mà đến thì chắc chắn sẽ giết sạch những con nhện này trong một lần, nhện chúa cũng không thể sống sót. Phải làm thế nào đây?"

Vấn đề hiện tại rất nghiêm trọng.

Không phải ai cũng có thể đi vào hang nhện chúa, đã thế khối kim loại kia lại ở một góc khuất trong cùng, trên đường tới đó toàn là nhện con.

Nếu muốn lấy được khối kim loại kia, có khi phải giết sạch những con nhện này.

Mấy người Hồng Tiểu Phúc nhìn nhau, cũng bối rối theo.

"Chuyện này khó giải quyết thật đấy." Hồng Tiểu Phúc gãi đầu gãi tai, lẩm bẩm: "Muốn lấy được vật kia, chắc chắn phải chơi lớn một phen, trừ khi có người tàng hình... Khoan đã, người tàng hình?"

"Bác Hầu!" Hồng Tiểu Phúc nói ngay: "Chúng ta vừa bắt được một tên gián điệp có thể tàng hình còn gì? Hay là gọi anh ta tới đây thử xem, bác thấy được không?"

"Gián điệp biết tàng hình? Cháu đang nói... Marcus?" Nghe thấy thế, Hầu Chí Thiên chợt sáng mắt lên: "Đúng rồi! Sao ta lại quên mất cậu ta chứ?"

Một khi Marcus tàng hình thì hoàn toàn không có cách nào để nhìn thấy cậu ta, trừ khi sử dụng dụng cụ quan sát có tia hồng ngoại.

Mấy người Hầu Chí Thiên từng cẩn thận nghiên cứu năng lực của cậu ta, đúng là người phù hợp với nghề gián điệp nhất trên đời.

Nếu không phải do trước đây cậu ta chán sống chạy đến chỗ Hồng Tiểu Phúc thì…

Bây giờ nếu muốn lấy khối kim loại ở trong hang...

"Không còn gì để bàn cãi nữa, đúng là cậu ta rất phù hợp!" Hầu Chí Thiên vỗ đùi cái đét: "Đi, đi tìm cậu ta! Xem ra phải để cậu ta làm việc này rồi!"

Mọi người vội vã quay về.

Trên đường, hiệu trưởng Trương cẩn thận hỏi: "Viện sĩ Hầu, tên gián điệp Marcus này có năng lực tàng hình à?"

"Đúng vậy!" Hầu Chí Thiên trả lời: "Một khi cậu ta tàng hình, không màu, không mùi, đến chó cũng không ngửi thấy!"

"Lợi hại đến vậy sao?" Hiệu trưởng Trương suy nghĩ kỹ càng một lúc, chợt hỏi: "Vậy nếu cậu ta không phối hợp thì phải làm sao bây giờ?"

"Nếu cậu ta dám làm thế…" Hầu Chí Thiên nói với: "Tôi sẽ bảo Đại Tráng đập cậu ta!"

Hiệu trưởng Trương: "..."

Hiệu trưởng Trương: "Nhỡ đập chết cậu ta thì sao?"

Triệu Minh ở bên cạnh mặt cười toe toét: "Không phải lo, cháu có thể chữa được!"

Hiệu trưởng Trương: "..."

Ác quá đi mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status