Bắc Tống phong lưu

Chương 1306-2: Kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc (2)


- Đương nhiên là can hệ đến ta, ta thích nhất là Tống tẩu…làm đồ ăn.

Cao Nha Nội vô liêm sỉ nói.

Lý Kỳ hoàn toàn bị y đánh bại rồi:

- Được rồi, được rồi, ngươi mau đi về đi, ta còn có việc bận nữa.

Mắt Cao Nha Nội bỗng nhiên sáng ngời:

- Lý Kỳ, đừng nói Nha Nội ta không chiếu cố đến ngươi, xem ngươi buồn bực không vui. Chắc gần đây nhất định có chuyện không vừa ý phải không, được, hôm nay ta chủ trì, mời ngươi đến Nghênh Xuân Lầu vui vẻ một chầu, thế nào?

Lý Kỳ cười cười trách móc:

- Ngươi bớt ở đây trêu chọc ta đi, là Đặng Xuân mời ngươi tới cổ vũ phải không hả? Còn nói chủ trì cái gì, thật chẳng có chút thành ý nào.

Cao Nha Nội càng thêm cao hứng nói:

- Y cũng mời cả ngươi, tình cảm tốt thế này, chúng ta hẹn nhau cùng đi đi, đằng nào cũng không cần mất tiền, không đi thì phí phạm quá.

- Cút cút cút, lúc nào cũng nghĩ đến việc phá phách ta.

Lý Kỳ sắp bị tên đần độn này chọc cho phát bực,lập đội đánh quái cái loại chuyện như vậy mà cũng nói ra được, đều đã biết nhau rõ rành rành rồi, vậy còn có thể cùng nhau chơi nữa không?

Hắn phẩy phẩy tay nói:

- Người đâu, Tiếp khách---Không phải, mẹ nó, tiễn khách, tiễn khách.

Hắn sắp bị tên đần này làm cho tức đến ngất đi luôn rồi

Tiểu Ngọc, Ngô Phúc Vinh cùng lúc cúi đầu che đi tràng cười vụng trộm

Cao Nha Nội nghe xong chợt nảy ra một ý, cười ha ha nói:

- Lý Kỳ, ta thấy câu rầy la khi nãy của ngươi vô cùng thuần thục, hay là---- hai ta hợp tác mở một cái Thanh Lâu thì thế nào?

Nói xong y còn nhướn nhướn mày, dâm đãng vô cùng!

- Cút!

- Ngươi cầm ghế lên làm gì, muốn hù dọa ai đấy, chơi ghế băng thì Nha Nội ta là người lành nghề đấy nhé. Lần trước ở bờ sông---Nha Nội ta vẫn là cáo từ trước đây.

- Hừ----Sớm muộn gì cũng có ngày ta chết trong tay tên đần độn này.

Sau khi dùng ánh mắt giết người tiễn Cao Nha Nội đi, Lý Kỳ mới thở dài một hơi. Nhưng phần nhiều là vì bất đắc dĩ.

Ngô Phúc Vinh lại đến ngồi cạnh, nói:

- Lý Kỳ, giờ chúng ta phải làm sao?

Lý Kỳ đáp:

- Thôi đi, không ngờ đã bị người khác nẫng tay trên, vậy thì nhường cho họ vậy, ta cũng chẳng thích thú gì việc đi theo sau mông người ta mà ăn đồ ăn thừa thãi.

Trong lòng hắn lại thì thầm một câu, đằng nào thì ta cũng đạt được mục đích rồi

Ngô Phúc Vinh nghe thấy không cần đi vay tiền nữa, thở phào một hơi, gật đầu lia lịa nói:

- Phải đấy, chúng ta cũng đâu có thiếu gì chút tiền ấy.

Lý Kỳ lại nói:

- Nhưng mà, chúng ta cũng không thể chẳng làm gì, Tiểu Ngọc, muội cứ đi đàm phán việc đều tư với mấy công xưởng đó, nhưng chỉ đàm phán thôi, không cần làm thật, nhớ kĩ, phải ra vẻ kiêu ngạo chút, khua chiêng gõ trống, không cần ngại ngần.

Tiểu Ngọc hiếu kì hỏi:

- Lý đại ca, làm như vậy để làm gì?

- Điều này không liên quan gì đến việc kinh doanh, muội làm như ta bảo là được.

- Ồ

Ngô Phúc Vinh lại hỏi:

- Còn mấy tên thương nhân Đại Thực kia thì sao?

Lý Kỳ khẽ chau mày đáp:

- Việc này ta sẽ theo dõi sát sao, nhưng mà, gần đây xã hội không ổn định lắm, mọi người cũng phải lưu ý một chút.

- Ừ, lão sẽ chú ý

- Được rồi, trước hết như vậy đã

Khi trời chạng vạng tối, trong một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô phía đông, vẫn thấy một người ngồi xếp bằng bên dưới một pho tượng Phật bằng đá cũ nát, nhưng người này chẳng phải hòa thượng, mà là đạo sĩ, rõ ràng không để cho đạo giáo sót lại chút sĩ diện nào.

Một lát sau, từ bên ngoài có hai người bước vào.

Đạo sĩ nọ trông thấy liền vội vàng nhảy xuống hành lễ:

- Nam Bác Vạn bái kiến Bộ Soái.

Tên này là kẻ cầm đầu nhóm do thám, Nam Bác Vạn. Mà hai người vừa đến là Lý Kỳ và Mã Kiều

- Miễn lễ.

Lý Kỳ nhìn Nam Bác Vạn, nói:

- Ồ, đã thăng chức thành quan chủ rồi đấy.

Nam Bác Vạn cười ha ha nói:

- Bộ Soái không biết đó thôi, tên quan chủ trước đây nghe nói là người của Thái Du, đã bị bắt rồi, mấy tên đạo sĩ cỏn con đó thấy ta có chút năng lực liền đề cử ta làm quan chủ, ta cũng là vì thịnh tình mà không chối từ được.

Lý Kỳ cười nói:

- Bây giờ yêu đượng vụng trộm cũng không cần trốn dưới gầm giường nữa đâu nhỉ.

Nam Bác Vạn gật đầu cười

Sắc mặt Lý Kỳ bỗng nhiên nghiêm lại:

- Tên tiểu tử nhà ngươi yêu đương vụng trộm ở đâu ta không quan tâm, nhưng nếu ngươi dám làm trễ nải việc công, ta quyết không tha cho ngươi.

Nam Bác Vạn sắc mặt căng thẳng:

- Sao đại nhân lại nói vậy?

Lý Kỳ hừ giọng nói:

- Ta nghe Mã Kiều nói, gần đây tin tình báo ít ỏi vô cùng, con mẹ ngươi đi làm cái gì rồi hả?

Nam Bác Vạn oan ức nói:

- Bộ Soái, thật oan uổng cho tiểu nhân quá! Chẳng lẽ bộ soái đã quên rằng, khi trước người đã điều phần lớn người đến phương Bắc rồi, những người lưu lại Đông Thành vốn đã chẳng có mấy người, ta cũng là hữu tâm vô lực, chẳng biết nên bắt tay vào từ đâu.

Lý Kỳ kinh ngạc:

- Những người đó vẫn chưa trở về?

Nam Bác Vạn gật đầu.

- Sao lại thế được, đã lâu đến thế rồi..

Nam Bác vạn nuốt nước bọt, có vẻ hơi căng thẳng nói:

- Thật ra bọn họ có gửi cho ta một lá thư, nói rằng e là phải quay về trễ hơn một chút.

- Hừm! Làm gì có cái lý đó, bọn chúng chán sống rồi à, đến cả mệnh lệnh của ta cũng không làm theo.

Nam Bác Vạn vội vàng giải thích:

- Bộ soái đừng trách cứ, chuyện là thế này, trong quá trình mấy tên điểu nhân dẫn bách tính phương Bắc di chuyển đến con đường phía Đông Đông Kinh, trong đó không ít kẻ nảy sinh tình ý với mấy tiểu nương tử, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, có vài người đã kết hôn rồi.

- Cái gì?

Lý Kỳ trợn trừng mắt nhìn Nam Bác Vạn.

Nam Bác Vạn ngại ngùng nói:

- Bộ Soái, người cũng biết rõ tính tình trước đây của chúng ta ra sao đấy, trong số đó ta vẫn được xem là ưu tú lắm, ta còn có cô tình nhân, còn đám đốn mạt kia, tên nào tên nấy đều độc thân, có tí tiền là chạy đến Thanh Lâu, à, từ sau khi đi theo Bộ soái, thì hoàn lương rồi.

Lão đây hiểu cả rồi, mấy tên chó chết này, khi đi thì một thân một mình,

dĩ nhiên chạy nhanh như bay, lúc trở về thì kéo theo cả gia đình, đương nhiên là chậm chạp lề mề, rõ ràng là lợi dụng việc công mưu việc tư. Cơn giận của Lý Kỳ nổi lên:

- Hoàn cái đầu ngươi, lão đây bảo bọn chúng đi câu dẫn khuê nữ nhà người ta lúc nào cơ chứ, đám khốn nạn này, thật là làm ta tức chết.

- Khuê nữ?

Nam Bác Vạn chớp chớp mắt, trong ánh mắt lộ ra một tia hối hận

Lý Kỳ lạnh lùng nói:

- Có phải ngươi đang hối hận vì mình đã không đi không?

- Vâng---Không không không, Bộ soái người biết đấy, ta là hoa đã có chủ rồi.

Nam bác Vạn cười trừ.

Lý Kỳ hừ giọng:

- Đâu ra cái lý này, ngươi lập tức gọi bọn chúng mau chóng quay về, bằng không, bảo bọn chúng nhảy xuống biển đi, nếu dám để lão tử biết bọn chúng dùng việc công mưu việc tư, bá chiếm khuê nữ nhà người ta, thì bọn chúng hãy chờ mà động phòng với heo nái đi.

Nam Bác Vạn sợ hãi toàn thân toát mồ hồi lạnh:

- Mong bộ soái yên tâm, tiểu nhân dám đảm bảo thay cho bọn họ, bọn họ tuyệt đối không dám làm vậy, mà dựa vào thủ đoạn của bọn họ, cũng chẳng cần làm như vậy.

Nói cũng phải, đám người kia đều là cao thủ tình trường, mặc dù đã bớt đi ít nhiều nhưng dù gì bản tính cũng khó sửa đổi, trong môi trường thuận lợi như thế, bọn chúng làm sao mà không nắm chắc cho được, thôi rồi, thôi rồi, đây có lẽ là cái gọi là nghiệt duyên mà

Lý Kỳ thở dài:

- Việc này đợi đám đốn mạt đó trở về rồi hẵng hay, hôm nay ta đến tìm ngươi là vì chuyện khác.

Nam Bác Vạn hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Ngươi lập tức đi triệu tập tất cả những người trong kinh thành, đi điều tra cho ta đám thương nhân đến từ Đại Thực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status